Chương 14: Trở về nhà

Sợ hai đứa nhỏ sẽ nhỏ sẽ có mâu thuẫn, Lương Yên đành phải đứng ra hòa giải, cố ý xụ mặt nói: “Được, không nháo loạn nữa, hai đứa xin lỗi lẫn nhau, như thế Yên Yên mới không tức giận.”

QQ là anh, chuyện xin lỗi này, dĩ nhiên là do cậu bé lên tiếng trước. cái đầu nhỏ của cậu bé cúi xuống: “Thật xin lỗi, Vi Vi không có béo!”

Vi Vi luôn có thói quen, được tiện nghi còn khoe mẽ, cười ngây thơ, nói: “Em sẽ nhận lấy lời xin lỗi của QQ, sau này em sẽ không mắng QQ béo phì!”

Hai tiểu gia hỏa bắt tay thân thiện, Lương Yên thở phào, dẫn hai đứa nhỏ đi lên xe tắc xi.

“Yên Yên, bây giờ chúng ta đi nhìn ba sao?” Vi Vi luôn đối với “ba” ưa thích không rời.

QQ biết nhìn sắc mặt của mẹ, lập tức phản bác lời của em gái: “Ai muốn đi gặp ba chứ? Chúng ta có Yên Yên là được rồi, không cần ba!”

Lương Yên đã có thói quen nhắc đến người kia, trong lòng không có nửa điểm gợn sóng, thời gian có thể xóa nhỏ đi mọi thứ, cho nên, tình yêu của cô đối với anh cũng đã kết thúc.

Cô cười, trả lời hai đứa nhỏ: “Không tìm ba, mẹ muốn dẫn hai đứa đi thăm ông bà, và bác.”

“Được a, về sau có bác thương chúng ta!” Vi Vi vỗ tay hoan hô.

Cô biết mấy năm nay, Tịch thị không ngừng phát triển, sinh ý cũng càng ngày càng lớn, cho nên không thể chịu bất cứ một scandal nào. Nếu như chuyện cô chưa lập gia đình, nhưng đã sinh con bị tuôn ra, chỉ sợ sẽ là một kích đối với Tịch thị, cho nên, cô không dám tưởng tượng nếu như người trong nhà biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ sẽ hoảng sợ như nào. Năm năm nay, cô chỉ dám lặng lẽ chú ý đến tin tức Tịch thị, không dám trở về, chỉ sợ người trong nhà sẽ oán hận cô.

Lương Yên thở dài, nhìn thoáng qua cửa sổ, nhìn cảnh sắc quen thuộc mà xa lạ khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

…….

Sau khi Lương Yên thu xếp cho hai đứa nhỏ ở khách sạn, thay quần áo liền vội vàng chạy đến công ty nhận bàn giao. Ở nước Anh năm năm, Lương Yên đều làm việc ở đó, sau này bởi vì yêu cầu công việc, cô bị điều về tổng bộ ở Trung Quốc.

Nghe nói người sáng lập ra tập đoàn này là người Thế Quân,chỉ dùng 5 năm ngắn ngủi có thể trở nên cường đại như ngày hôm nay.

Tuy Lương Yên đã làm ở đây rất lâu nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ông chủ chân chính. Nhưng sau đó, cô có nghe đồn hình như tổng giám đốc là một ông già hơn 60 tuổi, đã hói đầu, lời đồn này không thể nghi ngờ là đánh tan nát tất cả giấc mơ của nhân viên nữ trong công ty.

Lương Yên thuận lợi nhận bàn giao công việc, cô ra khỏi công ty, trong lòng hơi ưu tư.

Cô rất muốn về nhà, rất muốn chính tai nghe được bọn họ nói với mình,mấy năm qua bọn họ sống tốt, thế nhưng, người trong nhà sẽ tha thứ cho cô sao.

Lương Yên thở dài, cô không muốn nghĩ nữa, quay về khách sạn đón hai đứa nhỏ, đi về nhà.

Tay run run nhấn chuông cửa, hai đứa bé hiếu kỳ nhìn xung quanh.

“Yên Yên, nơi này là nơi mẹ lớn lên sao?” QQ nghiêng đầu hỏi.

“Ừm.”

“Chỗ này có bàn đu dây sao, Vi Vi cũng muốn chơi.” Công chúa nhỏ đã sớm ảo tưởng được ngồi bàn đu dây, nhưng bởi vì cô bé còn quá nhỏ cho nên bình thường đều bị Lương Yên ngăn cản.