Quyển 4 - Chương 131: Vòng xoáy

Triệu

Cấu

mười

chín

tuổi

năm đó rời

khỏi

Biện

Kinh, từ

đó về

sau

phiêu

bạt

tứ xứ, tuy

rằng

ông

nằm mộng cũng muốn trở về

cựu

kinh,

nhưng khi

đến

lúc thật sự có

ngày

hôm nay, trong

lòng

không

biết

vì cái gì

có một loại cảm giác không thoải mái.

Ông vốn là

ra ngoài

đi dạo, nhiều địa phương

thưở

còn thiếu

thời

đã sớm trở

thành cảnh còn

người mất, ngay cả

Triệu

Viện

phái

người trùng tu

lại

phủ Khang

Vương

năm

đó thành Lân Đức Cung cho

Thái

thượng hoàng,

sau khi xem xong ông

cũng không thoải mái. Có

lẽ thật ra bản

thân

vẫn

một mực hy

vọng

người có

thể mang binh đánh về Biện Kinh, giành được chiến

công

muôn

đời chính

là mình.

Nhưng không

nghĩ

tới sau khi

chính

mình

hoàn

toàn buông

tha,

giấc

mộng

này,

lại được Triệu Việnhoàn

thành.

Triệu

Cấu

ngẩn

người

tại

Lân Đức Cung cũng không thoải

mái,

liền

đi dạo bốn

phía

Hoàng cung. Bởi vì

Triệu

Viện

vô cùng hiếu thuận,

những năm

này

tuy rằng không

quá nghe lời ông, nhưng lại hết sức

tôn

kính,

người trong cung cũng không dám ngăn cản Triệu Cấu đi

dạo xung quanh.

Nhưng Triệu Cấu như

thế

nào cũng không

nghĩ

tới,

chính

mình

đi dạo, lại có

thể

đυ.ng

phải

một màn như vậy.

Ông và

hai

người kia giống

nhau,

nhất

thời đứng

ngốc

tại

chỗ,

chưa kịp phản ứng.

Vẫn là Tiêu Sơn lên

tiếng

trước: “Thần không

biết Thái

thượng Quan gia ở đây,

thật

thất lễ,

xinthứ

tội.”

Triệu

Cấu

cau mày nhìn Tiêu Sơn, nói thật, ông đã

từng

có một đoạn thời gian ngắn vẫn

tương đối

thích người trẻ tuổi này, nhưng theo thời gian dần trôi, trên người của người trẻ tuổi này, dần dần

lại

có hơn nhiều thứ khiến cho ông

không thích, cũng nói không nên lời là

cái gì, có

lẽ là trên người hắn tẩy

không ra

mùi huyết

tinh

sát phạt đi. Nhưng dù ông

không thích thế nào

đi nữa, cũng sẽ không ngu ngốc đến

mức

ở trước mặt Triệu Viện nói xấu

Tiêu

Sơn,

thứ

nhất,

hiện

tại

tất cả mọi

thứ

của mình đều phải dựa vào

nhi

tử mà

bản

thân

có chút ghen tỵ, thứ

hai,

cũng

bởi

vì Tiêu Sơn căn

bản

tìm không

ra tật xấu

gì,

Triệu

Viện

cũng

không nghe lời

ông

nói,

nói cũng vô ích.

Nhưng bây giờ Triệu Cấu

rồi

lại

càng

thêm

hiểu được,



cái gì

chính

mình

mỗi

lần

nhìn

thấy Tiêu Sơn,đặc biệt



thời điểm

hắn và Triệu Viện ở

chung

một

chỗ,

loại

cảm giác

chán ghét

cùng quái dị ẩn

nơi đáy

lòng

từ đâu

mà đến

rồi ——



một

người

như vậy ở bên

cạnh Hoàng đế

rất

nguy

hiểm.

Cách

trong chốc lát Triệu Cấu mới gật đầu với Tiêu Sơn: “Lão

hủ cùng Quan gia có mấy lời muốn nói riêng với nhau,

ngươi lui xuống

trước đi.”

Tiêu

Sơn cũng không

tiện

ở lại

chỗ

này,

chỉ có thể

sau

khi hành lễ với

Triệu Viện liền rời

đi.

