Chương 42: Ngưu Lang Chức Nữ

"Diệp đại ca!"

"Diệp đại ca!"

Hai bóng người từ bên trong cánh cửa chạy vội ra, hưng phấn gọi lớn.

"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ?" Mắt Diệp Phong sáng ngời, nhảy người xuống ngựa, vừa đứng vững đã bị hai người họ nhào vào lòng.

"Diệp đại ca, đại ca đi đâu? Thế nào mà lâu như vậy cũng không quay về tìm chúng ta?" Tiểu Ngữ dùng sức ôm Diệp Phong, nghẹn ngào.

"Diệp đại ca, đại ca bị thương? Có nghiêm trọng không?" Tiểu Ngôn nhìn cả người Diệp Phong đều là vết thương, giật mình hỏi.

"Đúng vậy, chuyện gì xảy ra? Người nào gây ra? Có phải người của Ma Giáo hay không?"

Nhìn hai người hỏi không ngừng, Diệp Phong không biết nói gì, thật vất vả mới chờ được bọn họ im lặng, Diệp Phong chậm rì rì nói: "Không nên hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy? Vài ngày không gặp, tiểu tử thối các người cao lên không ít! Ta không bên cạnh, có lười biếng không? Ân?"

Lời chưa dứt, ra chưởng đánh úp về Tiểu Ngữ, rồi xoay người thêm một chưởng về phía Tiểu Ngôn, chỉ là động tác động đến vết thương, đau nhức mãnh liệt khiến nàng phải hít ngụm khí lạnh, nội lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên hai người dễ dàng lắc mình né tránh. Không có hai người đỡ, Diệp Phong lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Nào dám lười biếng? Mỗi ngày Sở Yên tỷ tỷ đều nhìn chằm chằm chúng ta! Không tin đại ca có thể hỏi nàng!" Tiểu Ngữ vội nói, như sợ Diệp Phong không tin hắn, lập tức đề cập đến Sở Yên. Hai người tiến lên trái phải đỡ Diệp Phong, đi về phía cửa Cung.

"Diệp đại ca, Sở Yên tỷ tỷ cũng tới?"

"Yên nhi cũng tới? Ở đâu?" Lòng Diệp Phong vui vẻ, đã lâu không gặp, nhớ nhung vô cùng.

"Ngay đại sảnh, chậm một chút..."

"Cẩn thận thương thế của đại ca."

Diệp Phong bỏ qua hai người chạy về trước, tiếc rằng thân thể quá mức suy yếu, không được mấy bước liền té ngã, có chút ảo não, thân thể này thực sự càng ngày càng kém.

Mạc Ngôn Mạc Ngữ đỡ nàng lên: "Cẩn thận một chút, đừng có gấp!"

Sở Yên nghe tiếng hai người hô hoán, lập tức từ đại sảnh đi ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phong té nhào trên đất, thét lên: "Diệp lang!" Người nọ tóc tai tán loạn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mới bao lâu không gặp, mà người gầy đi một vòng, vẻ mặt tiều tụy, quần áo trên người rách tả tơi, vết máu loang lổ, còn có mấy chỗ máu thấm ra băng gạc, vừa nhìn mà giật mình, cả người chật vật không nói nên lời. Trong lòng đau xót, chắc chắn hắn rất khổ sở, bằng không sao lại lưu lạc tới mức này?

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt nàng, Diệp Phong chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải hai mắt đẫm lệ, hoàng sam quen thuộc, tiếu mị trên mặt, vài phần nhu tình, vài phần thương tiếc, vài phần ai oán, bốn mắt nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở cổ họng.

Diệp Phong sờ sờ hà bao trong lòng, vẫn hoàn hảo không hư tổn, từ từ đẩy hai người Mạc Ngôn Mạc Ngữ ra, gọi: "Yên nhi."

"Diệp lang!" Không cần kiềm chế... Nước mắt giàn giụa, nhớ nhung ở thời khắc này tìm được đường đột phá, giống hồng thủy vỡ đê.

Vẫn là vị đạo quen thuộc, nhàn nhạt làm người an tâm, Diệp Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Yên, tham lam hít mùi hương trên người nàng, tùy ý để nàng ở trong ngực phát tiết, có được cái ôm này, tất cả không còn quan trọng.

Lãnh Vô Sương đuổi tới vừa vặn lấy một màn như vậy, nữ tử này chính là người Diệp Phong không tiếc tính mệnh cứu lấy - Sở Yên? Không hổ là đệ nhất mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành, thực sự thế gian hiếm có. Thế nhưng vì sao thấy hai người ôm nhau, lòng lại đau nhức không chịu nổi? Đau nhức quen thuộc như vậy, khó có thể dùng lời nói rõ.

