Chương 47: Đàn đứt dây

Mây tản thu hạ thử, tân vũ mang thu lam. Đã nhập thu, khí trời chuyển lạnh, không khí âm u một mảnh, mưa bụi tinh tế yên lặng bay xuống, đình các đều được bao phủ bởi mưa bụi lất phất, dường như tiên cảnh nhân gian.

Một thân hồng nhạt gấp gáp chạy trên hành lang vắng vẻ, trên trán mơ hồ xuất ra chút mồ hôi, gương mặt tiếu nộn hơi đỏ lên. Vừa tới Tuyết Uyển thì hơi dừng một chút, bất chấp nước mưa trên người, hô: "Tiểu thư! Tiểu thư! Không hay rồi!

"Nhu nhi, xảy ra chuyện gì?" Một người mặc lục mỏng hoàng sắc xuất hiện ở cửa, sốt ruột hỏi.

Nhu nhi nhảy vào trong, bất chấp trả lời, tự mình rót một chung trà, sùng sục sùng sục thống khoái uống hết, nàng lau nước trà bên miệng: "Tiểu thư, hắn... hắn lại phát giận! Trang chủ không có biện pháp, để ta tới..."

Nhu nhi nói chưa xong, Sở Yên đã chạy ra ngoài, từ sau chuyện ở viện nông gia, Diệp Phong tự nhốt mình ba ngày ba đêm, không gặp bất cứ ai, cũng không ăn cái gì, cả người tiều tụy rất nhiều. Vài ngày gần đây thường xuyên nổi giận, ban đêm gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc la hét không ngừng, không ai biết tột cùng nàng bị làm sao.

"Tiểu thư! Cẩn thận! Tiểu thư, chờ một chút a!" Nhu nhi vội vàng cầm dù chạy theo sau.

Còn chưa đến nơi, đã nghe tiếng Diệp Phong thất thanh rống giận: "Cút! Các người đều cút cho ta!" Tiếp theo là tiếng nổ lớn, xem ra có vật gì vừa bị nàng đánh nát, sau đó từng trận từng trận âm thanh truyền đến, ấm trà bay theo vòng cung rất đẹp, rầm một tiếng, vỡ nát.

"Phong nhi... Phong nhi, con bình tĩnh một chút, con nghe cha nói..."

"Ta không muốn nghe, các ngươi mau đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

Bọn hạ nhân ở ngoài cửa, khoanh tay đứng đó, ai cũng như bức tượng, không dám thở mạnh, cũng không biết vị Thiếu trang chủ này phát tính tình gì, nhãn thần hung ác, giống như sẵn sàng liều mình với tất cả, trang chủ nói cũng không được. Thấy Sở Yên đến, như thấy được cứu tinh, tất cả đều thở ra một hơi, không chỉ âm thầm thấy may mắn, còn có người chế trụ được nàng.

Sở Yên bước nhanh vào trong, xung quanh một mảnh hỗn độn, tất cả vật dụng đều trở thành vật hi sinh, bình hoa rơi lả tả, tóc tai Diệp Phong mất trật tự, quần áo không chỉnh tề, cả người bị lệ khí bao trùm, hai tay ôm đầu cuộn mình trong góc, cả người lạnh run, làm như đang chịu hứng thống khổ khó nhịn, Lôi Khiếu Thiên đứng cách đó không xa nhìn nàng tràn đầy đau lòng và quan tâm, nhưng lại không biết làm sao, Tiểu Mơ thì đang thu thập mảnh vỡ dưới đất, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Diệp lang?" Nhìn Diệp Phong, lòng Sở Yên đau như cắt, cố gắng kìm nước mắt.

"Sở cô nương, ngươi tới thật đúng lúc! Ngươi xem Phong nhi này..." Lôi Khiếu Thiên bước tới chỗ Sở Yên, rồi nhìn Diệp Phong trốn trong góc phòng, nhất thời lệ ngang dọc: "Sở cô nương, ta biết Phong nhi sẽ nghe lời ngươi nói."

Sở Yên nhẹ nhàng gật đầu, lão nhân trước mắt, mái tóc hoa râm, mấy ngày nay vì chăm sóc Diệp Phong chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, tựa hồ già đi mấy tuổi: "Trang chủ yên tâm đi, ở đây giao cho Sở Yên, ngài nghỉ ngơi trước đi."

