Chương 44

Chương 44: Cậu uống rượu?

Cùng là con trai, Thành Hựu biết lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể, loại cảm giác đó khó nhịn như thế nào, khi đó nhận tri của cậu và Tống Cẩm Trình có chút đổi mới.

Nhiều năm như vậy, Thành Hựu lớn lên giống như tháo hán, khi còn nhỏ cha đã chết bệnh, nên chỉ có mình mẹ sống với cậu. Bởi vì cơ thể đặc biệt nên lúc trước mẹ vẫn luôn rất quan tâm Thành Hựu, nhưng sẽ không sủng hư, khiến cậu có tính cách riêng, cảm thấy làm như vậy mới khiến Thành Hựu không bị người khác bắt nạt, cho nên đại đa số thời gian đều là cậu tự mình làm việc, ít khi chăm sóc người khác, nhưng khi Tống Cẩm Trình chăm sóc Thành Hựu một cách đương nhiên như vậy, cậu càng xấu hổ hơn.

Nếu phải nói về nguyên nhân của những ý nghĩ này, thì chắc chắn là do cái ôm ở hồ bơi ngày hôm đó quá ấm áp đi.

Nghĩ như vậy, Thành Hựu không còn hứng thú nữa, cậu đi đến bên cạnh Tống Thiến Thiến đang nói chuyện, lại càng không có hứng thú hơn.

“Thành Hựu, chúng ta đi chợ đêm ăn gì đó được không?”

Tống Thiến Thiến chuẩn bị kéo cánh tay cậu, Thành Hựu lại tự nhiên nâng tay trốn đi sau đó gật gật đầu với với cô ấy.

Cho đến mười giờ tối, Thành Hựu đưa Tống Thiến Thiến về nhà rồi đi về nhà mình, thì lại thấy có một người đứng trước cửa.

“Tống Cẩm Trình.”

Thành Hựu thử gọi một tiếng rồi bật đèn lên, thấy người kia quay người sang.

Hôm nay Tống Cẩm Trình mặt tây trang, nhìn qua thành thục hơn không ít, giữa mày xinh đẹp, có thể nhìn thấy được, chờ đến khi hắn lớn lên sẽ tuấn mỹ như thế nào.

“Sao cậu không nói một tiếng đã đến rồi?”

“Tôi gọi điện thoại, nhưng cậu không nghe.”

Tống Cẩm Trình lạnh mặt trần thuật, Thành Hựu lại nghe ra vài phần ủy khuất, cậu vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.

“Im lặng…”

Thành Hựu nghĩ mình không có chuyện gì quan trọng, mẹ cũng đi công tác, nên mới để chế độ im lặng.

“Cậu uống rượu?”

Thành Hựu đến gần hắn thì lại ngửi thấy mùi rượu.

“Hôm nay anh họ tôi kết hôn, tôi giúp anh ấy chắn một chút.”

“Vậy…Chúc anh cậu bách niên hảo hợp sớm sinh quý tử?”

Tống Cẩm Trình không nói lời nào chỉ im lặng nhìn Thành Hựu, dưới ánh đèn, đôi mắt hắn lộng lẫy như dải ngân hà.

Thành Hựu có chút mất tự nhiên rời tầm mắt đi, đôi tay đang lấy chìa khóa cửa có chút run lên.

Cậu mở cửa để Tống Cẩm Trình đi vào, cất chìa khóa rồi trở về phòng mình.

Tống Cẩm Trình đi theo sau lưng Thành Hựu, không nói một lời.

“Cậu còn chưa nói mình đến làm gì?”

Thành Hựu đưa lưng về Tống Cẩm Trình lấy quần áo từ trong tủ, lỗ tai lại đang chờ câu trả lời từ hắn.

“Hiện trường hôn lễ hôm nay rất lãng mạn, tôi chắn rượu thay cho anh họ, nhìn anh ấy vui cười rời đi, khi đi ra ngoài tôi thấy bầu trời sao bên ngoài.

Thời tiết hôm nay rất tốt, không có mây đen che đậy, những ngôi sao xuất hiện, ánh trăng sáng ngời, trăng tròn ngày rằm cực kỳ xinh đẹp.

“Ánh trăng hôm nay rất đẹp, tôi muốn gặp cậu nên lập tức đến tìm.”

Tống Cẩm Trình đến đây là do cảm xúc xao động từ đáy lòng, không có nguyên do.

Thành Hựu ít khi đọc sách nên không biết Natsume Soseki, cũng không biết câu ‘ánh trăng rất đẹp’ tượng trưng cho cái gì, câu ngây ngốc một lúc hồi tượng lại mặt trăng đêm nay, cảm thấy hình như đẹp thật.

Thành Hựu nằm trên giường không biết sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này.