Triệu

Cấu

quay

đầu,

nhìn

sắc mặt Triệu Viện,

lúc này Triệu Viện đang đưa mắt nhìn Tiêu Sơn

rời

đi, yêu thương

say đắm trong mắt vừa nhìn liền thấy.

Triệu Cấu

thầm cân nhắc lời cần nói một chút,

cười với Triệu Viện: “Các ngươi cùng một chỗ đã rất lâu rồi đi?”

Triệu Viện sững sờ,

tuyệt đối không nghĩ

tới câu đầu

tiên của Triệu Cấu lại là cái này,

Triệu Cấu rồi lại nói

tiếp: “Đứa nhỏ Tiêu Sơn này lão

hủ nhìn

thấy không

tệ,

nhưng

tay

hắn cầm

trọng

binh,các ngươi nhưng lại là loại quan

hệ này,

không quá phù

hợp đi?”

Triệu Viện khó

hiểu: “Lời này của cha có ý gì?”

Triệu Cấu nói: “Lỡ như có một ngày con chơi ngán,

tay

hắn rồi lại cầm

trọng

binh,

không sợ

hắn cắn ngược lại sao?”

Triệu Viện nở nụ cười: “Thái

thượng Quan gia lo lắng quá rồi,

ngày như vậy sẽ không xảy ra.”

Triệu

Cấu

im lặng không đáp, một lúc sau

mới

nói:

“Chuyện xưa Triệu Thị khai quốc – Thái Tổ dùng rượu tước binh quyền* con cũng biết rồi đi,

tướng lĩnh không nên nắm

giữ

binh

quyền

quá

lâu,

cũng

là để

phòng ngừa vạn

nhất. Như

nay

thiên

hạ đã định, con đã

có thể bãi

quan

cách

chức, lần

nữa

thu lại binh quyền,

đây mới là

việc

một

bậc Đế vương nên làm.”

(*杯酒释兵权 lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực)

Triệu Viện giận đến

tái mặt: “Cha là muốn để cho

trẫm qua cầu rút ván*,

có mới nới cũ sao?”

(*Nguyên văn là 兔死狗烹 thỏ tử cẩu phanh: thỏ chết thì chó săn bị đem nấu.)

Triệu Cấu

thấy Triệu Viện có chút mất

hứng,

không dám xung đột

trực diện với y,

liền nói: “Trong

tay

hắn nếu đã không có lực lượng chống lại con,

chẳng phải là có

thể mặc con muốn làm gì

thì làm sao?

Có mới nới cũ chưa

hẳn đã không

tốt,



thể Tàng chi kim ốc nha

(*giấu

trong lầu vàng).”

Triệu Viện đột nhiên quay đầu lại,

nhìn chằm chằm Triệu Cấu,

sắc mặt âm

trầm.

Triệu Cấu

tức

thì cười nói: “Hôm nay lão

hủ rốt cuộc đã

biết rõ con vì cái gì nhiều năm như vậy,cũng chỉ có một Du nhi là

hài

tử.

Ngày xưa muốn lợi dụng

hắn,

làm cũng làm rồi,

đại

trượng phu vì

hoàn

thành đại sự không câu nệ

tiểu

tiết,

cũng không có gì.

Nhưng

hôm nay

hình như cũng không cần như

thế nữa đi?

Huống

hồ Tiêu Sơn quanh năm

bên ngoài,

cũng không

thỏa đáng lắm.”

Triệu Viện

hừ một

tiếng,

phất

tay áo

bỏ đi,

nhưng đến đêm,

lời Triệu Cấu rồi lại

bất giác nhảy vào lòng y.

Bản

thân rất muốn cùng một chỗ với Tiêu Sơn,

vô cùng muốn…

Nếu quả

thật có

thể Kim ốc

tàng kiều (*giấu người đẹp

trong lầu vàng),

mỗi ngày đều có

thể ngủ cùng nhau,

đồng

thời

tỉnh lại,dường như rất mê người…

Nhưng suy

nghĩ

này

chỉ

là vừa

thoáng qua

trong

lòng Triệu Viện,

liền bị y

cố gắng gạt bỏ.