"Hảo hảo, ta lập tức cho người tìm đại phu, nhất định thay Phong nhi chữa bệnh thật tốt, ở đây kính nhờ Sở cô nương."

"Ân, trang chủ yên tâm."

"Tiểu Mơ, đi." Lối Khiếu Thiên nhìn Diệp Phong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lau lệ ở khóe mắt, xoay người rời đi.

"Nhu nhi, ngươi cũng đi trước đi."

"Thế nhưng tiểu thư..." Nhu nhi do dự, hiện tại người này không còn là người hay nói nói cười cười, tính tình bộc phát thì chuyện gì hắn cũng làm được, nàng không thể yên tâm để tiểu thư ở lại một mình.

"Đi đi, ta không sao! Kêu mọi người đều lui hết đi."

"Dạ, tiểu thư, người cẩn thận."

Mưa bên ngoài ngày càng lớn, rơi xuống mái ngói lưu ly, phát ra thanh âm thâm thúy, tiên khởi nhiều bọt nước. Phòng trong khôi phục trạng thái vắng vẻ, chỉ nghe nức nở mơ hồ.

"Diệp lang?" Sở Yên nhẹ nhàng tới bên cạnh Diệp Phong, đưa tay xoa hai vai gầy gò.

Cảm nhận có người tiếp cận, Diệp Phong giống như bị kinh hách cực đại, cả người giống như lò xo cấp tốc bắn lên, huy chưởng muốn đánh tới nhưng mơ mơ hồ hồ thấy được thân ảnh quen thuộc, mau mau thu hồi chưởng lực, thế nhưng cổ sát khí kia thật lâu không tiêu tan.

Tóc tán loạn hai bên mặt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, môi xanh tím, khóe mắt vẫn còn vươn nước mắt, tử mâu tràn đầy tơ máu, toát ra thống khổ ẩn nhẫn, Sở Yên đau xót, nhẹ nhàng xoa hai má không còn huyết sắc kia, cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay chạy dọc toàn thân.

Thân thể Diệp Phong cứng đờ, gắt gao dán chặt tường, hai tay nắm chặt thành nấm đấm, khớp xương vì cố sức mà trở nên trắng bệch, hô hấp ồ ồ bất an: "Yên... Yên nhi, nàng... Nàng đừng tới gần ta! Nàng... Đi đi!"

Sở Yên nhẹ giọng cười, hai tay cố sức nắm tay nàng, khe hở mơ hồ có vết máu, Sở Yên đặt tay nàng lên môi, dịu dàng thổi thổi, ôn nhu nói: "Đứa ngốc, không đau sao?"

Mùi thơm quen thuộc làm người khác an tâm, lời nói ấm áp mềm nhẹ, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, rột cuộc cũng thành công làm thần kinh luôn buộc chặt của Diệp Phong được thả lỏng, nàng trở tay ôm Sở Yên vào lòng ngực, nước mắt tùy ý giàn giụa: "Yên nhi, ta không phải cố ý! Thực sự ta không cố ý! Ta không muốn gϊếŧ người, ta không thích gϊếŧ người! Nhưng ta nhịn không được! Thực sự nhịn không được! Ta không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này, ta không muốn hại chết bọn họ, ta không phải cố ý! Bọn họ không chịu tha thứ cho ta, đêm nào cũng tới tìm ta! Là ta hại chết bọn hạ! Là ta! Yên nhi, ta rất sợ... Rất sợ..."

Hai vai run rẫy, nước mắt lạnh lẽo, lời nói nghẹ ngào, tâm Sở Yên tan nát, tình cảnh đêm đó giống như vừa xảy ra hôm qua, một lớn một nhỏ nhìn nhau tươi cười, dáng vẻ ngây ngốc của Diệp Phong xán lạn dưới ánh dương quang. Ma hiện tại lại bị ác mộng quấn thân, hãm thật sâu không cách nào thoát ra được, chỉ vì lương tâm không cách nào bình an nên mới thống khổ như vậy.

Sở Yên nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mất trật tự trước mặt nàng, ôn nhu thoải mái nói: "Không có việc gì, tất cả đều đã qua. Nhất định bọn họ biết ngươi bất đắc dĩ, không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không biết Ma Giáo sẽ tàn nhẫn như vậy, có thể ra tay với những người yêu đuối tay không tất sắt, ngay cả người già, trẻ nhỏ cũng không buông tha, không phải lỗi cho ngươi, họ sẽ không trách ngươi."

