Chương 8

Hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi tên Hà Giảo. Sau khi Thẩm Nhược Thủy trả lại cơ thể cho tôi, vì Hà Thịnh mà tôi phải gánh trên lưng một khoản nợ rất lớn. Những kẻ đòi nợ đã tìm đến tận trường học gây rối, giáo viên phụ đạo cuối cùng đã lựa lời ám chỉ tôi nên nghỉ học.

Trần Tự vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Cậu ấy bắt đầu đi hát ở quán bar để giúp tôi trả nợ. Trong đêm khuya thanh vắng, khi tôi sắp không thể gắng gượng được nữa, cậu ấy sẽ nói với tôi: "Giảo Giảo, đây không phải là lỗi của cậu."

Sau này, Trần tự đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng như ước nguyện. Khi tôi và cậu ấy cuối cùng cũng giải quyết xong hết mọi chuyện, Thẩm Nhược Thủy lại lần nữa quay lại chiếm lấy cơ thể tôi.

Lúc này, tôi mới biết biết hóa ra cô ta chưa từng rời khỏi cơ thể tôi. Đối với cô ta, cơ thể này chỉ là một một trò chơi không có sự trừng phạt mà thôi.

Khi tôi cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc tốt đẹp thì cô ta lại khống chế tôi, nở nụ cười á.c đ.ộ.c: "Mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục không tồi chứ?"

Sau đó, khi Trần Tự vượt sóng ngược gió vội vã đuổi đến nơi, cô ta đã dùng cơ thể tôi nhảy từ tầng hai mươi tám xuống ngay trước mắt Trần Tự.

Tôi tỉnh dậy từ trong mơ.

Thực tế và giấc mơ làm tôi dường như hoàn toàn s.ụp đ.ổ, tôi đờ đẫn nhìn vào lòng bàn tay mình.

Tôi không hiểu tại sao mình vẫn còn sống, cũng không hiểu tại sao bản thân lại ở trong cơ thể người khác.

Tôi nhìn mình trong gương với khuôn mặt xa lạ, toàn thân run rẩy, đầu đau như muốn nổ tung.

Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân vẫn còn sống, đây như là một món quà đơn giản từ ông trời.

Vì vậy nên? Tại sao tôi lại ở trong cơ thể người khác?

Không khó để tôi nghĩ đến bản thân mình khi còn đi theo Trần Tự trong trạng thái linh hồn.

Trần Tự rốt cuộc đã làm gì?

Vì khó có thể bù đắp nên muốn nhường cho tôi sao?

Sau khi đem cơ thể của tôi nhường cho Thẩm Nhược Thủy, cảm thấy cắn rứt lương tâm nên muốn đoạt lấy cơ thể của người khác để đền bù cho tôi à?

Nhưng rõ ràng cậu ấy đã tổn thương tôi, giờ lại muốn động đến những người không liên quan vì cái gọi là cảm giác tội lỗi?

Tôi hít một vài hơi thật sâu và buộc mình bình tĩnh lại.

Điều duy nhất tôi biết chính là bây giờ đã là năm năm sau kể từ khi cơ thể tôi bị chiếm đoạt lần nữa.

Sau khi bộ phim chiếu mạng đó nổi tiếng, Thẩm Nhược Thủy đã ký hợp đồng với công ty mô giới, vô số kịch bản tốt và đạo diễn nổi tiếng đã tìm đến sau khi biết tin. Cô ta giành được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất vào năm ngoái với một bộ phim ăn khách.

Còn Trần Tự được truyền thông khen ngợi là một ca sĩ, nhạc sĩ có thực lực. Từ một người hát trong quán bar vô danh, cậu ấy trở thành ca sĩ nổi tiếng người người nhà nhà đều biết, cuối cùng trở thành một ngôi sao sáng rực trên bầu trời đêm.

Còn những chuyện liên quan đến Hà Giảo lại thật sự chỉ như một cơn á.c m.ộ.ng không đáng nhắc đến.

Tôi đã tìm mọi cách để có được vé cho buổi ra mắt phim của Thẩm Nhược Thủy. Trần Tự sẽ hát bài hát chủ đề của bộ phim trong buổi ra mắt và đây là cơ hội duy nhất để tôi tiếp xúc với cậu ấy, cũng là cơ hội duy nhất để tôi làm sáng tỏ mọi chuyện.

Đoàn làm phim đã đánh tiếng xong xuôi với giới truyền thông, giới truyền thông cũng rất nhiệt tình hỏi hết câu này đến câu khác. Khi hỏi đến dự định tiếp theo của Trần Tự, cả hội trường ngập tràn thổn thức.