Hắn không phải



người

cam

tâm với

một

cuộc sống

như vậy,

hùng ưng

rong

ruổi

trên

trời xanh,

mà không phải bị

trói

cánh,

trở

thành đồ

chơi

cho

người.

Triệu Viện nhắm mắt lại,

y phát

hiện mình không cách nào

tưởng

tượng được

bộ dạng Tiêu Sơn cả ngày ngồi ngồi

trong

thâm cung chờ mình sủng

hạnh,

cái đó không phải

bộ dạng khiến mình yêu

thích.

Ngày

hôm sau,

thời điểm vào

triều,

Tiêu Sơn

nói

ra ý

tưởng

của bản

thân ——

thừa dịp giành

lại đượccố đô,

chủ

lực Kim Quốc bị

tiêu diệt,

sĩ khí quân

ta

tăng

cao,

liền bắt

tay

thu phục khu vực Yên Vân.

Ý

tưởng này đã có

từ rất lâu

trong đầu Tiêu Sơn,

nếu như Tống Triều không có Trường Thành cùng Yên Vân che chắn cho phương Bắc mà nói,

cho dù

hiện

tại đã đánh

bại quân Kim,

cũng không cách nào ngăn cản mấy chục năm sau Thành Cát Tư Hãn của Mông Cổ nổi dậy,

đến lúc đó dưới

tình

huống

hai

thế

hệ liên

tiếp

hòa

binh,

Tống Triều mất đi che chắn ở phía Bắc,

chỉ sợ khó có

thể chống cự được đội quân

tinh nhuệ của Mông Cổ quét ngang đại lục Á Âu.

Nếu như quảthật có một ngày như vậy,

hết

thảy đều đảo ngược quay về điểm xuất phát,

lần cố gắng này xem như uổng phí.

Chỉ có sau khi ngăn cản được Mông Cổ

tấn công,

mới có

thể khiến cho vùng đất đa

tai đa nan này

(*nhiều tai họa, nhiều khó khăn)

bước vào

thời kỳ phát

triển

bền vững,



thể có

thời giantiến

hành cải cách chính

trị và xã

hội,

từ đó chân chính

thay đổi

hướng đi của lịch sử,

khiến cho lực lượng sản xuất phát

triển nhanh chóng,

tránh khỏi lịch sử khuất nhục của cận đại.

Nhưng đề

nghị

này

của Tiêu Sơn,

đã

nhận được đại đa số

lời phản đối,

thậm

chí

ngay Triệu Viện

cũng không quá

lý giải.

Bình

tĩnh xem xét,

quốc gia

chinh

chiến

nhiều

năm,

dân

chúng

mang

rất

nhiều gánhnặng,

điều Triệu Viện

hy vọng

nhất bây giờ

chính



nghỉ

ngơi

lấy

lại sức,

mà không phải



tiếp

tụcchiến đấu.

Hiện

tại Kim Quốc



ràng không

có bất kỳ sức đánh

trả

nào,

mà giành

lại được Trung Nguyên,

đã

là kỳ

tích

rồi,

Bắc Phạt vừa dứt,

hẳn



cần phải

thêm

một đoạn

thời gian

nữa.

Hầu như

tất cả đại

thần đều có cùng ý kiến với Triệu Viện,

ngoại

trừ Ngu Doãn Văn.

Thời điểm Tiêu Sơn nói những lời này,

Ngu Doãn Văn vẫn im lặng không lên

tiếng,

thẳng đến sau khi

hạtriều,

mới

tìm cơ

hộ một mình

hỏi Tiêu Sơn: “Hiền đệ,

đệ đã đạt được công lao

bằng

trời,

rồi lại còn muốn vác lên công lao của

thiên

hạ,

sẽ không phải có lý do gì đi?

Vi

huynh nghĩ không ra đệ vì cái gì nhất định kiên

trì

thu phục Yên Vân.”

Tiêu

Sơn cười cười,

nói:

“Đại

ca cho rằng ta

là vì

cái

gì?”

Ngu Doãn Văn

nhìn

chằm

chằm Tiêu Sơn,

một

lúc sau

mới

chậm

rãi

nói: “Thái Tông

hoàng đế xuấtchinh Bắc Phạt,

cũng

muốn giành

lại Yên Vân,

cuối

cùng

thất bại,

đã

từng để

lại di

ngôn,

phàm

cóngười giành

lại được Yên Vân,

liền phong Vương không

cần

cùng

họ.