"Thật vậy chăng? Bọn họ sẽ tha thứ cho ta sao?" Diệp Phong như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhưng vẫn không cảm thấy an toàn.

"Ân! Sẽ!" Sở Yên dùng sức gật đầu.

"Thực sự?"

"Khẳng định! Bọn họ lương thiện như vậy, chắc chắn tha thứ cho ngươi!"

"Ân." Chiếm được câu trả lời khẳng định, lòng Diệp Phong an tâm chút ít, nhưng vẫn như trước không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp, chỉ có chân thật đυ.ng chạm mới cảm thấy an toàn, mới không có khủng hoảng, không gặp ác mộng.

"Diệp lang, lên giường nghỉ ngơi được không?" Sở Yên nghĩ đến nhiều ngày nàng ngủ không được yên ổn, yêu thương nói.

"Không được!" Diệp Phong bất an, hầu như làm nàng hít thở không thông, nức nở nói: "Nàng phải đi sao? Ta không cho nàng đi! Không cho!”

"Ta không đi, không đi đâu hết!" Nước mắt Sở Yên không nhịn được, nếu không phải ác mộng quá sâu, tại sao lại bất an như thế? Nàng vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu nói: "Đến giường mới có thể nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ ở cùng ngươi, vẫn ở cùng ngươi!"

Nhìn khuôn mặt tuấn tú ngủ say, Sở Yên chua xót: Lòng ngươi thống khổ sao vẫn chưa chịu thẳng thắng với ta? Rốt cuộc là dạng khúc mắc gì mới khiến ngươi giãy dụa và bài xích như vậy? Vì sao phía sau nụ cười đó lại có bi thương quấn quanh? Lẽ nào đối mặt với sự thật khó khăn như vậy sao? Thế nhưng hiện tại nàng yếu đuối như vậy, bản thân không nhẫn tâm bước vào vùng cấm địa trong lòng nàng. Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ nói cho ta biết, không phải sao? Tuấn mi nhíu chặt một chỗ, biểu hiện người ngủ không an ổn, lẽ nào ác mộng lại xuất hiện? Nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa mi tâm, yếu ớt thở dài, xoay người rời đi.

Đại sảnh Lôi Chấn sơn trang từ lâu muốn nổ tung, mọi người đứng ngồi không yên? Nghị luận cử động khác thường của Diệp Phong, nhưng vẫn không biết chỗ nào xảy ra vấn đề. Lôi Khiếu Thiên ngồi ở vị trí chủ vị, mặc cho tất cả gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chung qui không nói lời nào. Mọi người thấy Sở Yên xuất hiện, không tiếp tục bàn bạc, vội vàng vây quanh.

"Thiếu trang chủ thế nào?"

"Diệp đại ca sao rồi?"

Sở Yên cho mọi người nụ cười thoải mái, nhẹ giọng: "Không có việc gì, đã ngủ."

Tất cả cùng nhau thở dài một hơi, Sở Yên đi tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, hỏi: "Trang chủ, chuyện gì xảy ra với hắn?"

Trong phòng một mảnh vắng vẻ, đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm, nên lẳng lặng chờ đợi Lôi Khiếu Thiên trả lời.

Lôi Khiêu Thiên thở một hơi thật dài: "Lão phu cứ tưởng cố tật của Phong nhi đã khỏi hẳn, không ngờ lại tái phát."

"Cố tật?" Nhất Long nghi hoặc nói: 'Không biết cố tật của Thiếu trang chủ ra sao?"

"Từ nhỏ Phong nhi mắc quái bệnh, khi phát bệnh sẽ trở nên điên cuồng, mười mấy năm qua, lão phu tìm danh y khắp thiên hạ, nhưng không có khởi sắc, thật sự bất đắc dĩ."

Vừa nghe lời ấy, mọi người rơi vào trầm mặc, với tài lực của Lôi Chấn sơn trang mà tìm khắp thiên hạ không có lương y, e không ai có thể tìm được.

"Diệp lang nói mình không nhịn được mà gϊếŧ người, lẽ nào do cố tật này?"

