Sắc trời dần tối, bóng đêm lặng yên bao phủ, xung quanh một mảnh an tĩnh, chỉ có ánh sáng ở phòng chính, nến vẫn đang cháy rực, phát ra ánh sáng yếu ớt. Gia đình Lý thúc ở đông sương yên giấc từ lâu, trong đại sảnh, Nhu nhi bưng chén thuốc, uy cho Dạ Ổ Hà.
"Theo lời tiền bối, Ma Giáo vì bí phương rèn kiếm mà đến?" Chờ hắn uống xong ngụm thuốc cuối cùng, Diệp Phong trầm giọng nói.
"Không sai! Bọn họ đã phái người tìm lão phu ba lần, đều bị ta kiên quyết từ chối, lần này nghe nói Kỳ Sơn có huyền thiết, đây chính là nguyên liệu thượng đẳng để rèn kiếm, nên cùng quản gia đi vào tìm kiếm, không ngờ nửa đường gặp người Ma Giáo, chúng ta địch không lại, toàn bộ bị gϊếŧ." Dạ Ổ Hà nói đến chỗ này, biểu tình buồn bã, tân tân khổ khổ tìm được huyền thiết lại bị cướp đi, bản thân thiếu chút nữa cũng mất mạng.
"Thiếu trang chủ, sợ người của Ma Giáo sẽ không từ bỏ ý đồ, ta nghĩ bọn họ sẽ quay trở lại, nơi này không an toàn, chúng ta phải sớm trở về Lôi Chấn sơn trang." Nhất Long lo lắng nói.
"Sợ cái gì? Bọn họ mà tới, ta sẽ được gϊếŧ một cách thống khoái!" Giang Côn không hề để ý.
"Lão tam, không được làm càn, không thể đối cứng với Ma Giáo." Thiết Thắng vội vàng quát lớn.
Diệp Phong nhíu chặt lông mày suy nghĩ, ở chỗ này đợi càng lâu càng nguy hiểm, nếu Ma Giáo thực sự đột kích, đối với phe mình hoàn toàn bất lợi, Dạ Ổ Hà bị thương chưa lành, Sở Yên và Nhu nhi là hai nữ tử trói gà không chặt, căn bản không thể chiến đấu, ba người Thiết Thắng lại không phải đối thủ của Tiếu Chớ, nếu Huyết Sát cũng tới, chắc chắn lành ít dữ nhiều, Mạc Ngôn Mạc Ngữ ngày mai mới đến, hảo hán không sợ thiệt trước mắt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Vì vậy nhân tiện nói: "Thiết đại ca nói đúng, không thể cùng Ma Giáo xung đột chính diện, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi ngay, bây giờ tất cả hảo hảo nghỉ ngơi..."
"Hư..." Nhất Long bận rộn cản Diệp Phong lại, thấp giọng: "Có người!"
Diệp Phong tung chưởng phong, ngọn nến tắt đi, trong lòng lập tức tối đen, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có gió thổi qua cửa sổ để lại thanh âm nức nở.
Diệp Phong thấp giọng: "Chúng ta bị bao vây, đại khái có khoảng năm mươi người. Yên nhi và Nhu nhi ở lại trong phòng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài! Thiết đại ca, Giang tam ca, an toàn của ba người giao cho nhị vị, Nhất nhị ca hành sự theo hoàn cảnh!"
"Hảo!" Ba người cùng nhau lên tiếng.
"Thiếu trang chủ!" Dạ Ổ Hà vội vàng gọi Diệp Phong: "Mục đích của bọn họ là ta, ta theo bọn họ đi, sẽ không liên lụy chư vị."
Diệp Phong hừ lạnh: "Diệp Phong làm việc không bao giờ bỏ dở nửa chừng!" Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
"Diệp lang!" Trong bóng tối, Sở Yên ôm cánh tay hơi lạnh của nàng: "Cẩn thận!"
Diệp Phong cũng nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Sở Yên, vỗ vỗ nhẹ, sau đó lắc mình rời khỏi phòng.
Ánh trăng nhu hòa đối lập với sát khí trong viện, hơn mười bóng đen đứng thẳng dậy, toàn thân đều mặc trang phục dạ hành, phá lệ quỷ dị. Người đứng dầu, vẻ mặt bất thiện, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười, ánh mắt nhìn Diệp Phong như nhìn coi mồi, tay cầm chặt loan đao phản chiếu dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh.
