Chương 44: Thu lưu

Sắc trời dần dần chuyển, đại địa từ trong ngủ say thức tỉnh, nhìn chúng sinh bắt đầu bộn rộn.

Trên quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa, nghe vào tai rõ ràng đang rất gấp, ba con tuấn mã chạy như bay, làm bụi bặm cuồn cuộn tứ tán trong không trung.

Mặc dù có hai người trên lưng hắc mã nhưng tốc độ không chút suy giảm, một thân ảnh tuấn mỹ, giống nhân vật thần tiên trong tiểu thuyết, có điều sắc mặt bất thiện, lệ khí quá nặng, thiếu nữ trong lòng thì mặt nhăn nhúm, cắn chặt môi, đau khổ chống đỡ.

Một thiếu niên ước chừng mười một, mười hai tuổi cưỡi tuấn mã đỏ thẫm, buộc khăn trên đầu, mặc quần áo gấm vóc, giày đen, thắt lưng treo bảo kiếm. Ngoài ra còn thiếu niên khác, ngoại hình tương tự, cưỡi bạch mã chạy song song, nha hoàn mặc y phục hồng nhạt ở trong lòng hắn đang buồn ngủ, thoạt nhìn uể oải đến cực điểm.

Đây là nhóm năm người Diệp Phong, rời khỏi Lãnh Nguyệt Cung, cưỡi ngựa chạy cả đêm, lòng Diệp Phong phiền muộn không ngừng thúc giục Trục Phong, truy cầu tốc độ tìm đến vui vẻ, nhưng mọi người theo hắn lại khổ sở vô cùng.

Thân hình Sở Yên mảnh mai, chưa từng cưỡi ngựa bôn ba, một đêm không nghỉ ngơi, thể lực đã sớm không còn, nàng biết lòng Diệp Phong không vui, nên cố gắng cắn răng chịu đựng. Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cởi ngựa đuổi theo không ngừng, cả người đều là mồ hôi, thở hồng hộc, tùy thời đều có thể ngã xuống. Nhìn Diệp Phong không hề có ý giảm tốc độ, trong lòng Mạc Ngôn sốt ruột, vạn nhất ngựa lăn ra chết thì càng phiền phức hơn, lập tức quất mã tiên cố gắng vượt qua Diệp Phong.

"Diệp đại ca! Diệp đại ca! Tốc độ Trục Phong quá nhanh, đệ và Tiểu Ngữ theo không kịp, phía trước là Vũ Thành chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?"

Diệp Phong sửng sốt, nhìn sắc mặt Sở Yên tái nhợt, trong lòng hối hận không thôi, chỉ lo phát tiết chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của nàng, lập tức ghìm cương ngựa, thấp giọng: "Hảo! Nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!"

Nghe được nàng trả lời, mấy người đồng loạt thở dài một hơi, cho dù người chịu đựng được thì ngựa cũng cần được uống nước, huống chi còn có hai nữ tử.

Mấy người đến Vũ Thành, trời đã sáng choang, người bán hàng rong bắt đầu dọn hàng, hai bên trái phải đông đúc náo nhiệt, sáng sớm thương nhân vội vã ăn điểm tâm. Mặc dù Vũ Thành nhỏ hơn Thanh Xa Thành nhưng sinh động không kém.

Mùi hương rượu trong tửu lâu lan tỏa khắp nơi, tiểu nhị nhanh nhẹn thấy mấy người nhìn xung quanh, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình bắt chuyện: "Xin chào khách quan! Mời vào trong!"

Diệp Phong xoay người xuống ngựa, hai tay đỡ Sở Yên, tiếc rằng hai chân Sở Yên gần như hư thoát, không cách nào đứng vững, Diệp Phong thấy vậy liền ôm nàng lên, cất bước đi vào trong: "Tiểu nhị, chuẩn bị ba phòng thượng hạng, chuẩn bị nước nóng, và đồ ăn đưa đến lên phòng! Phải nhanh, còn mã thì đừng cho uống nước... Nó cần vò rượu ngon nhất!"

Trục Phong nghe có rượu uống, nhất thời tê một tiếng, điếm tiểu nhị sửng sốt, ngựa biết hát tửu? Bất quá nhìn sắc mạt người này bất thiện, tất nhiên không dám hỏi nhiều: "Được rồi! Mời khách quan lên lầu, mọi thứ sẽ có ngay!"