Đệ

cũng không



con

nối dõi,ngay

cả

con

nuôi

cũng không

có,

cho dù phong Vương

chỉ



mình đệ,

cũng không quá khác với

hiệntại,

ta

nghĩ đệ

chắc không phải



hướng về

cái

này đi.”

Tiêu

Sơn vừa nghe Ngu Doãn Văn

nói

thế,

ngược

lại

liền

nhớ tới chuyện

này,

năm đó thời điểm Tống Triều khai quốc, cùng đánh Liêu thất bại. Về sau

họa

Tĩnh

Khang

cũng

chính vì

Đồng

Quán

muốn

giành

lại

Yên Vân mà

gây

ra. Hiện tại…

Hiện

tại

bộ lạc Mông Cổ

bởi vì là kẻ

thù

truyền kiếp của Kim Quốc,

thời điểm

thủ lĩnh

bộ lạc – Yêm Ba Hài Hãn đang cùng Kim Quốc chiến đấu,

bị người Kim đóng

trên mộc lư* đến chết,

nghe nói Triệu Viện đánh

bại quân Kim,

đã đưa

thư cho Triệu Viện

thỉnh cầu

hợp lực xuất

binh đánh Kim Quốc.

(* 木驴: Một loại hình cụ thời xưa. Như cây đinh nhọn có gỗ ngang, cắm vào trục bánh xe, dùng chở tù phạm đi xử tử và thị oai quần chúng. Thường dùng cho đàn bà cấu kết cùng gian phu mưu hại chồng.)

Vị

thủ lĩnh

bộ lạc

thỉnh cầu xuất

binh này gọi là Hốt Đồ Thứ,

Tiêu Sơn không rõ lắm quan

hệ giữa gã và Thành Cát Tư Hãn là như

thế nào,

nhưng căn cứ vào

thời gian,

qua

tiếp

bốn năm năm nữa,Thành Cát Tư Hãn sẽ ra đời.

Tiêu

Sơn lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên không phải vì phong vương,

giống

như

lời huynh

nói,

ta cũng không có con

nối

dõi,

chỉ có mỗi

nghĩa phụ

nghĩa mẫu, bọn

họ cũng đã lớn

tuổi, phong Vương cũng chỉ có

mình

ta.

Ta chẳng qua là… chẳng

qua là đang lo

lắng

chuyện sau

này,

hy vọng có thể

thay

đổi

một số chuyện,

bảo vệ thành quả mấy

năm

qua vất vả

mới

có được.”

Ngu Doãn Văn đương

nhiên sẽ không biết

câu “Chuyện sau

này”

của Tiêu Sơn

là để

chỉ Thành Cát Tư Hãn quét

ngang đại

lục Á Âu,

y

liền

hiểu

thành

chuyện sau

này

của Tiêu Sơn

cùng Triệu Viện.

Y đưa

tay vỗ vỗ vai Tiêu Sơn: “Nếu

như

lo

lắng

chuyện sau

này,

không bằng bỏ việc quân,

cầu phongthưởng

cùng đòi

một

chức quan

lớn

hơn,

lại

nhận

nuôi

một đứa

nhỏ.”

Y

rất

muốn khuyên Tiêu Sơn

tựmình sinh

một đứa,

nhưng

nhìn bộ dạng

trước

mắt,



chuyện

rất không

có khả

năng.

Tiêu

Sơn cũng không

biết

nói thế nào với

Ngu

Doãn

Văn,

hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta

không phải có

ý tứ

kia,

nhưng

cho

dù thế nào, ta

sẽ hết sức

khuyên bảo Bệ

hạ, nên đem dũng khí

truy

tàn

tặc!”

(*Nguyên văn 宜将剩勇追穷寇 Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu. Trích trong bài Giải phóng quân chiếm Nam Kinh – Mao Trạch Đông)

Thế nhưng

chuyện xảy

ra kế tiếp, lại khiến Tiêu Sơn cũng bất

ngờ,

thời

điểm

triều đình phong thưởng

cho thần tử có

công

lần này, Tiêu Sơn được phong làm Khu Mật

Sứ.