Lôi Khiếu Thiên không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Thoáng chốc đại gia thay đổi sắc mặt, chưa bao giờ thấy cố tật như vậy? Nếu không khống chế được, chẳng phải trở thành ma đầu gϊếŧ người sao? Người tuấn nhã như Diệp Phong làm sao có quan hệ với tên cuồng gϊếŧ người?

"Lẽ nào không có biện pháp khác sao?" Tiểu Ngữ vội la lên: "Diệp đại ca không thể biến thành như vậy."

"Không biết trang chủ đã tìm Y thánh chưa?" Nhất Long trầm tư chốc lát nói.

"Đúng! Ai cũng nói y thuật Y thánh cao minh, diệu thủ hồi xuân, nhất định hắn có thể cứu được Diệp đại ca!" Mạc Ngôn vội hỏi.

"Lão phu cũng từng nghĩ tới người này, nhưng Tiêu Lưu Vân tuyệt tích hơn mười năm, lão phu luôn phái người tìm kiếm, có người nói hắn ẩn cư ở cốc Xương Khô, mà cốc Xương Khô là chỗ nào, căn bản không ai biết."

Hi vọng vừa xuất hiện lại tan biến, trên mặt đại gia đều buồn bã, dáng tươi cười của người nọ vẫn còn trước mắt, không kiêng nể gì chọc phá tất cả, lẽ nào phải làm bạn với gϊếŧ chóc, suốt ngày bị ác mộng quấn quanh?

"Mọi người không nên lo lắng thái quá, có vài lão tăng vân du, từng cấp cho Phong nhi một phương thuốc, tuy không thể trị tận gốc nhưng có thể giảm thiểu số lần phát bệnh, từ mai, để Phong nhi uống thuốc đúng hạn, mặc khác, lão phu phân phó xuống dưới, dốc toàn lực tìm kiếm Y thánh."

"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy." Thiết Thắng trầm giọng nói.

"Chúng ta cũng sẽ liên lạc với các bằng hữu giang hồ hỗ trợ, mong mau chóng tìm được Y thánh."

"Hảo! Mấy ngày tới Phong nhi giao cho Sở cô nương, cực khổ rồi."

"Ân. Sắc trời đã tối, mọi người mau nghỉ ngơi đi."

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng khách, mưa không biết ngừng từ lúc nào, chỉ có nước mưa còn đọng trên mái hiên phát ra âm thanh tí tách, tối nay có được yên tĩnh hay không?

Trải qua hơn mười ngày điều dưỡng, rốt cuộc tình hình Diệp Phong cũng có chuyển biến tốt đẹp, tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng dáng vẻ tươi tươi cũng dần xuất hiện nhiều hơn.

Bầu trời xanh vạn lý, mấy đám mây trắng biến ảo đủ loại tư thái, như nghịch ngợm chơi đùa như hài đồng, ngươi truy ta cản. Ánh dương quang chiếu xuống hồ nước, mặt trời lặn sau đình tọa ngay giữa hồ, hàng lang cẩm thạch uốn lượn nối thẳng đến bờ, đình tứ giác, bốn mộc trụ hồng sắc chống đỡ, đồ án được điêu khắc tinh sảo, hí châu song long trông rất sống động.

Bên trong đình có một thiếu niên tuấn mỹ nằm trên nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhợt che giấu không được thích ý, hai tròng mắt khép hờ, ngủ như không ngủ, nhưng lại không tỉnh, một trận gió mát thổi qua, nàng không khỏi nắm chặt áo choàng gấm trên người, đầu rụt xuống, thoạt nhìn rất sợ lạnh, dáng vẻ yếu đuối khiến người yêu thương.

Thiếu nữ hoàng y ngồi bên bàn thạch vội vã đứng lên, giúp nàng dịch dịch góc chăn, ôn nhu nói: "Diệp lang, thân thể mới tốt hơn, trở về phòng được không?"

"Không nên!" Thiếu niên lập tức phản đối, tử mâu trần đầy tính trẻ con: "Nơi này có núi có nước, có hoa có cỏ, nơi này thích hợp nghe Yên nhi đánh đàn, về phòng sẽ không có... Ách... Không có ý cảnh! Đúng! Chính là ý cảnh!"

Vẻ mặt Sở Yên bất đắc dĩ: "Thế nhưng..."

