Nếu muốn sống trong ánh đèn sân khấu hào nhoáng thì cô ta phải giải quyết những rắc rối trước mặt.
Khi Thẩm Nhược Thủy đang vò đầu bứt tóc giải quyết chuyện của Hà Thịnh, Trần Tự âm thầm ở bên cạnh cô ta. Cậu ấy như một người yêu hoàn hảo, dịu dàng và kiên nhẫn ở bên cạnh, khiến Thẩm Nhược Thủy không thể phát hiện bất kỳ điều kì lạ gì.
Chỉ có tôi biết rằng sau khi trở về nhà, cậu ấy sẽ sẽ chà rửa cánh tay từng động vào Thẩm Nhược Thủy đến mức ửng đỏ.
Hầu như mỗi ngày cậu ấy đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể miễn cưỡng chợp mắt.
Rõ ràng ước mơ của cậu ấy là trở thành một ca sĩ nổi tiếng, nhưng cây đàn ghi-ta trong góc đã sớm phủ đầy bụi. Bản nhạc đang viết dở cũng bị vứt vào một xó, cậu ấy chưa từng động vào lần nữa.
Nhưng mà, tại sao chứ?
Rõ ràng ngay từ đầu tôi mới là người bị bỏ rơi, nhưng tại sao biểu hiện của cậu ấy lại giống như vẫn luôn hoài niệm về tôi của ngày xưa?
Cậu ấy như thể phân thành hai nhân cách, một người phục tùng Thẩm Nhược Thủy vô điều kiện, một người khác lại chán ghét Thẩm Nhược Thủy đến mức chỉ cần chạm vào cô ta thôi thì cơ thể cũng tự động phản kháng.
Trần Tự có một chiếc ví da màu đen. Mỗi lần tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng lúc nửa đêm, cậu ấy luôn ôm chặt chiếc ví ấy trong lòng. Trước giờ Thẩm Nhược Thủy chưa từng biết đến sự tồn tại của chiếc ví này.
Linh hồn của tôi càng ngày càng yếu ớt, có lẽ rất nhanh thôi sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ.
Lại một lần nữa tôi nhìn thấy Trần Tự chà xát những nơi bị Thẩm Nhược Thủy chạm vào đến mức đỏ tấy lên.
Sự khác biệt của lần này là, cậu ấy nhét một lượng lớn thuốc an thần vào miệng mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt. Tôi vô thức giơ tay định giật lấy lọ thuốc trong tay cậu ấy, nhưng tay tôi lại xuyên qua cơ thể cậu ấy.
Tôi không thể ngăn cản.
Khi lọ thuốc lăn xuống và chiếc ví da màu đen tuột khỏi tay Trần Tự, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thứ trong ví.
Trong đó chỉ có một tấm ảnh.
Khi ấy tôi vừa mới nhập học, tràn đầy mơ mộng và ước vọng về cuộc sống ở đại học, bị kéo đến tượng đài đá trước cổng trường để chụp ảnh.
Trần Tự cầm máy ảnh nói, cậu cười lên chút đi.
Tôi ngượng nghịu nhếch khóe môi, không biết đặt tầm mắt vào đâu mới tốt.
Kết quả ảnh được in ra quả nhiên xấu đến mức cạn lời. Tôi gục đầu xuống, hơi chán nản.
Trần Tự xoa xoa đầu tôi, giọng nói đầy vui vẻ: "Giảo Giảo, có muốn đi ngắm biển với tớ không?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng đối diện lại là máy ảnh của Trần Tự.
Tấm ảnh thời thanh xuân với nụ cười tươi trên mặt ấy được chụp rồi lưu lại trong điện thoại di động của Trần Tự.
Đây là ký ức cuối cùng có liên quan đến Trần Tự của tôi.