Mạc Ngôn, Mạc Ngữ giao ngựa cho một tiểu nhị khác, đỡ Nhu nhi xuống, nhất định phải tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, không biết lần sau đặt chân là ở chỗ nào.

"Yên nhi, rất mệt?" Diệp Phong cẩn thận để Sở Yên xuống giường, nhẹ giọng hỏi.

Nghe được lời ấy, mặt trắng nõn của Sở Yên bay lên rạng mây hồng, người này thất sự không biết e dè, nhưng thấy nhãn thần thân thiết kia, lòng ngọt ngào không gì sánh được, nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn tốt, Diệp lang không cần lo lắng."

"Ta đi xem nước nóng chuẩn bị xong chưa? Nàng ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi, chúng ta không cần vội."

"Ân.

"Ai u! Mệt chết ta!" Nhu nhi vừa vào lập tức đặt mông xuống ghế, hiện giờ... Nàng không nguyện ý nhúc nhích.

Diệp Phong áy náy, nhân tiện nói: "Nhu nhi khổ cực, ta đi chuẩn bị đồ ăn, ngươi nghỉ ngơi đi."

"Không được! Cả người ta đau nhức, ngươi phải nhu nhu cho ta!"

"Ách... Cái này..."

"Thế nào? Ngươi không muốn? Ai bảo ngươi giống y người điên, không được, phải phạt ngươi!" Nhu nhi bĩu môi, không nghe thôi, nhất quyết không buông tha.

"Nhu nhi, không được hồ đồ!" Sở Yên lên tiếng ngăn lại.

"Ha ha, hết cách!" Diệp Phong khoát tay áo, cười nói: "Diệp Phong tự biết đuối lý, cam nguyện chịu phạt!"

Nói xong lập tức kéo ống tay áo lên, hai tay dùng lực bóp vai cho Nhu Nhi, thủ pháp xoa bóp này cũng không xa lạ với Diệp Phong, đây là thủ tục bắt buộc nàng với phải với mẹ khi về.

Nhu nhi không ngờ nàng thực sự làm, thân thể cứng đờ, động cũng không dám động.

"Thả lỏng một chút, thả lỏng... Ai, như vậy được rồi."

"A!" Nhu nhi hô to một tiếng, thân thể giống như lò xo, từ trên ghế bật dậy, mặt đỏ bừng, trợn tròn mắt: "Diệp Phong, ngươi muốn chết?" Tức thì quên đau nhức trên người, đuổi theo Diệp Phong, người đuổi ta chạy xung quanh cái bàn.

"Nhu nhi, ta sai rồi!" Diệp Phong vừa chạy vừa xin tha: "Thực sự ta không cố ý, ta sai rồi."

"Ngươi đứng lại đó cho ta! Không được chạy!"

Sở Yên nhìn hai người, vẻ mặt nghi hoặc, thế nào đột nhiên biến thành cục diện này? Nhìn hai người truy đuổi vội hỏi: "Nhu nhi, ngươi làm sao?"

Nhu nhi chỉ lo truy đuổi Diệp Phong, làm sao có thời gian trả lời nàng? Sở Yên bất đắc dĩ, chuyển hướng sang Diệp Phong: "Diệp lang, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên Nhu nhi tức giận như thế."

"A?" Diệp Phong đưa tay chụp chung trà Nhu nhi quăng qua, dưới chân lại không dám đình chỉ: "Nhu nhi, ta không phải cố ý! Ta sai rồi, không nên sờ chỗ đó..."

"Ngươi còn nói!" Lửa giận trong lòng Nhu nhi bừng cháy, cầm ấm trà lên, ném qua, lúc này hai tay Diệp Phong cầm hai cái chung, làm gì có chỗ để chụp ấm trà? Nếu không tiếp, ấm trà sẽ rơi xuống đất, tất nhiên kinh động mọi người, rơi vào đường cùng, tay phải đem chung trà nhét vào miệng cắn lại, nhanh chóng chụp lấy cái ấm đang bay qua.