Lãnh Vô Sương đi tới, nhẹ giọng: "Đi trị thương trước."

Thân thể Diệp Phong cứng đờ, nhìn bóng lưng quen thuộc, tâm tình phức tạp, cố gắng quên tất cả nhưng không cách nào hoàn toản buông tay.

Sở Yên nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm ấm áp, nhìn cả người Diệp Phong toàn là vết thương, ôn nhu hỏi: "Đau không?"

"Ha ha, không có gì! Đã quen." Diệp Phong bất động thanh sắc giấu hai tay ra sau, chẳng để ý đáp lời.

Nghe lời ấy, hai hàng lệ lại thuận thế chảy xuống, đã quen? Lẽ nào thương tích đầy người là chuyện như cơm bữa sao?

"Ai nha, Yên nhi, đừng khóc. Ta không sao, không tin nàng xem."

"Ngươi đừng tiếp tục thể hiện! Cẩn thận máu lại chảy ra, nếu như ngươi chết, uổng phí một phen khổ sở của chúng ta, sợ rằng có người sẽ thương tâm đến chết!" Không biết Kiếm Kỳ tới bên cạnh hai người từ lúc nào, lạnh lùng nói, sau đó nhìn thoáng qua Sở Yên.

"Kiếm Kỳ!" Kiếm Thi trách cứ nhìn nàng một cái, rồi nói với Sở Yên: "Tính tình nàng như vậy, chứ không có ác ý, Sở cô nương đừng để trong lòng."

Kiếm Kỳ hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ tiêu sái.

Mặt Sở Yên ửng đỏ, thấp giọng: "Kiếm Thi cô nương khách khí."

"Thế nào? Mấy ngày không gặp, Kiếm Kỳ đã biết nghe lời như vậy?" Diệp Phong nhìn Kiếm Kỳ phiền muộn, nhịn không được trêu chọc.

"Ngươi muốn chết?" Sắc mặt Kiếm Kỳ đỏ bừng, nắm chặt song quyền, tựa hồ sẽ phát tác.

Diệp Phong nhún vai: "Dù sao hiện tại ta cũng đánh không lại ngươi, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ!"

"Ngươi..."

"Kiếm Kỳ!"

"Diệp lang!"

Nhìn hai người đáu võ mồm, Sở Yên và Kiếm Thi cùng nhau lên tiếng ngăn cản, vừa rồi là đại chiến nước bọt, bây giờ chuyển qua đại chiến nhãn thần.

"Diệp Phong, theo ta đi đổi dược đi." Kiếm Thi nói xong, lôi kéo ống tay áo Diệp Phong rời khỏi.

"Diệp lang!" Diệp Phong thở nhẹ một tiếng, ở phía sau gọi.

"Sở cô nương không cần lo lắng, cứ an tâm đợi ở đây, vết thương trên người Diệp Phong đều là ngoài da, không đáng ngại." Nhìn vẻ mặt Diệp Phong khó xử, Kiếm Thi giải thích thay nàng.

"Đúng đó, Yên nhi không cần lo lắng. Nàng giúp ta chuẩn bị đồ ăn đi, đã ba ngày ba đêm không ăn gì, sắp chết đói, mặt khác... Chuẩn bị cả y phục, nàng xem hiện tại ta có giống là Thiếu trang chủ không? Giống tên ăn mày hơn a!"

"Ngươi cũng biết?" Nhìn hắn khôi phục vui cười bình thường, Nhu nhi ngắt lời.

"Hắc hắc, Nhu nhi muội muội, ta đây cũng rất nhớ ngươi! A! Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ chuẩn bị thêm vò rượu ngon, chúng ta hảo hảo chúc mừng một chút!"

"Hảo!" Hai người cùng đáp.

"Chúng ta ở trúc viện chờ ngươi, ngươi... Ngươi đến sớm một chút." Sở Yên biết bản thân không giúp được gì, đành ở lại chờ đợi.

"Ân! Đổi dược xong, ta sẽ tìm nàng ngay!"

Nhìn bốn người khuất bóng nơi góc tường, Diệp Phong không kiên trì được nữa, xụi lơ trong lòng Kiếm Thi.

Nhìn vết thương trên người Diệp Phong, Kiếm Thi nhíu chặt mày, thương bên vai phải sâu tận xương, khi nãy xử lý một chút mới miễn cưỡng cầm máu, lúc này lại bị xé rách, lộ ra thịt đỏ tươi, nhìn thê thảm vô cùng.