"Diệp Phong, chúng ta lại gặp mặt."
"Đúng vậy, thật sự rất có duyên. Có phải đáng giá uống một ly đúng không?" Diệp Phong thản nhiên đáp, mắt lại không nhàn rỗi, cấp tốc đảo xung quanh, trong viện có khoảng hai mươi người, chính ốc bảy người, đông sương, tây sương có sáu người, mặt khách viện còn có mấy người hô hấp như có như không.
"Ha ha... Thiếu trang chủ khách khí, chỉ cần ngươi giao Dạ Ổ Hà, ta mời ngươi uống thì có làm sao?" Huyết Sát cười nói, thanh âm tràn đầy trêu tức.
"Rượu ngươi mời ta cũng không dám uống!" Lời chưa dứt, liền xuất ra chiêu thứ sáu trong Thiên Sơn kiếm pháp 'Vạn lý truy tuyết', chiêu này dường như phụ cốt chi thư, quấn lấy địch nhân không rời, như hình như bóng.
Thân thể Diệp Phong vừa động, Huyết Sát cấp tốc lui về phía sau: "Gϊếŧ!" Đệ tử Ma Giáo nhanh chóng vây quanh Diệp Phong, những người trên nóc nhà đều rơi xuống viện, đại chiến nhanh chóng bắt đầu.
Diệp Phong cười nhạt một tiếng, Huyết Sát thật sự không thông minh, bắt hạ nhân ứng chiến còn bản thân đứng một bên xem náo nhiệt. Diệp Phong thấy tình thế bất lợi với bản thân, xuất thủ không chút lưu tình, tuy Thiên Sơn kiếm pháp có lực sát thương rất mạnh nhưng bản thân nàng vẫn chưa luyện thành thục, dùng Truy Hồn kiếm pháp thuận lợi hơn, lập tức chiêu nối chiêu, sát khí tản khắp mọi nơi.
Truy hồn thức thứ hai 'Mục mất hồn tiêu' đánh bay trường kiếm trong tay đệ tử Ma Giáo, hắn còn chưa kịp phản ứng, yết hầu đã bị cắt đứt, không kịp ứng tiếng mệnh đã phó hoàng tuyền. Trường kiếm lập tức quét ngang, chiêu thứ tư 'Hồn bất phụ thể', cắt bụng hai tên khác, tiếp theo xoay người bổ về những tên đang tập kích phía sau, tiếng thét thảm thiết không ngừng vang lên, trường kiếm trong tay nàng đi tới đâu người chết tới đó, mùi máu tanh vây quanh, máu trong cơ thể sôi trào, hình như có vật gì đó muốn lao khỏi cơ thể, đi thưởng thức mùi tanh tưởi xung quanh.
Nội phòng đông sương, Lý thúc nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, vội vàng đi ra ngoài, nhìn xem xảy ra chuyện gì. Tình cảnh trước mắt làm Lý thúc sợ hãi, chẳng biết nên làm gì mới phải, lúc này một đệ tử Ma Giáo giơ kiếm chém xuống, Lý thúc ngã trong vũng máu.
"Lão nhân! Lão nhân a..." Lý Thẩm từ trong khϊếp sợ tỉnh lại, nhào tới ôm sát Lý thúc khóc thảm thiết, tiếng hô thê lương xé lòng nát dạ người nghe.
Đột nhiên Lý thẩm đứng lên, thần sắc bi thương, nâng hai tay muốn liều mạng với tên đệ tử Ma Giáo, ngươi nọ đưa đao đâm vào tim Lý thẩm, sau đó rút ra, nhất thời máu chảy ồ ạt, văng lên mặt nạ của hắn. Nhất Long định ra tay ứng cứu nhưng không kịp, Lý thẩm mở to mắt nhìn xung quanh, không biết rốt cuộc bản thân làm cái gì hôm nay phải đối mặt với tang thương thế này, sau đó hai mắt tối sầm, ngã vào người Lý thúc, đi đời nhà ma.
Nội phong đông sương, truyền ra tiếng khóc thất thanh của Lý Tráng.
"Cha! Nương!" Lý Đại Ngưu quần áo không chỉnh tề chạy khỏi phòng, thấy song thân đã chết, tức giận vô cùng, chụp đòn gánh treo trên tường, hét lớn 'Ta liều mạng với ngươi!'.