Toàn

bộ triều đình sôi sục, có

Tống

đến

nay,

chức

Khu Mật Sứ

trông coi

quản

lý quân sự cả

nước,

vẫn

luôn

do quan văn đảm

nhiệm, phần nhiều là do

Tể tướng đương thời

kiêm

nhiệm

(*Một mình gánh vác nhiều chức vụ một lúc.).

Võ tướng

được

phong

Xu Mật Sứ

chỉ

kể ra

được

hai

người.

Người

thứ

nhất

là danh

tướng Địch Thanh

trong

thời kỳ Bắc Tống,

trong

chiến đấu

lập

nhiều

chiếncông

hiển

hách,

sau khi được phong

làm Khu Mật Sứ,

vẫn

luôn bị đại

thần phản đối

cùng

triều đìnhhiềm

nghi,

đám đại

thần

cho

rằng Địch Thanh xuất

thân

nghề binh



lại

lên

nắm quyền

hành,

“Triều đại không

có,

sợ

rằng bốn phương sẽ khinh

nhẹ

triều đình.”

Nhóm gián quan

(諫官 quan tiến hành khuyên can hoàng đế)

đã

nhiều

lần dâng

thư

cho Hoàng đế,

cho

rằng ông không

thể

nhận

chức

này,bôi

nhọ Tổ

chế

(*祖制 chỉ thể chế do tổ tông Đế vương định ra.).

Cho dù ông được bổ

nhiệm

trongthời kỳ

nguy

nan,

văn võ

trong

triều vẫn khăng khăng

cho

rằng “Địch Thanh

là võ

tướng,

không

thể bổ

nhiệm”,

muốn dùng

hoạn quan đảm đương giám quân,

giám

thị Địch Thanh.

Thứ hai là

chuyện Tam Đại

Tướng được phong làm Khu

Mật

Sứ hơn mười năm

trước, sau khi

thất

bại

tại Hoài Tây, Triệu

Cấu quyết

định

thu lại binh quyền của Tam Đại

Tướng, sau đó

cho gọi Tam Đại

Tướng Nhạc Phi, Hàn

Thế

Trung, Trương Tuấn về triều, chiếm

binh

quyền, phong làm Khu

Mật

Sứ, bởi vì

lấy

lý do

là thu lại binh quyền, cộng thêm lúc đó

Tể tướng

Tần Cối làm việc hành sự

thỏa

đáng,

cũng

không gặp

phải

phản

đối.

Chỉ có điều

tình

huống lúc này của Tiêu Sơn rồi lại

bất đồng,

hắn được phong làm Khu Mật Sứ,trong

tay cầm

trọng

binh,

lại còn yêu cầu xuất

binh

truy đánh người Kim,

hành động này đưa

tới việc phản đối của

tất cả văn võ

trong

triều.

Đám quần

thần suốt ngày dâng

thư,

nói phong

thưởng cho Tiêu Sơn không

thích

hợp,

lo lắnghắn công cao chấn chủ*,

sẽ mang đến

tai

họa ngầm cho

triều đình.

Vả lại lệ này vừa mở,

về sau nếu có chiến

tranh,

phong

thưởng cho võ

tướng khác sẽ càng

thêm phiền

toái,

làm cho



tưởng cơ

bản nhất của lập quốc –

trung ương

tập quyền* suy yếu một cách nghiêm

trọng.

(*Công cao chấn chủ (功高震主): chỉ kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao phải thấy lo lắng không yên):

(** Trung ương tập quyền là hình thức nhà nước phong kiến trong đó quyền lực nhà nước tập trung trong tay vua (quốc vương, hoàng đế)

Tiêu

Sơn đối với việc đảm

nhiệm chức Khu

Mật

Sứ cũng không có cảm

giác

gì quá lớn, hiện tại hắn

hy vọng có thể

thuyết phục Triệu Viện,

để mình thống lĩnh đại quân tiếp tục đánh Kim

Quốc, đoạt lại

khu

vực Yên Vân.

Triệu Viện cũng đang xoắn xuýt chuyện này,

Tiêu Sơn đảm nhiệm Khu Mật Sứ là điều mà y vẫn luôn

hy vọng nhìn

thấy,

bởi vì đây là

thứ

hắn nên có được.

