Chương 43: Ân oán thanh toán xong

Nội thư phòng Lãnh Nguyệt Cung, mùi đàn hương nhàn nhạt tràn ngập khắp ngõ ngách, nến lập lòe, tản ra ánh sáng nhu hòa bao phủ cả gian phòng.

Một tiếng thở dài phá lệ rõ ràng, âm thanh được truyền ra từ chỗ sâu bên trong thư phòng, cũng không thấy bóng dáng ai. Nhìn kỹ hơn, bên trái giá sách có vết tích bị người di động, từ cửa ngầm phóng ra ánh sáng như có như không, khó phát hiện được.

Bên trong phòng tối được trang trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một bàn cao nửa người, và bốn ghế chia đều hai bên, trên bàn có đầy đủ văn phòng tứ bảo, viên dạ minh châu được khảm trên vách tường, phát ra ánh sáng, một mảnh tinh tường.

Thân ảnh bạch y đứng đó nhìn chăm chú vào bức tranh trên tường, thần sắc mê man, ba phần thống khổ, ba phần bất đắc dĩ, ba phần quấn quýt. Nam tử trong tranh có lông mày rậm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt thâm thúy, gương mặt tuấn bạch, trên người mặc bạch y trắng như tuyết, giống như thư sinh phong lưu tuấn nhã, tay cầm trường kiếm hắc sắc, tướng mạo có bảy tám phần giống Diệp Phong, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy có điểm bất động. Không như Diệp Phong còn tuổi lông bông mà hơn vài phần trầm ổn thành thục. Nhìn hắn, tâm tư Lãnh Vô Sương lại bay về mười tám năm trước.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, lưu lại vài vết hồng nhạt, bạch sắc nằm trên giường, tóc đen nhánh phủ kín toàn bộ đầu giường, nửa đầu lộ ra ngoài, ước chừng khoảng bảy tám tuổi, da thịt non mịn, mặt trắng nõn, hai mắt đóng chặt, vẻ mặt trẻ con. Lúc này nàng đang ngủ say, không hề hay biết mặt trời đã lên cao.

"Sương nha đầu, Sương nha đầu, nên rời giường!" Thanh âm ôn nhuận rồi đột nhiên xuất hiện quấy rầy nữ hài đang ngủ mê, chỉ thấy nàng nhíu nhíu mày, trở mình, tiếp tục mộng đẹp.

''Chi nha' một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một đạo thân ảnh xuất hiện, hắn khoảng hai mươi tuổi, một thân lam sam, tuấn tú nho nhã, nhìn kỹ, mày hắn kiếm nhập tấn, con ngươi trong suốt đen láy tràn đầy sủng nịch, mũi cao thẳng, nhìn người trên giường không nhích nhích lắc đầu cười khẽ.

Đi mau vài bước tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra, thấp giọng gọi: "Sương nha đầu, Sương nha đầu? Mau rời giường, phải đi luyện kiếm."

Nữ hài bất mãn hừ một tiếng: "Không a! Ta muốn ngủ thêm một hồi!" Nói xong kéo chăn trùm qua đầu.

"Nhanh lên, hôm nay Kiền ca ca dạy ngươi bộ kiếm pháp mới có được không?" Nam tử mềm giọng khuyên bảo, nhẹ nhàng lôi kéo chăn bông, rất sợ nữ hài lại tiến vào giấc ngủ.

"Thực sự?" Vừa nghe được học kiếm pháp mới, nữ hài xoay người ngồi dậy, vẻ mặt hưng phấn.

"Đương nhiên là thật, có bao giờ Kiền ca ca lừa gạt ngươi?" Nam tử vuốt ve đỉnh đầu nữ hài, gật đầu khẳng định.

Sương nha đầu lưu chuyển con ngươi, giống như đang suy nghĩ đưa ra quyết định gì rất trọng đại.

Kiền ca ca nhìn nàng quỷ quái linh tinh, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết trong cái tiểu não đó đang nghĩ ra chủ ý gì, thực sự là tiểu quỷ đại nhân! Không có biện pháp, ai bảo bản thân thích nàng thông minh?