"Kiếm Kỳ, ngươi nhẹ tay một chút! Đau chết ta!"

"Đáng đời!' Kiếm Kỳ trừng nàng, nàng dùng thêm sức miếng băng gạc cuối cùng được xả ra, còn mang theo tơ máu.

"A..." Diệp Phong hét thảm: "Ta muốn gϊếŧ ngươi! Nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!"

"Tới! Có bản lĩnh thì đứng lên!" Kiếm Kỳ không xem là chuyện gì lớn: "Điểm đại huyệt của ngươi, ta không tin ngươi đứng lên được!"

Hai mắt Diệp Phong tràn đầy lửa giận, tàn bạo trừng mắt Kiếm Kỳ, làm trên người Kiếm Kỳ muốn thủng mấy lỗ.

"Diệp Phong, ngươi xem đây là cái gì?" Kiềm Kỳ giả vờ không nhìn ra lửa giận trong mắt nàng, cầm cây chủy thủ sáng loáng quơ quơ trước mặt.

Diệp Phong cả kinh: "Ngươi... Ngươi định làm gì?"

"Đừng sợ nha!" Kiếm Kỳ cười hì hì, vẻ mặt gian trá: "Thi nhi nói, trên người ngươi có vài vết thương sinh mủ, cần phải loại bỏ mới được!"

"Ngươi dám?" Diệp Phong kinh khủng vạn phần, mắt không chớp nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay Kiếm Kỳ, hận nghiến răng nghiến lợi.

"Yêu! Ngươi dám uy hϊếp ta? Ngươi cũng biết ta chịu mềm không chịu cứng. Yên tâm, ta sẽ rất ôn nhu, rất ôn nhu!"

"A..." Tiếng thét thê thương đau đớn vang vọng khắp thiên địa: "Ta gϊếŧ..."

Nói chưa hết, người đã hôn mê vì quá đau, tiếng la kinh động Kiếm Thi đang chế dược cách vách, mau mau chạy qua.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Diệp Phong! Diệp Phong! Mau tỉnh!"

Nhìn vẻ mặt Kiếm Thi sốt ruột, Kiếm Kỳ nhún vai lè lưỡi, chột dạ nói: "Nàng không có việc gì, chỉ xỉu mà thôi. Chút đó mà đau không chịu nổi, chơi không vui!"

"Kiếm Kỳ, ngươi..." Nhìn chủy thủ dính máu trên tay Kiếm Kỳ, còn vết máu bên vai phải Diệp Phong, Kiếm Thi không biết nói gì, vội vã lấy kim sang dược, đổ vào vết thương, sau đó nhẹ nhàng băng lại.

"Nếu ngươi còn dám động tới nàng, ta không để ngươi yên!" Kiếm Thi hung hăng trừng Kiếm Kỳ, xoay người rời đi.

"Ta giúp ngươi ngao dược, ta tới đây!" Kiếm Kỳ rụt cổ, mau mau xung quanh nhận việc.

"Không được theo, hảo hảo chăm sóc nàng." Đầu cũng không thèm quay lại, phải canh lửa thật chuẩn mới hoàn toàn phát huy được hiệu quả, Kiếm Thi không muốn giao cho người khác.

"Không đi thì không đi." Kiếm Kỳ nhỏ giọng lầm bầm: "Ta cũng không thích mùi thuốc đông y!"

Thẳng đến chạng vạng, Diệp Phong mới tỉnh lại, đau đớn trên người làm nàng rên lên một tiếng.

"Diệp lang, ngươi tỉnh?"

"Ân, Yên nhi, ngươi... Sao lại ở chỗ này?"

"Vết thương trên người chưa ổn định, đừng lộn xộn!" Sở Yên mau mau ngăn Diệp Phong muốn xoay người: "Là Kiếm Kỳ cô nương đưa ngươi về, lúc đó ngươi đang hôn mê."

"Kiếm Kỳ?" Nghe cái tên này, Diệp Phong nhớ lại động tác của nàng, nhất thời giận dữ: "Nhất định ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng một chút."

"Diệp lang, uống thuốc trước."

Nhìn chén thuốc đậm đen, Diệp Phong trăm lần không tình nguyện, cau chặt mày, nói: "Có thể không uống không?"

"Không thể! Kiếm Thi cô nương nói, thương thế ngươi quá nặng, thoa dược bên ngoài phải kèm thêm thuốc mới nhanh khỏi."

Diệp Phong thấy Kiếm Thi nói không sai, thật sự nếu không chú ý, vạn nhất dẫn hàn độc tái phát, thì càng không xong, nên không tiếp tục kiên trì, hít sâu uống hết một hơi.