Nhưng nếu như dùng loại

thân phận này dẫn

binh,

liền không qua được cửa ải đại

thần

trong

triều kia.

Tiêu Sơn rất khó giải

thích lý do của mình với Triệu Viện,

vì vậy

thoạt nhìn có chút

hoang đường

buồn cười,

thậm chí có

thời điểm chính

bản

thân

hắn cũng

hoài nghi kiếp

trước mình có

thật sự

tồn

tại

hay không,

hay chỉ là một ảo giác

trong mộng cảnh.

Nhưng

hắn vẫn

một

mực kiên

trì,

Triệu Viện đối với yêu

cầu khẩn

thiết

của Tiêu Sơn,

rốt

cuộc quyết định: “Trẫm

tin

ngươi!

Cho dù

tất

cả

mọi

người phản đối,

trẫm

cũng quyết định ủng

hộ ý

tưởng

củangươi!”

Lâm

triều

hôm đó,

ban bố

chiếu

lệnh để Tiêu Sơn

tiếp

tục xuất binh,

phản đối

của

chúng

thần

càngthêm kịch

liệt,

thậm

chí

ngay

cả Trần Tuấn Khanh

luôn ủng

hộ Bắc Phạt

cũng

liên

tục

lắc đầu,

kiên quyết phản đối.

Nhưng

lý do phản đối

của

những

người

này

cũng không

thể

lung

lay được ý

chỉ,

đối

mặt với kiên

trìcủa Triệu Viện,

đám đại

thần bắt đầu

tìm kiếm sự giúp đỡ

từ

những

người khác,

người

có khả

năng phản đối

chuyện

này

nhất,

đương

nhiên



người được

lập

là Thái Tử,

con

trai độc

nhất

của Triệu Viện – Triệu Du.

Triệu Du năm nay mười

bốn

tuổi,

bởi vì

từ nhỏ đã được coi như Thái Tử mà

bồi dưỡng,

y cũng không

thể

hiểu nổi

hành động lần này của Triệu Viện,

cũng dâng

thư phản đối.

Triệu Viện không

hề có

hành động nào,

mắt

thấy Tiêu Sơn sắp mang

theo danh

hiệu Khu Mật Sứthống lĩnh

hai mươi vạn đại quân xuất chinh,

chuyện xưa Tống Thái Tổ –

binh

biến Trần Kiều* khoác

hoàng

bào** cứ

từng cái

hiện lên

trước mắt chúng

thần,

Trần Tuấn Khanh càng sốt ruột.Ngày xưa,

Triệu Viện gần như

tiếp

thu

toàn

bộ lời khuyên ngăn của ông,

nhưng lần này

hình như Hoàng đế đã quyết

tâm làm đến cùng.

(*Binh biến Trần Kiều là cuộc đảo chính chính trị do Triệu Khuông Dẫn (927-976) cầm đầu, lật đổ nhà Hậu Chu, thành lập nên nhà Tống có thời gian tồn tại 320 năm ở Trung Quốc.)

(**Triệu Khuông Dận tại Trần Kiều binh biến, chư tướng khoác cho ông hoàng bào, ủng hộ lập đế, ý chỉ bước lên đế vị. Sau ví von phát động đảo chính đạt được thành công)

Trần

Tuấn

Khanh

trong một

lần

hạ triều chợt nghe thấy Ngự sử

– Vương Thập Bằng nói: “Trần

tướng

hà tất phải cố

chấp

như

thế,

mấy ngày qua vì

việc

này,

Tiêu

khu

mật gần như thường xuyên

cùng

Bệ hạ

nói

chuyện suốt đêm, chắc là

đã hạ

quyết tâm, không có

khả

năng

đổi rồi!”

Trong lòng Trần Tuấn Khanh khẽ động,

chợt nhớ

tới một chuyện,

quay người

trở về,

trực

tiếp đến

tìm Khởi Cư Lang.

Khởi Cư Lang gồm có

bốn người,

hai người

trong các

hai người ngoài các,

Khởi Cư Lang

bêntrong do Thái giám đảm nhiệm,

Khởi Cư Lang

bên ngoài

thì do quan viên mới vào cung đảm nhiệm.

