Chương 12

Cũng đúng, trước cái ngày Trần Tự bảo tôi nhường cơ thể lại cho Thẩm Nhược Thủy, có lẽ cậu ấy đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta từ lâu rồi. Nhưng cậu ấy vẫn yêu Thẩm Nhược Thủy như con thiêu thân lao vào lửa. Đây là điều tôi không thể ngăn cản, cũng không có cách nào ngăn chặn.

Những giọt nước mắt nóng rát kìm nén đã lâu cuối cùng vẫn rơi xuống, nỗi chua xót trong lòng khiến tôi ngạt thở. Tôi không quay đầu lại, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ biết chạy trốn.

Ở phía sau, Trần Tự chỉ khẽ thở dài một hơi. Cậu ấy nhẹ nhàng khẳng định thân phận tôi: "Giảo Giảo."

Tôi không thể đi ra ngoài.

Không biết Trần Tự đã. nhận ra tôi bằng cách nào. Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, dùng tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má tôi.

Tôi quay mặt đi, tay cậu ấy khựng lại giữa không trung.

Một lúc sau, cậu ấy tự nhiên thu tay lại, tiếp tục nói: "Cậu có thể không xóa đoạn ghi âm gốc, nhưng làm ơn đừng phát tán đoạn ghi âm, được không?"

Tôi nhếch mép mỉa mai, trực tiếp ngắt lời cậu ấy: "Trần Tự, cậu đã bao giờ thấy hổ thẹn với tôi chưa?"

Cậu ấy hoàn toàn chết lặng.

"Cậu thấy áy náy với tôi nên đã cướp cơ thể của người khác đưa cho tôi, giống như cách mà Thẩm Nhược Thủy cướp đi cơ thể của tôi." Tôi che giấu những ngón tay đang run rẩy và nói ra sự thật một cách bình tĩnh: "Cậu có biết những ngày qua tôi đã sống như thế nào không? Mỗi tối tôi đều cảm thấy sợ hãi, sợ chủ nhân cơ thể này k.ế.t li.ễ.u đời mình vì tôi."

"Tôi điều tra qua rồi, mối quan hệ xã hội của cơ thể này rất đơn giản, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở cô nhi viện. Điểm tương đồng giữa chúng tôi là cả hai đều có tính cách hướng nội, thích vẽ tranh, nhưng cô ấy đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng trên mạng xã hội bằng sự nỗ lực của bản thân."

"Tôi như đang đánh cắp thời gian và tính mạng của người khác vậy, mỗi giây mỗi phút tôi đều sám hối và tự trách." Tôi cố kìm nén sự đau nhức nơi chóp mũi, hốc mắt đỏ hoe: "Tôi sợ không thể nào trả lại cơ thể cho cô ấy. Rõ ràng cô ấy mới là người vô tội nhất trong chúng ta nhưng lại phải mất đi cuộc đời mình vì cảm giác hối lỗi nực cười của cậu."

"Mối thù với Thẩm Nhược Thủy, tôi nhất định sẽ trả lại cô ta." Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Trần Tự: "Về phần cơ thể này, nếu tôi không có cách nào trả lại thân thể cho cô ấy, tôi cũng sẽ không bao giờ cướp đi cuộc đời không thuộc về mình."

Sắc mặt Trần Tự lập tức trắng bệch như tờ giấy. Cậu ấy mạnh bạo nắm lấy cổ tay tôi: "Cậu định làm gì?"

Tôi đột nhiên nhớ tới trạng thái linh hồn của mình khi ở bên Trần Tự, trả lời: "Tôi sẽ tự mình thiết lập kết cục cho bản thân, khả năng là c.h.ế.t vì uống thuốc quá liều."

Như thể hoàn toàn thua cuộc, Trần Tự tiều tụy nhắm mắt lại, môi nhợt nhạt, răng run rẩy. Cậu ấy nói rất chậm nhưng rõ ràng từng câu, từng chữ: "Hà Giảo, tôi không cho phép cậu làm vậy."

Cổ họng cậu ấy khô khốc, giọng nói trầm khàn đầy mệt mỏi: "Lỗi tại tôi đã không nghĩ đến cảm giác của cậu. Cậu vốn bị Thẩm Nhược Thủy cướp mất cơ thể, đương nhiên không thể chấp nhận việc mình sống trong thân xác người khác."

"Tuy nhiên, cậu có thể yên tâm." Cậu ấy dần buông lỏng tay, các đốt ngón tay trắng bệch: "Cơ thể này không phải do tôi cướp của người khác đâu. Trước khi cậu xuất hiện, cô ấy chỉ là một cái vỏ rỗng không có linh hồn mà thôi. Nó hoàn toàn thuộc về cậu, vì vậy cậu không cần lo lắng."

Đôi mắt đen láy đó ngước lên: "Tôi không muốn thấy cậu lại mắc sai lầm như Thẩm Nhược Thủy nên mới hy vọng cậu xóa đoạn ghi âm đó đi. Còn những điều cậu muốn làm, tôi sẽ thay cậu hoàn thành nó."

Cậu ấy khó nhọc nói: "Nếu hận tôi có thể khiến cậu buông bỏ…"

"... Vậy cậu cứ hận đi." Trần Tự nói.