"Diệp đại ca, ngươi đang làm gì?" Tiểu Ngữ đẩy cửa bước vào, hiếu kỳ hỏi, nhìn tình cảnh trong phòng, hai huynh đệ giật mình há to miệng.

"Diệp đại ca, chẳng lẽ ngươi đang dạy Như nhi cách tiếp ám khí?" Tiểu Ngôn nghi hoặc nói.

"A?" Diệp Phong sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào, đặt ấm trà xuống bàn, lấy chung trong miệng ra, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Giao cho ngươi! Ta đi xuống lầu xem cơm nước được chưa."

Nói xong, lập tức nhét cái chung còn lại vào lòng Mạc Ngôn, lắc mình, nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.

"Diệp Phong, ngươi đứng lại đó cho ta!" Nhu nhi vẫn còn tức giận.

Nhìn dáng vẻ Diệp Phong chật vật, mặt Nhu nhi thì đỏ bừng, nhất thời Sở Yên bừng tỉnh, che miệng cười liên tục.

"Tiểu thư, người còn cười?" Nhu nhi cắn chặt môi, chực chờ sắp khóc.

"Được rồi, được rồi, lát nữa ta sẽ thay Nhu nhi giáo huấn hắn, hài lòng rồi đi?" Sở Yên từ trên giường ngồi dậy, lôi kéo hai tay Nhu nhi, nhẹ giọng thoải mái.

"Vậy cũng chấp nhận được!"

"Sở Yên tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tiểu Ngữ nhìn Nhu nhi vừa khóc vừa cười, hiếu kỳ hỏi.

"Ai cần ngươi lo!" Nhu nhi trừng hắn, vẻ mặt hung tợn.

Mạc Ngữ không khỏi rụt cổ lại, nhích tới gần Mạc Ngôn, hôm nay sao ai cũng kỳ quái như thế? Ở bên cạnh ca ca mới là an toàn nhất.

Dưới lầu khách nhân tốp năm tốp ba bắt đầu ăn, tửu lâu cũng bắt đầu náo nhiệt hơn.

"Tiểu nhị! Những thứ ta căn dặn được rồi chứ?"

"Được rồi, được rồi!" Tiểu nhị bước nhanh tới bên cạnh Diệp Phong, cười nói: "Khách quan, ngài cần ba phòng thượng hạng, còn có rượu và thức ăn, tổng cộng bảy mươi ba lượng, ngài xem ngài có thể trả bạc trước... Hắc hắc..."

Diệp Phong không kiên nhẫn: "Còn chưa ăn đã bắt trả tiền trước, lẽ nào ngươi nghĩ ta không có ngân lượng!" Vừa nói vừa đưa tay vào l*иg ngực.

"Tất nhiên là không, thế nhưng bạc..." Nhìn Diệp Phong sờ cả người nhưng không tìm thấy bạc, tiểu nhị nhanh chóng thay đổi sắc mặt, không có tiền lại dám giả đại gia!

"Ngươi bưng cơm nước lên trước đi, một hồi tự nhiên có bạc đưa ngươi!" Diệp Phong âm thầm kêu không tốt, đi gấp như vậy, không lấy ngân lượng theo.

"Xin lỗi! Không có bạc, vậy xấu hổ mời ngài ra ngoài!" Tiểu nhị bày ra tư thế đuổi khách.

"Ngươi..."

"Thật to gan!" Không đợi Diệp Phong nói hết câu, một âm thanh tục tằng vang lên: "Thực sự là mù! Đây chính là Thiếu trang chủ ngân hàng tư nhân Lôi Chấn, chẳng lẽ không có nỗi bảy mươi lượng bạc trả ngươi! Cầm! Cút đi!"

Một đại hán râu quai nón đi tới bên cạnh hai người, tiện tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc ròng.

"Gia giáo huấn rất phải! Tiểu nhân mắt chó không thấy Thái Sơn, xin thứ tội, xin thứ tội!" Điếm tiểu nhị cầm bạc, bận rộn khom lưng bồi tội.

Diệp Phong trừng hắn phất phất tay: "Đi đi."

Nhìn người, Diệp Phong ôm quyền: "Diệp Phong gặp qua Thiết đai ca, Nhất nhị ca và Giang tam ca! Đa tạ Thiết đại ca giải vây!"

