Chương 4: Không được cãi lệnh

Không chờ thiếu chủ làm khó, người ngồi đối diện nàng đã cất giọng già nua hoà giải: “Thiếu chủ thật độ lượng rộng rãi, Vân Đài Chủ cũng rất phóng khoáng.”

Chiêu Tú tiếp lời: “Không biết thiếu chủ triệu kiến ta có việc gì quan trọng?”

Nàng không kiên nhẫn nghe bọn họ nói mát, chỉ muốn nhanh chóng tiến vào chủ đề chính.

Nửa đêm triệu gấp, không kịp chờ đến hừng đông, lại còn mời đủ bốn cung chủ Phù Phong Lâu “Vân Đài, Phượng Đài, Xuân Uyển, Thu Uyển” cùng Ảnh Các cấp dưới của Vân Đài, Kiếm Các cấp dưới của Phượng Đài cùng tề tụ, phải là đại sự gì đây, thật khiến người ta tò mò.

Thừa Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, không châm chọc nàng mà nhìn quanh mọi người một vòng: “Chùa Đại Diễn đưa thư có chuyện nhờ Phù Phong ta giúp.”

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

“Chùa Đại Diễn” quả thật là cái tên khiến người ta kinh hãi.

Chiêu Tú ngẩng đầu, cố tránh cho chân mình khụy xuống, thân thể nóng ran, sóng nhiệt thế tới rào rạt, ấn chú trên vai như kim châm, không phải kiểu châm một nhát là xong mà từ tốn tỉ mỉ, tới tới lui lui, làm nàng tê dại.

Thừa Nguyệt bình tĩnh nói tiếp: “Chùa Đại Diễn nói ‘Tử Vi Tinh’ đã xuất thế, quẻ tượng ám chỉ, đang ở Đông Vực ta!”

Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, trong sảnh bắt đầu náo loạn.

Phượng Đài Chủ, Kiếm Các Chủ cùng Xuân Uyển chủ châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi, Thu Uyển Chủ quay đầu nhìn thì phát hiện hai vị Vân Đài, Ảnh Các lù lù bất động, một vị chống cằm nghiêng người, lạnh lùng nhìn đối diện, vị còn lại cúi đầu rũ mắt, nhàm chán thưởng thức hoa văn trên tay áo.

Tuy biết hai vị này xưa nay không hợp, kiệm lời ít nói, nhưng tư thế “chớ quấy rầy” này vẫn cực kỳ ăn ý.

Thu Uyển Chủ bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế ngồi, hâm mộ bầu không khí hòa hợp ở phía đối diện.

Thừa Nguyệt không ngăn cản mọi người bàn luận, đợi mọi âm thanh lắng xuống mới nói: “Ý của chùa Đại Diễn, lần này mệnh cách ‘Tử Vi’ đặc thù, thất sát độc chiếu cung mệnh, không phải chuyện tốt, mời Phù Phong ta nghiêm tra Đông Vực, sớm ngày tìm được ‘Tử Vi’!”

Mệnh Thất Sát Tinh tương đối hung ác tàn bạo, là điềm xấu, “Tử Vi Tinh” lại lấy thất sát làm cung chủ mệnh, nghĩ chắc không phải hạng người tầm thường, tìm được người này khó, thuyết phục người này cam tâm tình nguyện chủ trì “nghi thức tế trời” lại càng khó.

Mọi người không nói gì, Thu Uyển Chủ vớt được cơ hội mở miệng: “Người nọ có đặc điểm gì?”

Thừa Nguyệt chậm rãi đáp: “Trên sách mệnh chỉ có một câu —— Vân Dung Sơn Ảnh Lưỡng Tha Nga.”

Một chữ “Vân” một chữ “Ảnh”, làm mọi người theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía hai vị ngồi ghế bên phải.

Ám chỉ ở đây có phải quá rõ ràng rồi không?

Đôi bên lặng ngắt như tờ, Thừa Nguyệt tiếp tục: “Sách mệnh nói, không thể coi khinh. Việc này tạm thời giao cho Vân Đài và Ảnh Các làm.”

Dứt lời, Chiêu Tú không thể không mở miệng: “Qua loa như vậy có phải không được thỏa đáng lắm không?”

Giọng âm kéo dài, cố tình nhấn nhá, mọi người chỉ coi như nàng đang tỏ vẻ bất mãn, Ảnh Các Chủ lại lập tức quay đầu nhìn nàng.

Chiêu Tú: “Vân Đài đúng là không ngại việc vặt. Nhưng tìm người do hai cung Xuân Uyển và Thu Uyển đảm nhận sẽ hợp hơn.”

“Không được cãi lệnh.” Thừa Nguyệt lên tiếng chấm dứt câu chuyện.