Chăm học hảo vấn, đối với kiếm pháp rất có thiên phú, chỉ cần giảng giải một lần, nàng liền có thể ghi nhớ từng chi tiết. Ngẫm lại đem nàng về đã năm năm, ban đầu chỉ là một tiểu khất cái, nháy mắt đã trưởng thành, cũng trở thành nan đề khiến hắn phải đau đầu nhức óc, mỗi ngày hắn tự mình tới gọi mới bằng lòng rời giường, thực sự bị làm hư.

Bỗng nhiên Sương nha đầu nằm xuống giường lần nữa, cố sức lôi kéo chăn bông" "Không dậy nổi! Không dậy nổi! Chính là không dậy nổi!"

Nam tử sửng sốt, bình thường chỉ cần nói chỉ nàng kiếm pháp, nàng sẽ cam tâm tình nguyện rời giường, hôm nay lại khác thường như thế? Nhướn mi, trầm giọng nói: "Không được! Nếu không ta sẽ phạt ngươi!" Tuy lời nói mang theo quở trách nhưng không hề nghiêm khắc.

Nữ hài thè lưỡi, lén lút nhìn hắn một cái, nói: "Không phải không thể rời giường, trừ phi ngươi đáp ứng ta một việc!"

"Chuyện gì? Ngoại trừ rời trang, những cái khác đều được." Nam tử nhẹ nhàng nhu nhu cái trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đây là ngươi nói, không được đổi ý! Kiền ca ca là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"

Nhìn biểu tình nàng chăm chú, nét mặt non nót nhưng tràn đầy trịnh trọng, nam tử cười lớn: "Hảo hảo hảo! Kiền ca ca không đổi ý, bây giờ nói được rồi chứ?

"Ân!" Nữ hài ngồi dậy, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Kiền ca ca không được cưới người khác làm thê tử, chỉ cho phép lấy Sương nha đầu!"

Nam tử ngẩn ra, một lúc sau mới cười nói: "Ngươi còn quá nhỏ..."

"Ta sẽ lớn!" Không đợi hắn nói xong, nữ hài đã cắt ngang: "Chờ ta trưởng thành, ngươi cưới ta a!"

"Ha hả, đúng là tiểu nha đầu! Chờ ngươi trưởng thành, ta đã thành lão nhân!" Nói xong nhẹ nhàng đυ.ng chóp mũi nàng: "Đừng náo loạn nữa, mau đứng lên!"

"Không được, Kiền ca ca không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên!" Nữ hài lại nằm xuống, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt quật cường.

"Hảo hảo hảo, Kiền ca ca đáp ứng ngươi, không cưới người khác, chờ Sương nha đầu trưởng thành, sẽ cưới Sương nha đầu. Được rồi đi? Tiểu nha đầu, nhanh ngồi dậy mặc quần áo."

"Ta còn muốn mặc giá ý! Ngươi cưỡi con ngựa cao to, mang theo kiệu hoa tới rước ta!" Nữ hài vừa rời giường vừa nói liên miên không ngớt.

"Kiều ca ca đáp ứng tất cả. Sương nha đầu sẽ là tân nương tử đẹp nhất thiên hạ."

Nghe được khen, tuy nàng chỉ là một hài tử không biết đỏ mặt nhưng không giấu được hưng phấn trong lòng.

Ai biết ngày vui ngắn ngủi, người nọ rời xa đã sắp một năm, Sương nha đầu không biết hắn đi nơi nào, mỗi ngày đúng canh nắm sẽ rời giường, chăm chỉ luyện kiếm, mong muốn một ngày hắn trở về, vuốt đầu nàng, kêu một tiếng 'Sương nha đầu', khích lệ nàng kiếm pháp tiến bộ. Không còn bướng bỉnh gây sự như trước đây, mỗi ngày đều ngồi ở cửa lẳng lặng chờ đợi, thường xuyên một mình ngồi đờ ra, mơ ước tương lai trở thành nương tử của Kiền ca ca, đó chính là mộng tưởng đẹp nhất của một tiểu cô nương.