Lý Đại Ngưu nào phải đối thủ của hắn, người nọ nghiêng đầu tránh thoát đòn gánh, trường kiếm vung lên, đầu Lý Đại Ngưu bay ra. Lý tẩu theo sát chứng kiến một màn như vậy, hoàn toàn không kịp kinh hô đã bị thanh đơn đao đâm thủng ngực, tiếng khóc trong l*иg cũng đình chỉ, mẫu tử hai người song song ngã xuống.
"Lý tẩu! Tráng Tráng!" Diệp Phong thét lớn, dáng vẻ Lý tẩu hạnh phúc tươi cười vẫn còn trước mắt, nhìn nhi tử khỏe mạnh, vui vẻ cùng nhau chờ trượng phu, công công bà bà trở về, còn ước mơ nhi tử lớn lên có thể đảm đương một vùng trời... Tiểu sinh mệnh kia chưa tròn một tuổi, bì bõm chi nha, nụ cười thiên chân vô tà, nhãn thần hiếu kỳ, không ngừng lắc lư trước mặt Diệp Phong, cuộc sống còn chưa bắt đầu, nhưng vội vàng kết thúc, hắn chỉ là một hài tử mà thôi!"
"A..." Diệp Phong gầm lên giận dữ, ngực như bị thứ gì đó đào khoét, chỉ có gϊếŧ chóc mới hóa giải những tích tụ trong lòng, chỉ có máu huyết mới xóa tan lòng bi phẫn. Thân ảnh nàng quỷ mị, xuyên qua đám đông, trường kiếm như du long, mang theo khí thế không thể cản được, chém gϊếŧ một đường, đệ tử Ma Giáo liên tục ngã xuống. Diệp Phong vọt tới trước mặt tên đệ tử Ma Giáo kia, người nọ bị choáng váng, lăng lăng nhìn tử mâu nồng đậm sát khí, quên né tránh, Diệp Phong nâng kiếm, vận nội lực, một đường chém xuống, chia hắn ra làm hai, máu tươi phun đầy lên mặt và người nàng, từ từ chảy xuống, dưới ánh trăng phá lệ quỷ dị.
Trường kiếm vẫn tích máu, người cầm kiếm vì tức giận mà run nhè nhẹ, hô hấp phập phồng, hai mắt lạnh lẽo rơi vào người nào, người đó gần như bị đóng thành người băng.
"Các ngươi không nên gϊếŧ bọn họ, ngươi, ngươi, và cả ngươi tất cả đều phải chết!" Âm thanh lạnh lùng không mang theo bất cứ màu sắc gì, dường như tử thần cao cao tại thượng tuyên độc phán quyết.
Cảm giác được mùi vị cái chết đến gần, đệ tử Ma Giáo không tự chủ lui về sau, tuyệt vọng thét ra âm thanh cuối cùng, sự giãy dụa trước khi rời khỏi trần thế.
Trong phòng tối đen, không gian lại nhỏ, không thích hợp giao đấu, ba người Thiết Thắng bảo vệ ba người Sở Yên đi ra viện ngoài, lực công kích của Diệp Phong quá mạnh mẽ, thu hút đa số địch nhân, bởi vậy bao vây bọn họ chỉ có năm sáu người, ra tới viện, Sở Yên nhất thời hoảng sợ thét lên một tiếng, nàng thấy Diệp Phong bị mười mấy người vây công, tình hình cực kỳ nguy hiểm.
"Sở cô nương, cô không muốn sống nữa?" Nhất Long hét lên, kéo Sở Yên ra sau mình, bảo hộ nàng: "Thành thật ở đây, đừng để hắn phân tâm!"
Huyết Sát nhìn Diệp Phong trong sân, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, ra hiệu cho người bên cạnh, thì thầm vào tai hắn một phen, người nọ hơi gật đùa, tiêu thất trong tầm mắt. Lúc này Diệp Phong gϊếŧ người đỏ cả mắt, tử mâu giống như được tầng vải đỏ bịt kín, sát khí theo kiếm chiêu tung bay khắp bầu trời, ra một chiêu tất có một người chết.
"Diệp Phong, dừng tay!" Đột nhiên có tiếng hét lớn, nhìn Diệp Phong ngoảng mặt làm ngơ, âm thanh kia lại lạnh lùng nói thêm: "Nếu ngươi không dừng tay, e mệnh của đệ nhất mỹ nữ sẽ kết thúc ở đây!"
