Trong không khí đầy ắp những mùi vị thấp hèn, Kiều An Hảo cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn bước vội qua đám đông điên cuồng hét hò nhảy nhót, rồi dừng lại trước căn phòng vip.
Cô thực lòng không muốn tới vũ trường này để tìm người đàn ông kia, thậm chí trong lòng hết sức phản đối cùng anh ta gặp mặt, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô biết hôm nay mà không vay được tiền từ chỗ ông chủ ngân hàng quốc tế Trình Viễn Tranh, không những công ty sẽ bị phá sản, anh trai cô cũng phải ngồi tù mấy năm.
Kiều An Hảo sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, dù cho cô có nỗ lực tới đâu cũng không bao giờ được bố công nhận.
Mà trong nhà cô, anh trai Kiều Vinh Quang giống như vật báu vậy, anh ta rơi vào cảnh tù tội bố mẹ cô không sống nổi mất.
Kiều An Hảo hít sâu một hơi cố gắng chấn tĩnh bản thân, sau đó nhấn chốt cửa xuống bước vào bên trong phòng.
Lập tức mùi rượu cùng thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi Kiều An Hảo, khiến cô không nhịn được ho sặc.
"Người mới à? Thú vị đấy nào mau lại đây uống rượu cùng anh."
Cùng lúc một giọng nói ngả ngớn vang lên, Kiều An Hảo đưa mắt nhìn qua mới giật mình phát giác trong gian phòng này không chỉ có vài ba người như cô đã tưởng tượng.
Mà đối với một cô gái mới hai mươi tư tuổi chưa hiểu sự đời như Kiều An Hảo, khung cảnh tɧác ɭoạи trước mắt khiến cô hoảng sợ.
Những gã đàn ông ngà ngà say ghì chặt đám đàn bà ăn mặc hở hang dưới thân, xen lẫn trong không khí náo nhiệt này là hương vị mờ ám.
"Tôi không phải người ở đây, tôi muốn tìm Trình Viễn Tranh." Giọng Kiều An Hảo không hiểu tại sao tự nhiên phát ra có chút run rẩy.
Kiều An Hảo vừa nói dứt câu một loạt tiếng cười đùa truyền tới, người đàn ông nào đó phía góc phòng trêu chọc.
"Ồ Viễn Tranh có phải cậu ăn chơi quá đà để lại hậu quả rồi không? Người ta đến tận cửa tìm rồi này."
"Phải không?" Lúc này thanh âm mang theo uy lực cất lên lấn át những tiếng đùa cợt.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa thay đổi tư thế ngồi, khuôn mặt thoát ra khỏi bóng tối.
Dưới ánh đèn mờ ảo khí chất người này cực kỳ bức người cộng thêm ánh mắt như loài sói săn mồi, anh ta chỉ đơn giản nói ra hai chữ, nhưng lại làm cho Kiều An Hảo cảm thấy bản thân đang bị đe dọa.
Như xác định đối tượng cần tìm, Kiều An Hảo vội giải thích: "Không phải, Trình tổng tôi là Kiều An Hảo đến từ Kiều Thị muốn cùng anh bàn bạc chút chuyện làm ăn."
Trình Viễn Tranh đong đưa ly rượu, ánh mắt không chút che đậy nhìn Kiều An Hảo từ đầu đến chân.
"Kiều Thị? Công ty đang ở rìa phá sản đó sao? Cô cảm thấy tôi sẽ để tiền của mình vào nơi không có ánh sáng?"
Kiều An Hảo mặc dù căng thẳng nhưng lại hết sức tự tin nói: "Như anh nói là sắp phá sản chứ không phải hoàn toàn không thể cứu vãn, tôi tin nếu ngân hàng Trình Viễn chịu cho vay trong vòng hai năm chúng tôi có thể hoàn trả."
Trình Viễn Tranh cười khẩy, coi lời nói của Kiều An Hảo giống như một đứa trẻ ngông cuồng không biết lượng sức mình.
Trình Viễn Tranh vốn chẳng hề muốn bỏ tiền ở chỗ Kiều Thị, công ty bất động sản đó mấy ngày hôm nay rầm rộ trên các mặt báo, xảy ra vấn đề tử vong do sử dụng nguyên vật liệu kém chất lượng là chuyện không hề nhỏ.
Nhưng không hiểu sao anh ta lại thay đổi quyết định: "Tôi không cần thiết phải cùng Kiều Thị nhà cô đồng cam cộng khổ, nhưng nếu cô uống hết chỗ rượu này tôi sẽ suy nghĩ."