《 Khởi cư chú 》cũng không phải là ai cũng có

thể xem được,

thậm chí ngay cả Triệu Viện cũng không

thể,

Triệu Viện rất

tuân

thủ quy củ xưa nay,



bản cũng không chủ động yêu cầu

bắt Khởi Cư Lang đem những

thứ này ra cho mình xem.

Nhưng Trần Tuấn Khanh

cảm

thấy được sự

tình khẩn

cấp,

ông với



cách phó

tướng,

sau khithoáng

ra uy với

hai Khởi Cư Lang bên

ngoài,

liền

lấy được 《 Khởi



chú 》.

Quả nhiên

như Vương

Thập

Bằng

nói,

gần đây thời gian Triệu Viện một mình triệu kiến Tiêu Sơn đặc biệt nhiều, cho dù

nói

chuyện, cũng không cần thời gian lâu như

vậy.

Lông

mày Trần Tuấn Khanh

nhíu

cùng

một

chỗ,

những

năm gần đây,

Thái giám Cam Biện

nhiều

lần đảm

nhiệm Khởi Cư Lang bên

trong,

Cam Biện dùng

thân phận

tổng quản

thái giám



lại đảmnhiệm vị

trí Khởi Cư Lang,

cái

này vốn

là không

hợp với

lẽ

thường.

Cam Biện khẳng định sẽ khônghướng

mình

lộ

ra

cái gì,

hai

người

cũng bởi vì

một ít

chuyện

huyên

náo



rất không

thoải

mái,

vì vậy Trần Tuấn Khanh đã

tìm

một

thái giám

làm Khởi Cư Lang khác,

tại

trong

cung bắt đầu kiểm

tra 《 Khởi



chú 》do Khởi Cư Lang bên

trong ghi

chép

lại.

Không xem còn đỡ,

nhìn

thoáng qua lập

tức khiến người kinh sợ.

Từ khi Bắc Phạt đến nay,

mỗi lần Tiêu Sơn

hồi

triều,

hầu như đều qua đêm

tại

tẩm các của Triệu Viện,

thậm chí có khi còn ngủ lại liên

tục

ba ngày.

Dường như

tất cả sự

tình,

tại

thời khắc này đã rõ ràng.

Thời

điểm

lâm triều

hôm sau, Trần Tuấn Khanh

dâng

lên chiết

tử đủ

để người

người

khϊếp sợ:

Tiêu

Sơn

nghỉ

đêm tại Hoàng cung,

cùng

Hoàng

đế có quan hệ

mập mờ, thật sự

không thích hợp đảm

nhiệm chức vị

quan

trọng, càng không thích hợp lĩnh quân xuất chinh.

Hành

động

lần này của Tiêu Sơn

rõ ràng là có

ý đồ

bất chính,

lòng

lang

dã thú.

Chiết

tử này được Trần Tuấn Khanh đọc lên

trước mặt mọi người,

chúng

thần xôn xao,

lúc đầu còn chưa

thể

tin,

nhưng sau khi nghe ngóng đôi chút,

liền có

thể dễ dàng xác nhận việc này.

Sau chuyện

này,

Cam

Biện

bị giáng chức đày đến Hải

Châu, nhưng đây chỉ

là bắt đầu, một nhân vật

khác

bị cuốn vào trong dòng xoáy này chính là Tiêu Sơn, bị

Ngự Sử vây

công, yêu

cầu

từ quan quy điền.

Tiêu

Sơn đã sớm

nghĩ

tới

chuyện giữa mình và

Triệu

Viện

là giất không

thể gói được lửa, cuối cùng sẽ

có một ngày bị

đưa

ra ánh sáng, nhưng không

nghĩ

tới vậy mà

lại

xảy ra vào

lúc

này.

Tuy rằng

bị Ngự Sử

thay phiên vạch

tội,

Tiêu Sơn cũng không chủ động

từ quan,

cho dù như

thế,trong lòng của

hắn cũng khó

tránh khỏi phiền muộn,

cũng không phải

bởi vì

thời điểm đi

trên đường có người chỉ

trỏ

hắn,

càng không phải do một vài

binh sĩ khi nhìn

hắn lộ ra ánh mắt kỳ quái,

mà phần lớn là do không

thể xuất

binh đi

tiêu diệt người Kim.

