Chương 4

Những cơn đau đầu ngày càng dồn dập.

Tôi không biết một ngày nào đó khi tỉnh dậy, liệu bản thân có lại bị nhốt lại trong chính cơ thể mình hay không. Muốn nói nhưng không thể nói, muốn cử động nhưng không thể.

Kiến thức trong hai năm đã bị trì hoãn rồi, tôi không theo kịp những bài học trên lớp. Những lúc tự học sau giờ lên lớp, Trần Tự đều ở bên cạnh tôi. Chỉ là không biết có phải cảm giác của tôi sai rồi không, tôi luôn cảm thấy đôi khi cậu ấy sẽ xem tôi như Thẩm Nhược Thủy.

Những lúc tôi học hành mệt mỏi, cậu ấy sẽ hỏi có muốn đi chơi vòng quay mặt trời không, khi đi siêu thị sẽ vô thức lấy kem vị dâu tây cho tôi.

Những thứ đó đều là thói quen của Thẩm Nhược Thủy.

Thẩm Nhược Thủy rất thích ngồi vòng quay mặt trời vì cô ta cho rằng đây là cách thúc đẩy tình cảm nhanh nhất.

Cô ta sẽ dựa gần Trần Thiệu khi vòng quay mặt trời lên đến đỉnh, không gian khép kín và nhỏ bé ấy sẽ nhanh chóng tràn đầy không khí ám muội.

Bình thường Trần Tự sẽ lạnh lùng né tránh những nụ hôn mời gọi của cô ta, chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó buông lời nói: "Đừng dùng cơ thể cô ấy làm những chuyện gh.ê t.ở.m như thế này."

Thẩm Nhược Thủy cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nắm lấy gấu áo cậu ấy.

Sau đó, pháo hoa rực rỡ n.ổ tung trên đầu hai người họ.

Chuyện mà Thẩm Nhược Thủy muốn làm, Trần Tự mãi mãi không bao giờ ngăn cản được.

Cô ta dùng cơ thể tôi để uy hϊếp, vừa đ.ấ.m vừa xoa. Khi Trần Tự dùng giọng điệu mỉa mai đồng ý với cô ta, cô ta sẽ nắm lấy tay cậu ấy làm nũng, nói cậu là tốt nhất.

Nhưng tôi không biết làm nũng.

Tôi sợ độ cao, không thích ngồi vòng quay mặt trời, cũng không thích ăn kem vị dâu tây.

Thẩm Nhược Thủy yếu đuối mỏng manh, không thể chịu khổ, đi bộ mệt mỏi sẽ tùy hứng muốn Trần Tự cõng.

Bên ngoài thư viện, mưa to xối xả. Nước mưa ngập mặt đất, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, bắn nước tung tóe.

Tôi thấy Trần Tự ngồi xổm xuống một cách tự nhiên, để lộ phần lưng.

Giây phút đó, tôi cảm thấy nước mắt mình không thể kìm nén được nữa.

Trước khi Trần Tự kịp nhận ra tôi là Hà Giảo chứ không phải Thẩm Nhược Thủy thì cơ thể cậu ấy đã phản ứng trước rồi. Đó là ký ức đã khắc sâu trong cơ thể của cậu ấy.

Tôi nắm chặt chiếc ô, nghiến chặt răng thốt ra từng chữ một: "Trần Tự, tớ là Hà Giảo."

Tôi là Hà Giảo, người có thể vứt ô cùng cậu ấy chạy nhảy trong cơn mưa rào, không phải Thẩm Nhược Thủy thích làm nũng với cậu ấy.