Nói xong anh ta ra hiệu cho phục vụ sắp xếp một hàng ly dài sau đó đổ đầy rượu vào.
Kiều An Hảo chỉ nhìn những chén rượu được xếp nối đuôi nhau dài dằng dặc trên bàn thôi đã thấy đầu óc choáng váng, chứ đừng nói uống sạch không cần nghĩ cũng biết khó coi đến mức nào.
"Không bằng lòng? Vậy mời Kiều tiểu thư về cho, tôi đây còn cần làm chuyện khác không có thời gian tiếp cô." Trình Viễn Tranh không hề khách sáo mở miệng đuổi người.
Kiều An Hảo thực sự rất muốn dứt khoát xoay người rời đi, nhưng cô còn cách nào khác để cứu công ty?
Dưới con mắt chờ xem kịch hay của Trình Viễn Tranh và những người khác, Kiều An Hảo bước tới bàn khom lưng cầm lấy một chén rượu, không một động tác thừa đổ thẳng vào miệng.
Dòng nước cay l*иg đắng chát đi qua cổ họng chảy vào dạ dày, cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy cho đến chén cuối cùng.
"Cạch." Đặt chén rượu xuống bàn, cả người Kiều An Hảo loạng choạng đi đứng không vững.
Trong gian phòng rộng rãi giờ đây chỉ còn lại Trình Viễn Tranh và Kiều An Hảo, điền điện mờ ảo được thay thế bằng ánh đèn sáng trưng.
Thấy bộ dạng cô như vậy, cánh môi Trình Viễn Tranh khẽ vểnh lên nụ cười thưởng thức, sau đó đứng lên.
"Cô thú vị hơn anh trai của cô nhiều, nếu như Kiều Thành Khang để cô ngồi vào chiếc ghế giám đốc chuyện hôm nay hẳn sẽ khác."
Bị Trình Viễn Tranh khơi dậy vết thương lòng, gương mặt Kiều An Hảo phảng phất tư vị ưu thương. Cô vịn tay vào thành ghế chống đỡ cơ thể mất trọng lực của mình, cổ họng đắt phát ra âm thanh khàn đặc: "Trình tổng giờ có thể cùng tôi bàn chuyện rồi chứ?"
Trình Viễn Tranh cười nói: "Đương nhiên có thể."
Kiều An Hảo mừng rỡ đưa tay kéo chiếc túi xách đeo bên hông về phía trước, cúi đầu lục tìm giấy tờ trong đó.
"Ở đây tôi đã..."
Cô chưa kịp nói hết câu, sau lưng cảm nhận rõ rệt một luồng nhiệt nguy hiểm. Trình Viễn Tranh không rõ tới gần Kiều An Hảo từ lúc nào? Chiếc áo sơ mi tùy ý mở rộng, cơ ngực anh ta như có như không chạm vào người cô.
Kiều An Hảo hoảng hốt muốn xoay người tránh né, nhưng tay Trình Viễn Tranh nhanh hơn cô một bước, thoáng cái cố định cô bên thân.
"Trình Viễn Tranh anh đừng có làm bừa." Kiều An Hảo không nhịn được gắt lên.
Đôi môi Trình Viễn Tranh ghé sát vào tai cô, hơi thở dồn dập thì thầm:
"An thị tôi không có hứng thú, nhưng Kiều An Hảo cô lại khác." Anh ta hơi ngừng lại, hạ thấp tầm mắt nhìn phần cổ thon thả trắng nõn nói đoạn:
"Lên giường với tôi chút hơi tàn của An Thị tôi giúp cô giữ lại."
Kiều An Hảo nghiến răng, lời đồn về Trình Viễn Tranh ăn chơi trăng hoa cô không ít lần được nghe qua, nhưng không ngờ lại trần trụi như vậy.
"Trình Viễn Tranh anh thẳng thắn quá rồi đấy."
Trình Viễn Tranh nhún vai: "Tôi xưa nay vẫn luôn là thế, chưa từng che dấu cảm xúc cũng chưa bao giờ ép buộc người nào cả, làm thế nào tùy cô chọn lựa."
Kiều An Hảo cắn chặt vành môi, lời anh ta nói quá đúng khiến cô không có cách nào phản bác được, con đường này đi thế nào hoàn toàn phụ thuộc ý niệm của cô.
"Nếu cô đồng ý, tối mai tới chỗ này tìm tôi." Trình Viễn Tranh từ trong túi lấy ra tấm thể phòng nhét vào tay Kiều An Hảo, sau đó rời khỏi người cô.