"Không, không. Thiếu trang chủ quá khách khí, việc nhỏ mà thôi!" Bàn tay to của Thiết Thắng vung lên, chẳng hề để ý nói.

"Chẳng biết thế nào mà ba vị ở đây?"

"Chắc Thiếu trang chủ chưa dùng cơm, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện." Nhất Long nhẹ lay động ngọc phiến trong tay.

"Đúng! Đúng! Đúng! Bụng ta đã sớm kêu réo, hơn nữa quá thèm rượu." Giang Côn vỗ vỗ bụng lớn nói thẳng.

"Ha ha, hảo! Mời Ba vị đại ca lên lầu!"

Hồi lâu chưa từng thoải mái chè chén như vậy, chưa được nói chuyện thoải mái thế này, Diệp Phong bỏ qua nhiều ngày phiền muộn, khôi phục dáng vẻ hào hiệp trước đó, khó có được ăn ý cùng ba người đàm luận chuyện giang hồ.

Qua ba tuần rượu, Diệp Phong có chút say.

"Thiếu trang chủ từ Lãnh Nguyệt Cung ra?" Thiết Thắng giúp Diệp Phong rót thêm chung rượu, hỏi.

Diệp Phong nghe được ba chữ kia, trong lòng buồn bã, thấp giọng: "Đúng!"

"Nghe nói Huyết Sát dẫn người đánh lén Lãnh Nguyệt Cung, Lãnh cung chủ không có việc gì chứ?" Nhất Long cũng lên tiếng hỏi thăm.

"Ha hả... Đương nhiên không có việc gì, Sương... Võ công của Lãnh cung chủ không thua Huyết Sát, đối phó hắn vẫn dư dả." Diệp Phong không muốn đề cập đến nhiều, nhân tiện đổi đề tài: "Sao ba vị đại ca lại có mặt ở đây?"

Thiết Thắng thở dài: "Không dối gạt Thiếu trang chủ, hôm nay Ma Giáo hoành hành, những tán khách giang hồ giống chúng ta không phải bị gϊếŧ thì cũng đầu quân Ma Giáo, thiên hạ to lớn, nhưng không có chỗ cho ba huynh đệ chúng ta dung thân, thực sự quá đáng buồn!"

"Nga? Ma Giáo càn rỡ như vậy?"

"Ân." Nhất Long tiếp lời: "Không chỉ như vậy, khoảng thời gian trước, Lăng Tinh nhi tử Lăng minh chủ bị 'Ngọc diện hồ ly' Tử Thủy bắt đi, đến giờ vẫn chưa biết sống chết."

"Thật? Ha ha ha ha... Quá đáng đời!" Diệp Phong không chỉ thoải mái cười lớn, nhớ tới ánh mắt Lăng Tinh nhìn Sở Yên, ngực lập tức khó chịu, vì nể mặt Lăng Hải, lần trước ở Kính Hồ chỉ giáo huấn hắn nhẹ mà thôi, không ngờ lần này Ma Giáo làm được chuyện tốt, không phải nên vỗ tay khen ngợi sao?

"Tới! Ta kính ba vị một chén! Cạn!" Diệp Phong không để ý, bưng chung rượu lên uống cạn: "Thực sự quá sung sướиɠ!"

"Diệp đại ca..." Tiểu Ngôn nhẹ nhàng huých khuỷu tay Diệp Phòng, nhìn nàng bĩu môi.

"Ách..." Nhìn ba người giật mình, Diệp Phong cảm thấy có chút xấu hổ, mới phát hiện bản thân hả hê hơi thái quá, dù thế nào cũng là Ma Giáo làm, vội vàng ho khan mấy cái, làm bộ nghiêm túc nói: "Chuyện lớn như vậy, lẽ nào Lăng minh chủ không có phản ứng gì?"

"Hắn còn có thể phản ứng gì? Tên nhi tử chó má kia là bảo bối của hắn, sợ lúc này ngay cả đánh rắm cũng không dám thả!" Giang Côn cắn miếng đùi gà, nói chuyện mơ hồ không rõ.

"Lão tam, đừng nói lung tung!" Nhất Long mở miệng ngăn cản.

"Giang tam ca nói rất có đạo lý! Hắn thật sự rất chó má!" Diệp Phong nhìn Giang Côn dựng ngón tay cái.