"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ đâu? Cơm chuẩn bị xong chưa?" Ta đói bụng!"

"Thương thế ngươi chưa lành, nên ăn đồ nhẹ một chút, Nhu nhi đang nấu cháo."

Trong lòng Diệp Phong bi ai, ăn cháo? Rượu của ta? Đều tại những vết thương này!

Sợ vết thương lại nút ra, Diệp Phong đành phải nằm úp trên giường nghỉ ngơi, đuổi Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ đi thì Kiếm Cầm và mọi người tới thăm, Ngọc nhi chết sống không chịu đi sợ Diệp Phong xảy ra chuyện gì, cuối cùng bị Kiếm Họa cưỡng ép lôi đi. Kiếm Kỳ sợ Diệp Phong trả thù nên không có mặt. Kiếm Thi giúp nàng bắt mạch lại, kiểm tra vết thương, xác định không có gì mới rời khỏi.

Trong phòng lần nữa khôi phục an tĩnh, Diệp Phong nhẹ nhàng nhu nhu huyệt Thái Dương, mấy cô nãi nãi này thật khó chơi a.

"Diệp lang, ngươi hôn mê một lúc, Lãnh cung chủ có đến." Sở Yên nhẹ nhàng thay nàng nhu huyệt Thái Dương, ôn nhu nói.

Diệp Phong ngẩn ra: "Nàng... Có nói gì không?"

Sở Yên lắc đầu: "Chỉ nhìn một chút rồi đi." Nói xong âm thầm thở dài, tuy ở chưa lâu nhưng có thể hiểu được vài phần, thời điểm hôn mê Diệp Phong không ngừng hô hoán 'Sương nhi' còn thất thanh hỏi 'Vì sao', bản thân không khỏi chua xót, vì người nọ bi thương mà bi thương, đau lòng vì người nọ thâm tình với người khác, mà Lãnh cung chủ kia từ lâu cũng khóc không thành tiếng. Tuy không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của nữ nhân cho Sở Yên biết, bên trong không bình thường, không muốn suy đoán, có lẽ là không muốn tin.

Dưới sự tỉ mỉ của Kiếm Thi và chăm sóc chu đáo của Sở Yên, thương thế Diệp Phong khôi phục rất nhanh, ngoài trừ vết ở vai phải, thì những chỗ khác cơ bản đã khỏi hẳn.

Bầu trời đêm rộng lớn, trăng sáng treo cao, tản ra ngân quang nhu hoàn, vô số sao trời lấp lánh, giống như mảng bảo thạch lớn.

Diệp Phong một mình đứng nơi đó, lẳng lặng nhìn bầu trời đờ ra, thương thế khỏi hẳn, đã không còn lý do tiếp tục ở lại Lãnh Nguyệt Cung, mà bản thân lại không cam lòng rời khỏi, dù sao cũng cần một câu trả lời, nhưng lại không biết tột cùng đáp án là dạng gì, mà có biết thì làm được gì?

Gió đêm quất vào mặt, Diệp Phong rùng mình một cái, sắc trời đã tối, mà bản thân lại không hề buồn ngủ, định ra cửa giải sầu nên không mặc nhiều y phục lắm, vừa định quay lại, trên người được phủ thêm kiện áo choàng.

"Diệp Phong, thương vừa khỏi, cẩn thận cảm lạnh."

Diệp Phong kéo chặt áo choàng, cố gắng che kín thân thể, lòng buồn bã, lúc này mới nhập thu mà nàng đã không chịu được, không có chút sức sống.

"Yên nhi, cùng ta ngắm sao đi!"

"Ân."

"Yên nhi, chúng ta mau tới đó ngồi!" Nói xong, nắm tay Sở Yên tới đu dây, cùng nàng ngồi xuống.

"Yên nhi, mau nhìn. Đó chính là sao Bắc đẩu, do thất khỏa lượng tinh tạo thành, giống đấu chước, rất dễ nhận ra. Hiện tại hạ mạt thu sơ, cán chùm sao Bắc Đẩu vừa lúc chỉ hướng Tây Nam."

"Quả thực như vậy!" Sở Yên nhìn theo hướng nàng chỉ, than nhẹ một tiếng.

"Sao Bắc Đẩu vĩnh viễn ở phương Bắc, lúc bị lạc đường, có thể xem nó để phân định phương hướng."

"Diệp lang còn biết gì nữa?" Sở Yên nhìn nàng, ôn nhu vô hạn.