"Hảo Yên nhi, ta biết Yên nhi tốt nhất, chỉ một khúc thôi, nghe một khúc có được hay không?"

Nhìn ánh mắt chờ mong, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt? Sở Yên khẽ gật đầu: "Thì một khúc!"

"Ân ân ân!" Diệp Phong vui vẻ hẳn lên, ở trong phòng nhiều ngày như vậy, nàng phải nhõng nhẽo mấy ngày mới được Sở Yên đồng ý cho ra ngoài giải sầu, còn bảo hạ nhân chuẩn bị nhuyễn tháp chăn bông, bao nàng như bánh chưng mới yên tâm, nhưng chưa được một khắc đã muốn nàng trở về phòng, làm sao cam tâm?

"Tiểu thư! Tiểu thư! Noãn lô tới rồi!" Nhu nhi xuất hiện như cơn gió, trong tay cầm lô noãn đen bóng, khói xanh bay lượn lờ, tản ra thanh u đàn hương.

"Noãn lô làm gì?" Diệp Phong kỳ quái hỏi: "Không phải mùa đông mới dùng sao?"

"Tiểu thư nói, ngươi thân thể thiên hàn, lại bệnh mới khỏi, cần phải giữ ấm mới được!" Nhu nhi nói xong, đưa noãn lô cho Diệp Phong.

"Không cần đâu a." Diệp Phong không biết nên nói gì, không phải mùa đông mà dùng cái này, nếu mùa đông đến thì phải làm sao? Một cái chăn dày đã rất khoa trương, lại thêm noãn lô? Huống chi trong người nàng có hàn độc, noãn lô nho nhỏ có tác dụng gì.

"Không nên!" Diệp Phong quay đầu qua hướng khác.

"Nhu nhi, đi gọi Thiết đại ca tới, đưa người này trở về phòng!"

"Đừng đừng đừng... Đừng a!" Diệp Phong vừa nghe phải trở về phòng lập tức thay đổi: "Đưa nó đây!"

Thấy cử động của nàng, Nhu nhi nhẹ giọng cười, trêu chọc: "Thiếu trang chủ không sợ trời không sợ đất lại sợ tiểu thư nhà ta?"

"Nhu nhi!" Sở Yên đỏ mặt, nhẹ giọng.

"Được rồi! Ta đi, không ở đây chướng mắt, hai người cứ tình chàng ý thϊếp đi!" Nhu nhi không chờ hai người phản ứng, chạy đi nhanh như chớp.

Hai người nhìn nhau lại cấp tốc dời ánh mắt.

"Ách... Yên nhi, hôm qua nàng đàn khúc gì? Nghe xong rất thoải mái." Diệp Phong đánh vỡ trầm mặc, mất tự nhiên nói.

"Ta cũng không biết, là Tiểu Mơ dạy ta."

"Tiểu Mơ? Không ngờ nàng cũng biết đánh đàn." Diệp Phong thầm than, một nha hoàn có cầm nghệ như vậy, thực sự khó có được.

"Yên nhi, ta muốn nghe lại, bắt đầu được chứ?"

"Ân." Sở Yên đáp nhẹ một tiếng, điệu bộ nhẹ nhàng, chân thành tiến vào chỗ ngồi của mình, nhìn Diệp Phong mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên cầm, tiếng đàn du dương vang lên, thong thả chảy xuôi.

Gió thu mềm nhẹ thổi bay tóc nàng, vài sợi xõa trước ngực, theo gió khởi vũ, trâm bạch ngọc tinh linh nhẹ nhàng hoảng động. Con ngươi sáng sủa, như nhất hoằng thanh tuyền, lưu lộ trứ nhu tình như nước, cười ôn nhu, hai gò má lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nụ cười xán lạn hơn pháo hoa ngoài trời.

Tiếng đàn khinh dương triền miên, bách khán kiều mị, tóc dài khinh vũ, hoàng sam phiêu nhiên, nàng giống dao trì tiên tử lưu luyến nhân gian, siêu phàm thoát tục. Mỗi một lỗ chân lông trên người Diệp Phong đều bị loại cảm giác này vây quanh, loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.

"Yên nhi, ta thích nàng. Nàng... Thích ta sao?" Biểu đạt khó có thể mở miệng, tại thời khắc này bật thốt giống như mặt trời mọc, không có làm ra vẻ, không có cãi láo già mồm, ngay lúc này đem thật tình giao phó.