Dứt lời, xung quanh lập tức khôi phục lại vắng vẻ, chỉ có mấy người chưa chết hẳn nằm co quắp thống khổ trên mặt đất. Diệp Phong ổn định thân hình, xoay người nhìn lại, thấy Sở Yên đang bị Huyết Sát kèm chặt, loan đao dán vào cổ trắng noãn của nàng, Sở Yên cắn chặt răng, vẻ mặt kinh khủng nhìn Diệp Phong, lã chã - chực khóc. Bốn người Thiết Thắng bị điểm huyệt đạo, xụi lơ trên đất, Dạ Ổ Hà cũng rơi vào tay Ma Giáo, sống chết không rõ. Bốn người phía sau Huyết Sát hô hấp yếu ớt, ẩn dấu tốt, hiển nhiên là nhất đại cao thủ, biến cố lần này chắc chắn do bọn họ gây nên.
"Thả nàng ra!"
"Ha ha ha..." Huyết Sát cười lớn: "Quả nhiên Tử y tu la danh bất hư truyền! Giang hồ đôn đãi Huyết Sát ta gϊếŧ người không chớp mắt, hôm nay xem ra, ta còn phải chịu thua ngươi mấy phần, ta có chút không phục a!"
"Thả nàng!"
"Vốn dĩ Dạ Ổ Hà và ngươi không quen không biết, cần gì phải xen vào việc người khác? Hơn nữa ngươi không nên đối đầu với Ma Giáo."
"Thả nàng!" Diệp Phong thẳng thắp nhìn Huyết Sát chằm chằm, cố gắng áp chế sát ý trong l*иg ngực, nói.
"Thực ra nàng sống hay chết không liên quan tới ta, gϊếŧ nàng cũng giống gϊếŧ một con kiến mà thôi, nhưng ta nghĩ Thiếu trang chủ không nghĩ như vậy. Không bằng chúng ta đàm phán một điều kiện?"
"Điều kiện gì?"
"Nếu ngươi đã thích gϊếŧ người như thế, không bằng gia nhập Ma Giáo?"
"Vọng tưởng!"
"Ha ha ha... Ta biết ngươi sẽ trả lời như thế, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn mỹ nữ nũng nịu chết trước mặt ngươi hay sao? Theo ta được biết, nàng đối với Thiết trang chủ rất chung tình."
"Diệp lang, không cần lo cho ta! Ngươi đi mau!" Nhìn thấy giãy dụa trong mắt nàng, Sở Yên đau lòng, đều do bản thân vô dụng, mới trở thành gánh nặng cho Diệp Phong, nàng là người cao ngạo, sao lại quỳ gối đầu hàng?
"Yên nhi, đừng sợ! Sẽ không có việc gì!" Nhìn nước mắt trong suốt trên mặt Sở Yên, tâm Diệp Phong đau đớn, nàng không nên đối mặt với tràng cảnh gϊếŧ chóc này, lại càng không nên vì bản thân mà bị uy hϊếp, nàng thuộc về ánh sáng, không nên canh giữ trong đêm tối.
Chỉ nghe 'Leng keng' một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất: "Thả nàng!"
"Diệp làng, không được..." Sở Yên dùng sức lắc đầu, rơi lệ đầy mặt, sao lại vì nàng mà mất đi cao ngạo tự tôn?
"Quả nhiên thiếu trang chủ tình thâm ý trọng... Ai u!" Huyết Sát chưa nói xong, thì tay cầm loan đao bị Sở Yên cắn mạnh.
Hai mắt Huyết Sát lộ hung quang, tay trái cấp tốc đánh úp về phía Sở Yên, nhưng có người còn nhanh hơn cả hắn, hàng quang chợt lóe, một thanh chủy thủ đánh úp về Huyết Sát, hắn giật mình, huy đao cản lại chủy thủ, thân ảnh Diệp Phong chợt lóe, đem Sở Yên bảo hộ phía sau.
Huyết Sát nhất thời giận dữ, nói với bốn người phía sau: "Gϊếŧ!" Thân ảnh bốn người chớp động, mỗi bên hai người bao vây Diệp Phong ở giữa. Diệp Phong ôm Sở Yên vào lòng, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt thản nhiên, cho dù lúc này chết thì đã sao?
"Thiếu gia chớ hoảng sợ, Lôi Nhị tới đây!" Theo tiếng hét lớn, một cổ kiếm khí sắc bén kéo tới.
