Chương 2

Chu Nhất chạy một mạch về nhà, thở hổn hển mở cửa, nhưng đã muộn một bước, nhà cửa đã trở nên bừa bộn như vừa mới xảy ra một trận đánh nhau lớn, đến một chỗ đặt chân cũng không có.

Nhìn người đàn ông trung niên say khướt nằm trên sô pha, Chu Nhất lặng lẽ đóng cửa lại, sợ quấy rầy người đàn ông trên sô pha, sau đó cậu bắt đầu thu dọn đống đồ lộn xộn bị đập phá dưới đất.

Chu Trọng Sơn nheo mắt lại, thấy Chu Nhất đã trở lại, lão ta giãy giụa đứng lên, loạng choạng nhào tới, đá Chu Nhất một cái.

“Lúc nãy mày đã đi đâu, bây giờ biết học đòi thói về trễ rồi, mày có bản lĩnh thật đấy.” Chu Trọng Sơn nói say sưa, giẫm lên người Chu Nhất, vừa nói vừa di ngón chân của lão ta vài cái.

“Không… không.” Chu Nhất bị giẫm lên đau đớn, nước mắt giàn giụa trong chốc lát, trốn từ dưới chân người đàn ông vào trong góc.

"Mày còn dám chạy? Tao cho mày mặt mũi mà mày còn dám chạy sao?" Chu Trọng Sơn tát một cái, "Thằng khốn kiếp, thằng thối tha."

Chu Trọng Sơn kéo tóc Chu Nhất

, chân tóc kéo qua da đầu, có cảm giác như bị kéo ra khỏi đầu. Chu Trọng Sơn uống rượu, lực trên tay càng mạnh hơn, nước mắt Chu Nhất không ngừng rơi xuống, lảo đảo ôm lấy đầu mình.

"Đúng là thứ quái vật, thật xui xẻo." Chu Trọng Sơn đá thêm vài cái, sau đó chán ghét buông tay ra, đẩy Chu Nhất qua một bên rồi lảo đảo trở về phòng. Chu Nhất bị đẩy vào góc tường, gục đầu xuống đất, cả người đập mạnh vào tường.

Không thể khóc, Chu Nhất à.

Chu Nhất nằm co ro trong một góc, trong lòng tự nhắc nhở mình không được khóc.

Một lúc sau, Chu Nhất mới lau nước mắt, hít sâu một hơi, tiếp tục thu dọn đống hỗn độn trong nhà.

Chu Trọng Sơn nói đúng, cậu là một con quái vật, từ xưa đến nay vẫn là một con quái vật, bất kỳ ai nhìn thấy cậu đều sẽ bảo cậu là quái vật.

Chu Nhất lau sàn nhà, nước mắt dù có nén cũng không ngừng nhỏ từng giọt nhỏ xuống sàn nhà. Chu Nhất lấy khăn lau đi, lại rớt xuống, lại lau đi. Ở trong màn đêm lạnh lẽo, Chu Nhất chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Thậm chí không khóc thành tiếng.

Dọn dẹp xong, Chu Nhất mới đi tắm rửa. Cậu tắm rất nhanh, cậu muốn kết thúc điều này một cách nhanh chóng. Mỗi lần tắm rửa là một lần cực hình đối với tinh thần của Chu Nhất, nó như đang nhắc nhở cậu là một con quái vật, một con quái vật dị biệt với người thường.

Trong những lời bình luận và chỉ trích đó, một hạt giống xấu xa đã bén rễ và nảy mầm, những lời nói ác ý đó cũng lớn dần và phát triển cho đến khi đơm hoa kết trái, bén rễ trong lòng Chu Nhất suốt mười bảy năm.

Chu Nhất dọn dẹp mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng, cậu nhanh chóng lau người rồi chui vào chăn. Có lẽ cậu hơi mệt, hoặc có lẽ cậu muốn thoát ra và quên đi những điều khó chịu đó. Chu Nhất chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa chập chững bước vào giường, nhưng giấc ngủ của cậu không sâu, cậu ôm chăn và cau mày, từng giọt lệ rơi xuống gò má.

Sáng hôm sau, Chu Nhất vội vàng dậy sớm làm bữa sáng, Chu Trọng Sơn vẫn còn ngủ, thoạt nhìn vẫn không tỉnh dậy, Chu Nhất đem bữa sáng cho vào nồi.

Tay vẫn còn hơi đau, Chu Nhất xắn tay áo nhìn cánh tay của mình. Vết thương bị đánh ngày hôm qua đã biến thành vết bầm tím. Chu Nhất chịu đau thoa thuốc. Thấy đã gần đến giờ học, cậu vội chộp lấy cặp sách và chạy ra ngoài.

“Cậu đi tìm chưa?” Vừa vào phòng học, Chu Nhất đã bị Lý Tân chặn lại. Lý Tân sốt ruột nhìn cậu.

“Tôi đi tìm rồi…” Chu Nhất nhỏ giọng nói, đặt cặp sách xuống, lấy ra sách tiếng Anh, “Nhưng cậu ấy. . . Cậu ấy không đưa cho tôi.”

"Vậy thì làm sao bây giờ? Nếu bị trừ điểm thêm nữa tôi sẽ bị trượt mất. Tôi mặc kệ, cậu phải giải quyết xong chuyện này." Lý Tân khó chịu nhìn Chu Nhất, nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Chu Nhất càng làm hắn cảm thấy bực mình. Làm cái gì cũng không được, đúng là thứ vô tích sự.

“Để tôi thử xem…” Chu Nhất đồng ý, không dám nhìn Lý Tân, cậu rất ít khi nói chuyện với người khác, huống chi có người chủ động đến nói chuyện với cậu. Bất luận là trách móc hay tán gẫu, cậu đều cảm thấy bối rối.

Lý Tân liếc nhìn Chu Nhất một cái, không nói gì trở về chỗ ngồi của mình.

Chu Nhất suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong quán nét hôm trước.

“Nhưng mà người đó…” Chu Nhất nghĩ thầm, nhớ đến cái cau mày hung ác liếc nhìn mình của Hứa Trác, “Thật sự là rất khó giải quyết.”