Chương 11

Tôi suýt chút nữa đã đắm chìm trong ánh mắt của cậu ấy.

Tôi suýt chút nữa đã nhận nhầm cậu ấy là Trần Tự của tôi.

Tôi suýt chút nữa đã cho rằng cậu ấy đã nhận ra mình.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, chiếc ốp lạnh lẽo giúp tôi tỉnh táo.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng phòng khi Trần Tự mở cửa ra và vạch trần mọi chuyện, cũng đã tính tới trường hợp tôi bị cậu ấy uy hϊếp xóa đoạn ghi âm.

Nhưng cậu ấy không làm thế.

Cậu ấy giống như nhiều năm trước, không nói gì, chuyển tầm nhìn ra khỏi điện thoại của tôi, khóe môi cũng cong thành một đường cong rất đẹp.

Sau đó không thay đổi sắc mặt, cũng bấm vào nút ghi âm trên điện thoại di động của chính mình.

Tại sao chứ?

Cậu ấy và Thẩm Nhược Thủy thật sự đã hoàn toàn cắt đứt rồi sao?

Không lẽ cậu ấy không để ý tới mối quan hệ của Thẩm Nhược Thủy và người đàn ông kia sao?

Cậu ấy yêu quá hóa hận rồi sao?

Lông mi tôi không ngừng run rẩy, đầu óc rối bời. Tôi không muốn suy nghĩ thêm nữa, đành phải cố gắng tập trung sự chú ý vào hai người bên ngoài phòng vệ sinh.

"Chẳng lẽ anh cho rằng những năm qua tôi đi theo anh là vì nhắm vào những tài nguyên anh đem đến sao?" Thẩm Nhược Thủy không trực tiếp trả lời vấn đề liên quan đến Trần Tự mà chỉ khóc nức nở, nói to để lấp liếʍ: "Diệp Lê, hóa ra anh luôn xem tôi là loại người như vậy."

À…

Tôi chợt nhận ra, hóa ra là anh ta.

Chẳng trách tôi cảm thấy giọng nói vừa rồi rất quen tai. Hèn gì những năm qua trong giới giải trí, Thẩm Nhược Thủy thuận buồm xuôi gió và có nhiều tài nguyên tốt như vậy, hóa ra là nhờ Diệp Lê.

Có lẽ từ nhiều năm trước, Thẩm Nhược Thủy đã tính sẵn đường cho tương lai nên khi ấy mới một bên công lược Trần Tự, một bên khác lại quyến rũ Diệp Lê.

Diệp Lê có hơi cáu kỉnh. Bọn họ lại cãi thêm vài câu, cuối cùng mọi chuyện cũng êm xuôi khi Thẩm Nhược Thủy khóc sướt mướt, nhìn mà đau lòng.

Âm thanh mơ hồ của những nụ hôn xuyên qua khe cửa, thậm chí nhiệt độ giữa các vách ngăn dường như cũng tăng lên.

Bọn họ có lẽ đã bị đánh lừa bởi biển cảnh báo ở bên ngoài nên chưa từng nghĩ còn có người khác trong phòng vệ sinh.

Tôi và Trần Tự dựa rất gần nhau. Tôi khó chịu lùi lại nửa bước vào trong góc. Trước khi tôi kịp hành động thì Trần Tự đã giơ ngón trỏ lên ấn vào môi tôi, mang theo chút hơi ấm.

Cậu ấy hơi cụp mắt, hàng lông mi dày rủ xuống tạo ra một cái bóng nhỏ.

Toàn thân tôi cứng ngắc. Tôi ngước mắt lên, chỉ thấy Trần Tự khẽ lắc đầu rồi vội vàng rút tay về.

Không lâu sau, Thẩm Nhược Thủy làm nũng bằng chất giọng mềm mại: "Em muốn tài nguyên của Lộ Nghiên."

Diệp Lê dường như cũng bị nụ hôn vừa rồi hớp hồn. Anh ta hơi do dự nói: "Tài nguyên của Lộ Nghiên không dễ động vào. Cô ta đã làm gì động đến em rồi?"

Thẩm Nhược Thủy vẫn dùng giọng điệu ấm ức như cũ: "Anti fan luôn nói tài nguyên của em là đồ rởm. Họ vẫn luôn lấy Lộ Nghiên ra bắt nạt em, em không vui."

Sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, tôi mới đẩy cửa đi ra.

Trước khi đi, Trần Tự lạnh lùng gọi tôi lại: "Cô này, phiền cô xóa đoạn ghi âm lúc nãy đi."

Máu toàn thân tôi như thể ngừng chảy trong khoảnh khắc đó. Tôi nắm chặt lòng bàn tay, rõ ràng muốn bình tĩnh phản bác lại, nhưng ngay cả giọng nói cũng run cầm cập.

"Dựa vào đâu chứ?" Tôi kìm lại nước mắt chực trào ra: "Vừa rồi anh cũng ghi âm lại, không phải sao?"

Thế mà tôi lại ngây thơ cho rằng khi nhìn thấy bộ mặt khác của Thẩm Nhược Thủy, Trần Tự sẽ không dung túng và bảo vệ cô ta nữa.