"Diệp đại ca! Chúng đệ tới rồi!" Mạc Ngôn, Mạc Ngữ dẫn theo mười mấy hộ vệ của Lôi Chấn sơn trang sát nhập vòng chiến.
"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, bảo vệ Yên nhi!" Diệp Phong hét lớn, đoạt trường kiếm trong tay một tên đệ tử Ma Giáo, tung chưởng đến hắn bay xa cả trượng, từng bước từng bước tới chỗ Huyết Sát.
Nàng lạnh lùng cười, nàng rất hiểu cảm giác bị người uy hϊếp, nên không bỏ qua cho ai uy hϊếp nàng.
Kiếm chiêu khí phách, đao thế đoạt mệnh, kéo theo không khí xung quanh lưu động rất nhanh, đẩy mọi người ra khỏi vòng chiến, Diệp Phong và Huyết Sát ngươi tới ta đi không ngừng, lần này đúng thật là so chiêu, từ sau khi luyện võ trên núi tới nay, nàng chưa từng có cơ hội biểu diễn võ công của mình, không biết rốt cuộc công phu đang ở mức độ nào, lần này tìm được người thử, thuận tiện xem Thiên Sơn kiếm pháp tột cùng ra làm sao!
Diệp Phong luyện Thiên Sơn kiếm pháp không được hai tháng, tuy có Lãnh Vô Sương chỉ điểm, nhưng tinh túy trong đó vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, bởi vậy uy lực kiếm pháp chỉ phát huy được phân nửa, dù vậy, vẫn bức Huyết Sát liên tục rút lui, bộ kiếm pháp này hắn chưa từng thấy, nhất thời tay chân luống cuống, trong lòng hoảng sợ, không biết nàng học từ đâu! Nhưng nói cho cùng Huyết Sát cũng không phải dạng tầm thường, ước chừng qua hơn ba mươi chiêu, đã nhìn ra Diệp Phong chưa lĩnh hội triệt để bộ kiếm pháp này, vẫn còn kẽ hở, lúc này lực lượng ngang nhau.
Đệ tử của Ma Giáo chỉ còn khoảng hai mươi người, buộc lòng phải buông Dạ Ổ Hà tham gia vào cuộc chiến, người của Lôi Chấn sơn trang vội vàng giải huyệt cho ba người Thiết Thắng.
Giang Côn từ mặt đất nhảy dựng lên, chửi ầm: "Gia gia ngươi! Dám điểm huyệt đạo của ta! Gia sẽ giáo huấn các ngươi!" Nói xong huy vũ khí, một đệ tử Ma Giáo tránh không được, thét lớn rồi chết thảm.
Thiết Thắng cũng giơ đơn đao sát nhập đoàn người, nhất tuyết tiền sỉ, Nhất Lông mau mau chạy qua kiểm tra thương thế cho Dạ Ổ Hà, nhét vào miệng hắn viên đan dược. Nhu nhi mới vừa mới mở mắt, thấy cái đầu người nằm cách nàng không xa, thét lớn rồi ngất đi.
Mạc Ngôn Mạc Ngữ che chở Sở Yên lui khỏi vòng chiến, rồi giao nàng cho hộ vệ của Lôi Chấn sơn trang, lần nữa sát nhập đoàn người, đệ tử Ma Giáo chết gần hết, chỉ có bốn người đang vây khốn Diệp Phong là có võ công cao cường, Thiết Thắng, Lôi Nhị thi triển kinh công tham dự vào, nhất thời loạn thành một đoàn.
Tiếng kêu thảm thiết, âm thanh hò hét, binh khí va chạm, ở giữa đêm tối vắng vẻ phá lệ chói tai. May đây là tiểu viện nông gia độc lập, bằng không sẽ hỗn loạn vô cùng.
Đúng lúc này, có người phát tín hiệu thẳng tận trời, hỏa quang kéo dài trong không trung.
Huyết Sát thấy tín hiệu, biến sắc, mau huy loan đao bức lui Diệp Phong, tay trái giương lên, phóng ám khí liên tục tấn công nàng, thừa dịp rút lui, hắn huýt sáo: "Lui."
