Tôi và Trần Tự im lặng cả đoạn đường. Mưa rất to, dường như đã ướt đẫm ống quần.
Tôi muốn nói với Trần Tự, không sao đâu, nhận nhầm tôi là cô ta rất bình thường mà.
Bình thường sao?
Có lẽ vậy. Nói đến cùng thì họ đã ở bên nhau trong suốt hai năm qua.
Nhưng cổ họng dường như bị nghẹn lại, tôi không thể nói ra bất cứ điều gì.
Lúc bị Thẩm Nhược Thủy và hệ thống nhốt lại trong cơ thể, không phải tôi chưa từng sợ hãi. Chỉ là lúc đó tôi biết, trên thế giới này vẫn còn Trần Tự.
Ngay cả khi cha mẹ thích Thẩm Nhược Thủy hơn, bạn học cũng thích Thẩm Nhược Thủy hơn, nhưng trên thế giới này vẫn còn Trần Tự đang đợi tôi trở về.
Vì vậy, sau này tôi đã rất cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, dù đứng trước sự u.y h.i.ế.p của Thẩm Nhược Thủy và hệ thống, tôi cũng chưa từng sợ hãi.
Nhưng hiện tại mọi thứ dường như đã không còn như ban đầu nữa.
Trần Tự vứt chiếc ô trong tay, chết lặng trong cơn mưa xối xả.
Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: "Cậu có thể trả cơ thể này lại cho cô ấy không?"
Tôi đứng chết lặng tại chỗ. Cơn ớn lạnh lan đến mọi ngóc ngách, từng ngón tay tôi như đông cứng lại.
Trả cho ai?
Thẩm Nhược Thủy sao?
Nhưng cơ thể này vốn dĩ là của tôi cơ mà?
Tôi run rẩy trong cơn mưa một lúc lâu, nặn ra một nụ cười xấu xí, gần như cười ra nước mắt.
Mọi điều kỳ lạ những ngày qua dường như đều đã có câu trả lời.
Tại sao Trần Tự luôn chìm đắm trong suy nghĩ, tại sao Trần Tự luôn nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.
Nhưng mà…
Tại sao lại như vậy?
Tôi nghe thấy tiếng cười của Thẩm Nhược Thủy.
Tim tôi đau nhói. Cơn đau đầu dữ dội lại ập đến, trước mắt tối sầm. Tôi đứng không vững, ngã gục trên nền đất lầy lội.
Nhưng cái lạnh trong tim dường như còn khó chịu hơn cả cơn mưa lạnh giá.
Tôi cảm thấy rõ ràng đầu ngón tay mình đang run lên, sức lực cũng mất dần, như thể tôi sắp mất đi thứ gì đó.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Thẩm Nhược Thủy lại lần nữa chiếm lấy cơ thể tôi.
Cô ta hạnh phúc sà vào lòng Trần Tự.
"Trần Tự, em trở về rồi đây!"
Vì vậy, từ đầu Thẩm Nhược Thủy đã cố tình trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho tôi. Trước giờ cô ta chưa từng từ bỏ Trần Tự.
Bởi vì cô ta biết, chỉ khi mất đi mới nhận ra điều quý giá nhất.
Sau khi tôi lấy lại được cơ thể trong khoảng thời gian ngắn, lại bị Thẩm Nhược Thủy đá văng, linh hồn của tôi bị cô ta bỏ rơi không chút do dự.