Chương 13: Mang thai, rời đi

“Tịch Lương Yên?” thấy cô không có động tĩnh, Triển Mộ Nham nghi ngờ vỗ gương mặt nhỏ của cô, cô vẫn không có phản ứng, Triển Mộ Nham nhíu mày, tăng thêm lực đạo trên tay: “Này, Tịch Lương Yên, cô tỉnh!”

“Nhị thiếu gia, Tịch tiểu thư giống như đã ngất xỉu!” Quản gia thấy tình hình không đúng, lên tiếng nhắc nhở.

Ngất xỉu! Thật sự là phiền phức!

Triển Mộ Nham đứng dậy, thấy quản gia còn đứng ngây người tại cô, anh tức giận gầm nhẹ: “Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Mau gọi điện thoại gọi xe cấp cứu, mau mang người phụ nữ phiền phức này đi!”

Sau đó liền nhanh chóng đi lên lầu, bước lên lầu, vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lương Yên.

Anh nhíu mày.

Thật đúng là người phụ nữ phiền phức.

……………

“Tiểu thư, cô mang thai.”

“Cái gì?” Lời bác sĩ nói khiến Lương Yên sợ ngây người.

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nhìn lên kết quả xét nghiệm “mang thai”.

“Thai nhi đã được ba tuần, nếu như cô muốn phá thai, cô cần nhanh chóng quyết định nếu không sẽ chậm trễ thời gian làm phẫu thuật, đến lúc đó sẽ có nhiều nguy hiểm.” bác sĩ lặp lại, vẻ mặt không thay đổi.

Phá thai?

“Không! Tôi không phá thai!” Bàn tay cô vô thức che bụng, hoảng sợ nhìn bác sĩ.

Bác sĩ liếc nhìn cô, nói: “Nếu như không phá, cô nên ăn uống cho đầy đủ chất dinh dưỡng, đến khi được ba tháng lại đến làm kiểm tra sàng lọc……”

Bác sĩ dặn dò những điều cần chú ý, Lương Yên chăm chú lắng nghe.

Rời khỏi bệnh viện, nhìn con đường đông đúc, tay của cô che chắn vùng bụng bằng phẳng của mình.

Bảo Bảo, nếu như tương lai con không được ba yêu, nhất định không nên trách mẹ! Cho dù không có ba, mẹ sẽ dành cho con toàn bộ yêu thương.

Đêm hôm đấy, Lương Yên thu dọn đồ đạc của mình, vội vàng rời khỏi nhà họ Tịch.

Nếu như người nhà cô biết sự tồn tại của đứa bé này, nhất định sẽ không cho phép cô giữ lại.

Ba mẹ, anh trai, thật xin lỗi! xin mọi người tha thứ cho Lương Yên đi mà không chào tạm biệt, Lương Yên rất muốn, rất muốn giữ đứa bé này.

………

Thời gian trôi nhanh.

Năm năm trôi qua, Lương Yên trở về từ nước Anh.

Sân bay Trung Quốc, một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo hai đứa nhỏ xinh như búp bê xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh.

Thật là hai bảo bảo sinh đẹp.

“Vi vi, thật xấu hổ, lớn như vậy còn để Yên Yên ôm! Chính mình tự đi, em mập như vậy, Yên Yên sẽ đau tay!” QQ chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, “giáo huấn” em gái.

“Hừ! QQ mới mập, rõ ràng em xinh đẹp!” Vi Vi mới hơn bốn tuổi nhưng đã thích chưng diện, không khách khí phản bác anh trai, ôm cổ mẹ ủy khuất: “Rõ ràng là QQ ghen ghét em là con gái, Yên Yên có thể ôm!”

“Hứ! con trai không cần ôm!” QQ không chịu thua, lại nhìn em gái: “Con gái mắng người khác mập, không phải là thục nữ, con trai sẽ không thích!”

“Ai muốn con trai thích! Em chỉ cần Yên Yên thích em!” Tiểu công chúa kiêu ngạo, ngẩng cao đầu.

Thần thái kia thật không giống cô, có lẽ là gen người nào đó! Lương Yên buồn cười nghĩ.

Sợ hai đứa nhỏ sẽ nhỏ sẽ có mâu thuẫn, Lương Yên đành phải đứng ra hòa giải, cố ý xụ mặt nói: “Được, không nháo loạn nữa, hai đứa xin lỗi lẫn nhau, như thế Yên Yên mới không tức giận.”