Tiếng đàn lập tức chuyển lên cao vυ"t, hoàn toàn khác với mềm nhẹ trước đó, giống như tâm quy túc, kiên định đáp lại.

Diệp Phong mừng như điên, không xác định hỏi lại: "Nàng... Cũng thích ta... Đúng không?"

Không dám đón nhận ánh mắt si tình, mặt Sở Yên ửng đỏ, khẽ gật đầu, mười ngón vũ động, dùng tiếng đàn biểu đạt cảm tình của bản thân, nhiệt liệt như nhau, không gì cản trở được.

Diệp Phong vui vẻ không biết nên làm gì mới phải, chậm rãi đứng lên, muốn ôm nàng vào lòng, hảo hảo đau tiếc.

Đúng lúc này, tiếng đàn líu lo, hóa ra đàn cổ chịu không được tiết tấu kịch liệt, dây đàn đứt đoạn.

Sắc mặt Diệp Phong trắng bệch, toàn thân run rẩy, nước mắt tràn mi, thần sắc thê thảm, không ngừng tự thì thào: "Đứt... Dây đàn đứt..."

Sở Yên cũng ngẩn ra, thấy Diệp Phong sợ hãi, đau lòng không thôi, dây đàn đứt cũng khiến lòng hắn quấn quýt như vậy sao? Mau mau bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má nàng, nhưng lau thế nào cũng không lau hết.

Diệp Phong lảo đảo lui về sau, không dám chạm vào Sở Yên, xụi lơ quỳ xuống đất, nhìn đàn đứt dây trên bàn, thấp giọng nức nở: "Sao dây đàn lại đứt? Không thể! Lẽ nào là thiên ý? Thiên ý?"

Nhìn người nọ bi thương gần chết, lòng Sở Yên hung hăng đau xót, như bị dao cắt, một tay kéo nàng, nước mắt tùy ý rơi xuống, nghẹn ngào: "Đàn đứt dây mà thôi, không sao! Không có việc gì!"

"Không thể đứt! Yên nhi... Không thể a..."

Tiếng hô thê lương, nức nở thật sâu đánh vào tâm Sở Yên, nhìn tử mâu tuyệt vọng, kiên định nói: "Diệp lang, không có việc gì! Cầm đứt đoạn cũng có thể tu bổ được mà!"

"Đúng! Có thể tủ bổ được! Tu bổ được!" Diệp Phong như lục bình trôi tìm được bến bờ, giãy khỏi cái ôm của Sở Yên, đứng dậy chạy đi, không cẩn thận tự mình giẫm lên y phục, té ngã xuống đất.

"Diệp lang!" Sở Yên thét lớn, mau mau nâng nàng dậy.

Diệp Phong bỏ qua Sở Yên chạy đi. Hạ nhân bên bờ không biết tại sao tiếng đàn dễ nghe lại đột ngột đình chỉ, sau đó thấy hai người trong đình kéo qua kéo lại, chẳng biết nên làm thế nào cho phải, thấy Diệp Phong bỏ chạy, cũng nhanh chân chạy qua đón nàng.

"Cầm không để đứt! Ngươi có biết hay không? Có biết không? Mau tìm người tu bổ cho ta" Diệp Phong nắm áo tên hạ nhân hô hoán.

Lúc này thần sắc Diệp Phong thê lương, tử mâu lộ ra bi thương xen lẫn hàn quang, mơ hồ còn có sát khí, làm tên hạ nhân run run, liều mạng giãy dụa: "Thiếu gia... Thiếu gia..."

"Đi đi! Mau kiếm người tu bổ đàn cho ta!"

Diệp Phong buông lỏng, người nọ lập tức ngồi phục xuống đất: "Dạ dạ dạ! Thuộc hạ... Tuân mệnh..." Hắn mau mau bò dậy chạy đi, hắn rất sợ bị nàng một chưởng đánh chết, trở thành quỷ uổn mạng.

Diệp Phong tập tễnh đi vào bờ, trên mặt đều là tuyệt vọng khó nói, ánh dương quang vây quanh, nhưng không thể thấu vào người nàng, bóng lưng đơn bạc, cô đơn lại thê lương...