Ai ngờ lúc người trở về còn dẫn theo một nữ tử thiên tiên, hắn nhìn nàng ôn nhu mỉm cười, bụng đầy nhu tình, hắn vẫn vỗ nhẹ đầu nàng, nói với nàng nữ tử này là thê tử hắn. Nghe được lời ấy, dường như tình thiên phích lịch, trái tim như bị đào một khoảng không, nước mắt giàn giụa, liều lĩnh vọt tới trước mặt hắn, lớn tiếng chấn vấn: "Không phải ngươi đã đáp ứng không cưới người khác sao? Không phải ngươi nói chờ ta trưởng thành sao? Không phải ngươi nói sẽ cưới ta làm thê tử? Vì sao nói rồi lại không giữ lời? Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi!"

Nói xong liền đẩy mọi người, chạy thẳng ra ngoài, mặc kệ âm thanh quen thuộc ở phía sau lo lắng: "Sương nha đầu! Sương nha đầu!"

Nhìn gương mặt quen thuộc trong tranh, thanh âm ôn nhuận còn quanh quẩn bên tai, nước mắt không tiếng động rơi xuống, đột nhiên một hình dáng khác xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc, tựa hồ muốn nói, Sương nhi, sao nàng khóc?

"Cung chủ! Cung chủ!"

Tiếng gọi lo lắng, đem Lãnh Vô Sương tỉnh giấc từ trong hồi ức, nàng vội vàng lau nước mắt, trầm trọng nói: "Chuyện gì?"

"Cung chủ, Lăng gia bảo có biến, Kiếm Cầm thỉnh Cung chủ đến tiền thính nghị sự!"

Lãnh Vô Sương giật mình, Lăng Hải là võ lâm minh chủ, việc chống lại Ma Giáo còn phải nhờ vào hắn, Lăng gia bảo gặp chuyện không may, không phải chuyện đùa, lập tức điều chỉnh tâm tình, cấp tốc chạy ra ngoài.

Phòng nghị sự, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, Kiếm Cầm và mọi người chờ Lãnh Vô Sương, sắc mặt ai cũng ngưng trọng.

"Xảy ra chuyện gì?" Phất tay ngăn mọi người muốn hành lễ, Lãnh Vô Sương vừa vào cửa đã lên tiếng hỏi.

"Khởi bẩm cung chủ, thuộc hạ mới nhận được tin tức, con trai độc nhất của Lăng minh chủ bị Ma Giáo bắt đi, sinh tử không rõ." Kiếm Họa ôm quyền trầm giọng nói.

"Cung chủ, chúng ta có cần phái người liên lạc với Lăng minh chủ, trợ giúp một tay hay không? Kiếm Thi nhìn Lãnh Vô Sương hồi lâu vẫn chưa mở miệng, đề nghị.

"Không được! Thiếu bảo chủ bị bắt đi, đối với Lăng gia bảo là chuyện vô cùng nhục nhã, lúc này chúng ta tới hổ trợ, không chỉ Lăng minh chủ không cảm kích mà hoàn toàn ngược lại." Kiếm Cầm nhanh chóng cản lại.

"Chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời im lặng quan sát tình hình." Kiếm Kỳ nói.

"Không sai!" Lãnh Vô Sương khẳng định: "Việc này không phải chuyện đùa, Ma Giáo bắt cóc Lăng Tinh đơn giản muốn áp chế Lăng minh chủ, không có hắn hiệu triệu, toàn bộ võ lâm chia năm xẻ bảy, càng có lợi cho Ma Giáo hành động, tạm thời Lăng Tinh không có gì nguy hiểm, Kiếm Họa, ngươi phái người đi điều tra, Lăng Tinh đang ở nơi nào, Lăng gia bảo cùng các phái khác có hành động gì không?"

"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!"

"Cung chủ còn có một chuyện, theo mật báo, Ma Tôn đã phái người tìm Ngô Kiếm, chúng ta có điều động gì không?" Kiềm Kỳ nhìn Lãnh Vô Sương mệt mỏi, nhẹ giọng hỏi.

"Có người từng gặp Ngô tiền bối ở Mộc Y Sơn, bất quá đây cũng chỉ là tin đồn." Kiếm Họa bổ sung.

"Nếu Ngô tiền bối chịu rời núi, chắc chắn Ma Giáo sẽ kiêng kỵ. Chuyện này Kiếm Kỳ đi làm, nhớ kỹ, không được để người Ma Giáo phát hiện."

"Dạ, Cung chủ."