Ngũ Loan với



cách

là phó

tướng

của Tiêu Sơn,

ngược

lại vào

lúc

này

thường xuyên

tới

thăm Tiêu Sơn,

mỗi khi y

nhìn

thấy Tiêu Sơn

ngồi

một

mình

trong phòng,

hai

hàng

lông

mày

nhíu

chặt,

đáy

lòngnhư

có vật gì đó bị xé

rách.

Nếu

như đối

tượng

của Tiêu Sơn không phải

là Hoàng đế,

người đời quá

lắm

chỉ

thấy

rồi

cười,

thậmchí sẽ

truyền

thành

một đoạn giai

thoại phong

lưu,

nhưng

người kia

là Hoàng đế,

hết

thảy đều

manghàm

nghĩa bất đồng.

Nhưng dưới

tình

huống

này,

Triệu Viện dù

rằng

chấp

nhận

chuyện giữa

mình và Tiêu Sơn,

nhưng đối với việc để

cho

hắn xuất binh

lên Bắc vẫn

như

trước không

chịu buông

tha,

hai bên

lâm vào giằng

co,Khu Mật Sứ kháng

cự không

chấp

hành

mệnh

lệnh phát binh

của Hoàng đế,

hủy bỏ

chiếu

thư.

Từ khi chuyện giữa Tiêu Sơn cùng Triệu Viện lộ ra đến nay,

bằng

hữu

trước kia qua lại quý phủ của

hắn ngày càng ít,

Trương Chí Hùng đã

tới một lần,

khuyên Tiêu Sơn dâng sớ

thỉnh

từ

(quan),thoát ly khỏi vòng xoáy này,

tìm đường

tự

bảo vệ mình.

Mà Ngu Doãn Văn

cũng

tới

thăm

hắn,

than

thở vỗ vai Tiêu Sơn: “Hiền đệ,

đệ

ngày đó không

ngừngnói

như vậy với vi

huynh,

hôm

nay

chỉ sợ khó



thể

lại dẫn binh

rồi.”

Tiêu

Sơn chỉ nhếch môi, một lúc sau

mới

nói:

“Ta không

hối hận!”

Nhưng

hắn không

hối

hận

cũng không



nghĩa



người khác



thể bình

tĩnh,

Ngũ Loan

tại

một

lầnlâm

triều,

quỳ xuống

thỉnh

cầu Triệu Viện: “Mong Bệ

hạ

hạ

chỉ,

xóa bỏ

mọi

chức vụ

của Tiêu

tướng,

đểcho

người

từ quan quy điền,

vĩnh viễn không gặp

lại.

Nếu không

càng

náo

càng

lớn,

cuối

cùng sẽ không

thể vãn

hồi.”

Triệu Viện chưa

bằng lòng,

Ngũ Loan vẫn quỳ,

thẳng đến khi mặt

trời ngả về Tây,

Triệu Viện mới nói: “Đứng lên đi,

chuyện này

trẫm không làm được!”

Lời

còn

chưa dứt,

Thái Tử Triệu Du

năm

nay gần

mười bốn

tuổi

tiến vào điện,

hai

mắt đỏ bừng,

gàolên với Triệu Viện: “Phụ

thân,

lời bọn

họ

nói đều



thật?

Chuyện giữa

người và Tiêu Sơn,

có phảithật

hay không!!”

Triệu Viện không

trả lời,

trong điện chỉ còn những

tia sáng lờ mờ,

rồi lại vào lúc này,

thái giámbên ngoài

truyền: “Bệ

hạ,

Tiêu

tướng cầu kiến!”

Triệu Du

trừng mắt Triệu Viện,

hai

tay nắm chặt

trong

tay áo,

trong lòng y,

phụ

thân vẫn là anhhùng,



trong

trí nhớ khi còn nhỏ của y,

vị Tiêu

thúc

thúc này cũng rất

tốt.

Nhưng

hiện

tại

người

làm

cho

mình

hổ

thẹn,

bị

cung

nhân

lén

lút

nghị

luận,

lại

chính



hai

người kia.

Triệu Viện khẽ ngẩng đầu,

bỏ qua sự phẫn nộ của Triệu Du,

bình

tĩnh nói ra

một chữ: “Truyền.”