Thừa diệp Diệp Phong né ám khí, người đã tiêu thất trong bóng đêm, Diệp Phong cũng không đuổi theo, trên mái nhà nhảy xuống, sát nhập đoàn người. Đệ tử Ma Giáo thấy Huyết Sát rời đi, vô tâm ham chiến, đáng tiếc không cách nào thoát thân, hơn nữa Diệp Phong đang đánh tới, áp lực càng lớn hơn.
Đệ tử Ma Giáo nâng kiếm trong tay cản đơn đao của Thiết Thắng, tay trái rất nhanh đánh úp vào vai phải hắn, Thiết Thắng bị đánh lui về sau bảy tám bước mới đứng vững, phù một tiếng phun ra ngụm máu tươi. Người nọ cũng không truy sát, móc vật gì đó từ hông ra, lập tức sương mù dày đặc, chờ mọi người thấy rõ tình hình xung quanh thì bốn người đã không còn bóng dáng.
Ban ngày một mảnh ấm áp, hiện tại lại như luyện ngục nhân gian, thi thể ngỗn ngang khắp nơi, mùi máu tanh tưởi muốn phát ói, Diệp Phong hoảng sợ, 'Oa' một tiếng, phun ra ngụm máu, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Diệp lang!"
"Diệp đại ca!"
"Thiếu gia!"
"Thiếu trang chủ!"
Mọi người ai cũng giật mình, mau chóng chạy tới chỗ nàng. Diệp Phong nhẹ nhàng lắc đầu, để Mạc Ngôn, Mạc Ngữ nâng dậy, đẩy mọi người ra, thong thả đi về phía trước, đại gia không ai biết nàng muốn làm gì, thần sắc khác thường, nên không ai dám cản đường.
Vượt qua thi thể dưới chân, mặc cho giày dính đầy máu, Diệp Phong chỉ kinh ngạc nhìn về một hướng, từng bước từng bước tới gần, giống như chỗ đó có gì đó mà nàng rất lưu ý. Đến khi tới bên cạnh Lý tẩu, nàng mới dừng lại, lập tức quỳ xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt hai mắt Lý tẩu, hài tẩu mới sinh không bao lâu nằm trong lòng nàng, ngây thơ như thiên sức, giống đang ngủ say, thế nhưng trên mặt hắn dính vết máu, chứng tỏ sinh mệnh nho nhỏ đã rời đi, nhất thời Diệp Phong không cản được nước mắt. Tràng cảnh ấm áp ban ngày vẫn còn đó, vậy mà sau một đêm tất cả đều thay đổi, những người dân vô tội mất đi tính mệnh, nhưng bản thân vẫn hoàn toàn không tổn hao gì, một gia đình hạnh phúc viên mãn cứ tan nát như vậy, mà bản thân chính là quái thủ ghê tởm kia!
Nhìn bóng lưng gầy yếu trước mặt, Sở Yên đau lòng vô hạn, hóa ra lòng nàng mềm mại hơn bất luận kẻ nào, dễ tổn thương hơn bất cứ ai, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, ôn nhu nói: "Diệp lang, không nên khổ sở, đây không phải lỗi của ngươi, Lý thúc và mọi người ở trên trời linh thiêng sẽ minh bạch."
Bọn họ có thể tha thứ cho nàng, vậy còn bản thân nàng có thể tự tha thứ cho mình hay không?"
"A...." Tiếng thét bi thảm vang vọng thiên địa, nhưng không cách nào phát tiết đau nhức trong lòng. Vì sao bản thân truy cầu tình yêu thì tình yêu càng ngày càng xa? Vì sao bản thân chỉ muốn an an ổn ổn sinh hoạt lại phải đối diện với gϊếŧ chóc thế này? Đến tột cùng là bản thân sai hay thế giới này chính là như vậy?
"Một ngày nào đó, ta sẽ để mọi người nỗ lực đối ứng với đại giới!" Như nói với người khác hoặc nói với chính bản thân, kiên định không gì sánh được, Diệp Phong lau nước mắt trên mặt, đứng dậy đi ra ngoài: "Lôi nhị!"
"Thiếu gia!"
"Đem tất cả ra đây... Đốt đi..."
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Ánh lửa bốc cháy tận trời, vị đạo thi thể bị đốt cháy phiêu trong không trung, thật lâu vẫn chưa tiêu tán, tất cả những phát sinh đều bị một ngọn lửa thôn phệ, giống như hỏa hoạn ngoài ý muốn, thế nhưng ký tức trong lòng làm sao có thể tiêu trừ?