"Ai! Thiếu trang chủ có điều không biết, dù sao Lăng Hải cũng là minh chủ võ lâm, nếu như không có hắn, toàn bộ giang hồ chia năm xẻ bảy, làm sao có thể chống lại Ma Giáo?"

"Nhất nhị ca nói sai rồi. Nếu hắn là võ lâm minh chủ, tất nhiên phải biết minh chủ quan trọng thế nào, nếu hắn vì nhi tử buông bỏ toàn bộ võ lâm, còn tư cách gì làm minh chủ? Ta thấy nên sớm thay người!"

"Thiếu trang chủ nói không phải không có lý. Thế nhưng ngoại trừ Lăng gia bảo còn môn phái nào có năng lực gánh vác trọng trách này?"

Nhìn ba người phiền muộn, Diệp Phong nghĩ thầm, lời ấy không sai, hôm nay các môn phái trên giang hồ gần như bị Ma Giáo thu thập không sai biệt lắm, phái Thanh Vân bị diệt, Lâm Khắc chắc chắn không được, tuy Môn chủ Đường môn Đường Tiềm là võ lâm chính phái nhưng dù sao cũng là thế gia chuyên dùng độc, khó có thể khiến người khâm phục, trừ những người đó chỉ còn Lãnh Nguyệt Cung, đương nhiên Sương nhi có năng lực đảm nhận, bất quá vừa nghĩ liền gạt qua, người ta hay nói đánh rắn phải đánh đầu, sau này e không chỉ đơn giản là bắt cóc.

"Chẳng biết hiện giờ ba vị muốn đi nơi nào?" Mạc Ngôn lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

Ba người nhìn lẫn nhau, không trả lời.

Diệp Phong thấy ba người khó xử, trong lòng hiểu được bảy tám phần, vừa nãy đã nói không có chốn dung thân, mà họ lại không bằng lòng thái độ của Lăng Hải, tất nhiên không thể đầu quân Lăng gia bảo, cho dù ba người chịu, Lăng Hải sẽ không thu nạp, lời lẽ thô tục của Giang Côn đã sớm làm hắn chướng mắt. Cho nên chắc chắn sẽ nghĩ đến Lôi Chấn sơn trang, bây giờ ngoại trừ Lôi gia còn có ai có thể đối đầu với Ma Giáo?

"Thiếu trang chủ đã từng cứu Nhị đệ một mạng, ba người chúng ta nguyện ý đi theo Thiếu trang chủ để báo đáp ân tình, tẫn khuyển mã chi lao!" Thiết Thắng đứng lên ôm quyền nói, Nhất Long cũng theo sát, Giang Côn sửng sốt, ném đùi gà xuống, vội vàng lau tay rồi đứng lên ôm quyền, tiếp theo cả ba đồng loạt quỳ xuống.

"Đừng! Đừng! Ba vị mau mau đứng lên, thực sự chiết sát Diệp Phong!" Chuyện này làm Diệp Phong luống cuống, vốn nàng không thích động tí là quỳ, huống chi niên kỷ ba người lớn hơn nàng rất nhiều. Thoạt nhìn không được tự nhiên, vội vàng nâng Thiết Thắng dậy: "Ba vị lớn tuổi hơn ta rất nhiều, thế nào lại hành đại lễ như vậy? Diệp Phong nhận không nổi, huống chi cứu người lúc nguy nan là hành vi hiệp khách nên làm, ba vị đại ca không cần để ở trong lòng."

"Ha ha... Thiếu trang chủ nói rất đúng." Thiết Thắng thuận thế nói.

"Tuy võ công ba chúng ta không bằng Thiếu trang chủ nhưng hành tẩu giang hồ nhiều, có chút kinh nghiệm, nếu Thiếu trang chủ không chê, ngược lại sẽ tận lực cung cấp một ít kiến nghị."

"Dù sao chúng ta cũng không có chỗ để đi, hoàn thỉnh Thiết trang chủ thu nhận!"