"Gần đây, Đường môn có động tĩnh gì không?"

"Môn chủ Đường Tiềm tuổi còn trẻ, tư lịch còn thấp, trong môn có nhiều người không phục, Dĩ Kỳ Đường dẫn đầu, âm thầm hình thành thế lực, mượn hơi những người có tuổi trong môn, ý đồ muốn phế Đường Tiềm, sợ rằng Đường Môn có sẽ biến động lớn." Mặt Kiếm Cầm ưu tư, đáp lời.

"Đây là chuyện của Đường môn, chúng ta không tiện nhúng tay vào, nhưng đối mặt với cường địch mà nội bộ có biến cũng không phải phúc cho võ lâm!" Lãnh Vô Sương thở dài, quả nhiên thế cục ngày càng nghiêm trọng.

Nghe được lời ấy, mọi người đều trầm mặc, Ma Giáo càng ngày càng càn rõ, toàn bộ võ lâm gió thổi mưa giông, chính tà khó tránh một cuộc đại chiến.

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ ầm ầm, như có thứ gì sụp đổ, ai nấy đều giật mình, chẳng lẽ có người đột kích? Lại thêm một tiếng nổ khác, so với lúc đầu còn mãnh liệt hơn.

"Là thư phòng!" Kiếm Thi biến sắc, bật thốt.

"Đi xem!" Lời chưa dứt, cả người Lãnh Vô Sương đã phi thân đi, hướng tới thư phòng, Kiếm Cầm và mọi người lập tức theo sát phía sau.

Mấy người chưa tới thư phòng đã thấy hai bên trái phải tụ tập rất nhiều đệ tử Lãnh Nguyệt Cung, chỉ trỏ bàn tán. Lãnh Vô Sương xuất hiện, lập tức im miệng không nói, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

"Xảy ra chuyện gì?" Kiếm Cầm nhìn đệ tử bên cạnh, lạnh lùng quát.

"Là... Là Diệp thiếu trang chủ."

Vừa dứt lời, lại thêm một tiếng nổ, toàn bộ thư phòng trở thành mảnh phế tích, vụn gạch ngói bay khắp nơi, bụi bặm cuồn cuộn, một đạo tử ảnh phóng lên cao, rồi hạ xuống chỗ cao nhất trên đống đất đá, lạnh lùng nhìn mọi người.

"Ha ha ha ha..." Diệp Phong cất tiếng cười lớn, trạng thái giống người điên, thanh âm thê lương, giống như dã thú bị thương không ngừng tru lên, phát tiết phẫn nộ trong lòng, bây giờ ban đêm vắng vẻ, nghe vào tai lập tức dựng da gà, đàn điểu ngủ say trong rừng bị tiếng cười đánh thức, phát ra tiếng kêu càng thêm quỷ dị.

"Phong nhi!" Lãnh Vô Sương không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, Diệp Phong thế này nàng chưa giờ gặp qua, không biết thư phòng này có cừu hận gì với nàng, mà phá hủy hầu như không còn gì mới bằng lòng bỏ qua.

Diệp Phong ngừng cười, nhìn Lãnh Vô Sương, hai tròng mắt lạnh như hàn băng, mang theo khí tức xơ xác tiêu điều, mơ hồ còn có bi thương không giải thích được. Thấy nhãn thần Diệp Phong phức tạp, Lãnh Vô Sương sửng sốt, cảm giác xa lạ bao trùm, trong lòng nảy sinh bất an. Ôn nhu nói: "Phong nhi, trên đó nguy hiểm, ngươi xuống rồi nói."

"Ha ha ha..." Diệp Phong cười lớn, khóe mắt có nước mắt chảy xuống: "Vì sao ta phải nghe ngươi? Ngươi là gì của ta? Ở trong lòng ngươi không phải ta chỉ là thế thân thôi sao? Có đúng hay không? Có đúng hay không?"

Tiếng chất vấn dường như cuồng phong đảo qua mọi người, thật lâu vẫn quanh quẩn bên tai. Hiện giờ Diệp Phong giống như người điên, không thể đứng thẳng, lảo đảo nghiêng ngã.

"Diệp Phong, ta đỡ ngươi xuống!" Tiểu Ngọc điểm mũi chân, bay tới chỗ Diệp Phong.