Mặc dù Diệp Phong không biết gì về ba người nhưng giang hồ đồn đãi không ít, thái độ làm người của Thiết Thắng rất thẳng thắng thành khẩn, từ trước đến nay xem cái ác như thù, tất nhiên đao pháp có trường phái riêng, cũng có chút uy danh, võ công Nhất Long không mạnh, trái lại khả năng thu thập và phân tích tin tức giang hồ rất cao, là một người thông minh, Giang Côn thì thẳng tính, nói được làm được, không e dè. Bên người nàng không thiếu nhân thủ, có điều thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù.

Vì vậy trịnh trọng nói: "Được ba vị đại ca xem trọng, sau này Lôi Chấn sơn trang chính là nhà của ba vị."

"Hảo! Quả nhiên Thiếu trang chủ rất sảng khoái!" Rốt cuộc Thiết Thắng cũng có thể thả lỏng, nếu như Diệp Phong không chịu đáp ứng, hắn thật sự không biết nên làm gì cho đúng.

"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, rót rượu cho ba vị đại ca, chúng ta cùng nhau uống!"

"Cạn!"

Mấy người cùng nhau nói cười, mãi đến tận buổi trưa mới tự ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, Diệp Phong ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh, nhu nhu cái đầu đau nhức, âm thầm ảo não, sao rượu này lại mạnh như vậy? Trong lòng buồn bực: Không ai gọi nàng rời giường?

Mặc y phục, rửa mặt hoàn tất, cảm thấy bụng trống rỗng, chuẩn bị đi gọi mọi người cùng nhau ăn điểm tâm. Khi mở cửa phòng lập tức bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ, nàng thấy Thiết Thắng, Giang Côn, hai người chia ra đứng hai bên trái phải trước phòng nàng.

"Ách... Xin chào hai vị đại ca!"

"Thiếu trang chủ!"

"Nhị vị đại ca cứ gọi Diệp Phong là tốt! Nhất nhị cao đâu?"

Thiết Thắng nâng tay chỉ chỉ, không nói gì.

"Ta nói khách quan a, ngài có thể xuống hay không? Nóc nhà tiểu điếm không chịu nổi ngài cứ lăn qua lăn lại như thế a!" Tiểu nhị trong viện nhìn lên nóc nhà phiền muộn không thôi, cũng không vị đại ca này bị gì, mới sáng sớm đã ở trên đó luyện công.

Diệp Phong hiếu kỳ, thả người nhảy vào trong viện, nàng thấy Nhất Long tay cầm chiết phiến, tay cầm bầu rượu, vừa luyện vừa uống, hăng hái bừng bừng: "Nhất nhị ca, chẳng lẽ ngươi định phá hủy tửu lâu này? Ha ha..."

Nghe tiếng Diệp Phong, Nhất Long hợp chiết phiến lại, nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, sau đó thả người xuống dưới, ôm quyền nói: "Thiếu trang chủ!"

"Nhất nhị ca rất có nhã hứng! Ha ha..." Lại trừng tiểu nhị: "Còn không mau chuẩn bị rượu và thức ăn, nếu hắn không thể tận hứng, cẩn thận ta hủy tửu lâu của ngươi!"

"Dạ... Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay!" Nhìn Nhất Long chịu xuống, lúc này tiểu nhị mới có thể thả lỏng, nội tâm không thể không than vãn, năm nay toàn gặp quái nhân thế này?

"Thỉnh nhị ca đi trước, Diệp Phong sẽ ra ngay."

"Thỉnh Thiếu trang chủ cứ tự nhiên."

Nhìn bóng lưng của hắn, Diệp Phong âm thầm lắc đầu, hắn ở đây ầm ĩ như vậy mà bản thân lại không phát hiện, thật sự không có chút ý thức nguy hiểm nào, ngộ nhỡ Yên nhi bị bắt đi thì sao?

Bên trong một gian phòng, ánh dương xuyên thấu qua cửa sổ, một mảnh nhu hòa. Nhu nhi đứng một bên chải tóc cho Sở Yên, một bên oán giận: "Tiểu thư, người nói hắn mời mấy môn thần trước cửa từ khi nào? Dám không cho chúng ta ra khỏi ngoài! Nói cái gì, không có Thiếu trang chủ cho phép, ở trong phòng là an toàn nhất! Thực sự là mạc danh kỳ diệu!"

Nghe Nhu nhi phàn nàn, Sở Yên mỉm cười: "Thiết đại ca cũng muốn chúng ta tốt mà thôi!"