Cảm thấy có người tới gần, nhất thời Diệp Phong giống như con nhím bị công kích, chân khí toàn thân lưu động, thân tử y phiêu bay trong gió, hai tròng mắt khép hờ, sát khí bành trướng.

"Ngọc nhi cẩn thận!" Kiếm Cầm gấp gáp hô lớn, Diệp Phong tung một chưởng, đến chỗ nào, cát bụi tung bay đến đó, hiển nhiên nàng đã dốc hết toàn lực, Tiểu Ngọc đang ở giữa không trung, muốn tránh cũng không thể tránh được, chỉ lách người qua một bên, chưởng trúng bên hông, cả người bay ngược trở lại, sắc mặt tái nhợt, máu tươi tràn ra khóe miệng.

Một chưởng vẫn chưa phát tiết hết phẫn uất trong lòng, Diệp Phong liên tục ra chiêu, chưởng phong lạnh thấu xương, đánh những người đang muốn tới gần nàng, đối mặt với tập kích điên cuồng, mọi người đều kinh hãi, Diệp thiếu trang chủ này vừa mới giúp Lãnh Nguyệt Cung thoát khỏi Ma Giáo vây công, còn là bằng hữu của Cung chủ, tuy tất cả đều bất mãn nhưng không dám động thủ, chỉ dám né tránh, tự bảo vệ tính mệnh.

"Phong nhi, ngừng tay!" Lãnh Vô Sương thất kinh, vết thương mới khép lại, như thế nào động võ được?

"Cung chủ không nên!" Kiếm Kỳ ngăn cản Lãnh Vô Sương, vội la lên: "Hiện tại nàng là người điên, lục thân không nhận, không thể tới gần! Cứ để nàng phát tiết một chút xem ra vẫn tốt hơn!"

"Phong nhi!" Lãnh Vô Sương đau xót vạn phần, khi nãy bản thân đi vội, vẫn chưa đóng mật thất, chẳng lẽ nàng thấy bức trang kia? Nếu không sao lại nói thế thân? Nhớ lại nhẫn thần của Diệp Phong vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi, không triệt để tổn thương, tại sao lại tuyệt vọng như vậy?"

"Diệp lang!" Sở Yên nghe động tĩnh chạy tới, nhìn cát bụi mù mịt cuồn cuộn xung quanh Diệp Phong, sắc mặt nàng tái nhợt, dùng hết sức hét lớn, vốn nghĩ hai người họ sẽ tốt hơn, không ngờ lại thế này.

"Diệp đại ca! Diệp đại ca!" Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cùng kêu lên, muốn tiến tới nhưng bị Kiếm Kỳ điểm huyệt đạo không thể động đậy, gấp đến độ phát khóc: "Không! Không! Các người làm gì Diệp đại ca? Ta không tha cho các ngươi!"

"Diệp đại ca!"

"Diệp lang!"

"Phong nhi!"

"Diêp Phong!"

Diệp Phong làm ngơ tất cả, lòng nàng tức giận, uất hận, Lãnh Nguyệt Cung chưa bao giờ cho nam tử tiến vào, khó trách ngươi ra tay cứu giúp, thảo nào mỗi lần nhìn ta, ánh mắt đều mờ ảo, như xuyên qua ta hướng đến một nơi khác, khó trách ngươi dung túng hành vi của ta, thảo nào khi chúng ta hôn môi ngươi lại gọi tên người kia, thảo nào... Mọi thứ đều vì ta quá giống người nọ! Đều là khuôn mặt này gây họa!

Diệp Phong càng nghĩ càng bi ai, nội tâm đau nhức bao trùm cả con người nàng, trái tim bị cắt thành từng mảnh nhỏ, theo gió bay đi, tứ tán khắp nơi, nàng còn nghe được linh hồn mình đang nức nở.

"A......" Một tiếng thét dài, xung quanh quay về vắng vẻ, bụi bậm lắng xuống, thân ảnh tử sắc dần dần rõ ràng.

Khóc mệt mỏi, đánh mệt, thét mệt, tâm cũng mệt...

Khí lực toàn thân thoáng chốc bị rút sạch, phách một tiếng Diệp Phong quỳ gối xuống đất, đá nhọn ghim thẳng vào da thịt nhưng không cảm thấy đau đớn chút nào, quần áo ướt đãm, mất trật tự, mồ hôi đầy mặt, máu tươi ào ào tràn ra từ khóe miệng, dưới ánh trăng, càng thêm cô đơn, thê lương. Cặp tử mâu đã mất đi thần thái ngày xưa, không chỉ đau thương mà còn vô hạn bi thống, không có phẫn hận chỉ còn lại khoảng trống, sâu không thấy đáy.

"Diệp lang!" Sở Yên lảo đảo đến gần, quỳ gối trước mặt nàng, nâng tay giúp nàng lau máu nơi khóe miệng, nhưng lau thế nào cũng không hết, tâm Sở Yên khϊếp sợ, ôm nàng vào lòng, khóc rống: "Diệp lang! Đừng làm ta sợ! Ta van cầu ngươi! Đừng làm ta sợ!

Mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, nhồi vào lòng đang trống rỗng, thân thể cũng không còn lạnh lẽo và tình cảm ấm áp nhè nhẹ từ từ truyền vào, Diệp Phong nỗ lực tập trung hai mắt, nhưng vẫn không cách nào nhìn rõ người trước mặt.

"Yên nhi?" Thanh âm khàn khàn bao hàm không xác định, không biết tột cùng là mộng ảo hay hiện thực.

Sở Yên đau đớn vạn phần, ôm nàng thật chặt, chứng minh bản thân đang tồn tại: "Ta ở đây! Ta vẫn luôn ở đây! Diệp lang, không có việc gì, không có việc gì."

Nghe được câu trả lời khẳng định, Diệp Phong nghẹn ngào: "Yên nhi!" Dang hai tay ôm ngược trở lại, dùng hết khí lức còn lại ôm nàng, vì sợ buông lỏng, tất cả sẽ hóa thành hư không, muốn hai người hòa làm một để đời đời kiếp kiếp không thể chia ly.

Nước mắt lạnh lẽo thấm ướt vai áo Sở Yên cũng tụ vào lòng nàng, nước mắt này hàm chứ nhiều thứ, chua xót, bi thương... Sở Yên âm thầm phát thế, tuyệt đối không để bi kịch tái diễn lần nữa, nàng muốn Diệp Phong vĩnh viễn giữ bộ dáng tươi cười, không còn đau khổ.

Thế nhưng lời thề này, Sở Yên không làm được, không chỉ không làm được mà trái lại khiến Diệp Phong thương tổn sâu sắc hơn lần này.

"Yên nhi, ta rất khó chịu! Chúng ta... Chúng ta về nhà được không?" Diệp Phong cố nén tâm tình, thấp giọng nức nở, tựa hồ chỉ có về nhà mới hóa giải được đau nhức hiện giờ.

"Hảo! Hảo! Chúng ta đi! Quay về nhà!" Sở Yên nhẹ giọng nói, chậm rãi nâng Diệp Phong dậy, chăm chú nắm tay nàng, muốn truyền hơi ấm qua.

"Phong nhi!"

Tiếng gọi quen thuộc, Diệp Phong sửng sốt, cả người run lên, khổ sở lần nữa kéo tới, thiếu chút té xỉu.

"Diệp lang!" Sở Yên mau mau đỡ nàng, cũng theo đó lảo đảo.

"Diệp đại ca! Diệp đại ca!" Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cũng vọt tới đỡ Diệp Phong, hung hăng trừng mắt Kiếm Kỳ, hai mắt phun ra lửa giận.

Diệp Phong hít thật sâu mấy hơi, ổn định thân thể, đầu cũng không chuyển, lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, ân oán giữa Diệp Phong và Lãnh Nguyệt Cung thanh toán xong, không còn liên quan! Tổn thất lần này, nhất định sẽ đền bù thỏa đáng! Cáo từ!"

Nhìn bóng dáng quyết tuyệt, ngữ khí băng lãnh, nước mắt của Lãnh Vô Sương tùy ý rơi xuống, dường như có nhiều lời muốn nói nhưng rồi không biết nên cái điều gì, cuối cùng không thể xuất khẩu, nhìn thân ảnh kia thiêu thất trong bóng đêm.