"Người nói nếu hắn ngủ đến mặt trời lên cao vẫn chưa dậy nổi, chẳng phải chúng ta chịu chết đói sao? Bao tử ta đã sớm kêu réo!"

Sở Yên cầm ngọc trâm trong tay nhìn một chút, mới đưa cho Nhu nhi nói: "Hẳn là chút nữa, nhịn một chút."

"Nha! Hôm nay tiểu thư muốn mang cái này? Bình thường tiểu thứ rất luyến tiếc a!" Nhu nhi cầm ngọc trâm trong tay trêu chọc, không quên cong tay búng vào ngọc trâm, phát ra âm thanh thâm thúy dễ nghe.

"Cẩn thận một chút! Coi chừng hỏng!" Sở Yên vội vàng nói.

"Đã biết a! Đây là bảo bối của tiểu thư!" Nhu nhi vừa nói vừa nhẹ nhàng cài lên tóc Sở Yên.

"Thật lắm miệng!" Mặt Sở Yên ửng đỏ, giận dữ nói.

Bên trong gương đồng là gương mặt kiều mị, lông mi thật dài hơi cong nhẹ, hai mắt sáng, trong suốt, mũi cao thẳng, môi mỏng, tiên diễm ướŧ áŧ, da thịt non mềm trơn truột, hai má vì e thẹn mà phiếm hồng, quả nhiên là hưu vật!

Ba ba ba tiếng đập cửa vang lên: "Yên nhi, ta có thể tiến vào không?"

"Diệp lang mời vào!"

Diệp Phong vừa đẩy cửa bước vào, hai chân chưa kịp đập xuống đất liền cảm thấy có gì đó bay tới, lập tức giơ tay đỡ, thì ra cây lược gỗ.

"Yêu! Diệp thiếu trang chủ, ngài còn biết rời giường?" Nhu nhi âm dương quái khí, trừng mắt nhìn Diệp Phong.

"Hắc hắc..." Nhớ tới chuyện hôm qua, Diệp Phong tự biết đuối lý, cười mỉa: "Nhu nhi muội muội, nếu như ta không dậy nổi, ngươi có thể gọi ra rời giường a, ta sẽ không tức giận."

"Sao? Ngươi thỉnh ba môn thần, không có Diệp thiếu trang chủ cho phép, tiểu dân như chúng ta không được ra cửa!"

"Nhu nhi, không được nói bậy!"

"Ách... Nhu nhi muội muội, cái này thật oan uổng a, môn thần gì?" Diệp Phong nghi hoặc không hiểu.

"Ngươi còn làm bộ không biết?"

Diệp Phong bất đắc dĩ nhún vai, đem ánh mắt chuyển qua Sở Yên.

"Là Thiết đại ca."

"Nga? Chẳng lẽ suốt cả đêm bọn họ không ngủ? Một mực giữ ở cửa?" Diệp Phong giật mình nói.

Sở Yên nhẹ nhàng gật đầu: "Chỉ sợ là như vậy."

Diệp Phong chấn động cả người, vốn tưởng rằng bọn họ chỉ muốn tìm chỗ dựa vững chắc, không ngờ ba người lại thành tâm như vậy, bản thân thật đúng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Hèn gì khi nãy thấy hai mắt của ba người tràn đầy tơ máu, bất quá tinh thần vẫn tỉnh táo, tuy Diệp Phong không nói gì, nhưng đem phần thâm tình này ghi tạc trong lòng.

Cơm nước xong xuôi, mấy người phóng ngựa rời đi, Nhất Long lo lắng Sở Yên không biết cưỡi ngựa nên sớm chuẩn bị mã xa, Diệp Phong nghĩ cưỡi ngựa không bằng ngồi trong xe thoải mái, huống hồ bên trong còn có mỹ nữ làm bạn, thế là tự mình chui vào, để mặc Trục Phong tùy ý rong ruổi. Có ba người Thiết Thắng chuẩn bị chu đáo mọi thứ, nên Diệp Phong không bỏ quá nhiều tâm tư, một đường thích ý không gì sánh được.

Mà mọi chuyện đúng thật không thuận buồm xuôi gió, những ngày tháng thoải mái quá khiến lão Thiên đố kị, phải tìm chút chuyện gì để mọi người bận rộn.