Diệp Phong mỉm cười, chỉ vào một... Chỗ khác: "Đó là sao Chức Nữ cùng sao Ngưu Lang, chính giữa là dãy ngân hà. Ở quê hương của ta, còn có một cố sự về chùm sao này. Yên nhi, có muốn nghe hay không?"

"Sở Yên nguyện ý lắng nghe."

"Tương truyền bầu trời có một sao Chức Nữ, còn có một sao Ngưu Lang. Chức Nữ và Ngưu Lang tình đầu ý hợp, thế nhưng giới luật của trời không cho phép họ mến nhau. Chức Nữ là tôn nữ Vương Mẫu, Vương Mẫu đầy Ngưu Lang xuống phàm trần, còn nghiêm phạt Chức Nữ.

Chức Nữ phải dùng một loại thần ti tại canh cửi cơ thượng chức ra đám mây mỹ lệ, theo gian và các mùa khác nhau, mà tạo ra nhan sắc cho chúng nó, đây là 'Thiên y'. Từ khi Ngưu Lang bị đầy xuống phàm, ngày nào Chức Ngữ cùng dùng lệ rửa mặt, nhớ thương vô hạn.

Một ngày nọ, các tiên nữ khác thỉnh cầu Vương Mẫu xuống nhân gian du ngoạn Bích Liên, vừa lúc tâm tình Vương Mẫu tốt, liền đáp ứng các nàng. Mà các nàng thấy Chức Nữ suốt ngày buồn khổ, vậy là cầu xin lần nữa để nàng đi cùng, Vương Mẫu cũng rất yêu thương tôn nữ, nên lệnh các nàng đi nhanh về nhanh.

Sau khi Ngưu Lang bị đầy, giáng vào một nhà nông dân bình thường, tên gọi Ngưu Lang. Sau khi phụ mẫu qua đời, hắn liền tới ở nhà ca tẩu. Ca tẩu Ngưu Lang tính tình không tốt, muốn hắn ở riêng, chỉ cho hắn... Một chiếc mã xa cũ nát và một con trâu già.

Từ đó về sau, Ngưu Lang và lão ngưu sống nương tựa lẫn nhau, bọn họ phá đất hoang vượt mọi chông gai, cày ruộng trồng trọt, xây phòng ốc, miễn cưỡng cũng sống tạm qua ngày.Thế nhưng ngoại trừ lão ngưu bên cạnh, thì không còn ai, quá tịch mịch. Ngưu Lang không biết lão ngưu đó chính là sao Kim Ngưu trên bầu trời.

Một hôm, đột nhiên lão ngưu mở miệng, nói với Ngưu Lang: "Ngưu Lang, hôm nay ngươi đi Bích Liên một chuyến, chỗ có tiên nữ tắm, ngươi phải lấy tiên y hồng sắc đi, tiên nữ nào mặc nó sẽ trở thành thê tử của ngươi." Ngưu Lang thấy lão ngưu nói chuyện, vừa kỳ quái vừa cao hứng, liền y theo lời mà làm, lặng lẽ trốn sau bụi cây cạnh ao Bích Liên, chờ tiên nữ tới.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có tiên nữ hạ xuống, khinh cởi xiêm y, thả người nhảy vào Bích Liên. Ngưu Lang vội vàng chạy ra, cầm tiên y hồng sắc trốn đi. Tiên tử thấy có người tới, vội vàng lấy xiêm y mặc vào, y như phi điểu bay đi, chỉ còn lại một tiên tử không có y phục nên không cách nào đào tẩu, nàng chính là Chức Nữ.

Chức Nữ thấy tiên y của mình bị một tiểu tử cướp đi, vừa thẹn vừa giận nhưng không thể tránh được. Lúc này, Ngưu Lang quay lại, nói với nàng có đồng ý làm thê tử hắn không, hắn sẽ trả tiên y lại cho nàng. Chức Nữ tập trung nhìn, mới phát hiện chính là Ngưu Lang trong lòng nàng, liền xấu hổ đáp ứng, cứ như vậy, Chức Nữ trở thành thê tử của Ngưu Lang.

Sau khi bọn họ kết hôn, nam cày nữ cuốc, tương thân tương ái, ngày tháng trôi qua hạnh phúc mỹ mãn. Không lâu sau, bọn họ sinh ra một nam một nữ, thập phần khả ái. Ngưu Lang Chức Nữ cho rằng hai người họ có thể bên cạnh đầu bạc đến già.

Thế nhưng, khi Vương Mẫu biết chuyện thì giận tím mặt, lập tức phái tiên nữ thiên thần xuống phàm trần bắt Chức Nữ về trời vấn tội.

Lúc này, Chức Ngữ đang làm cơm, Ngưu Lang vội vã chạy về, hai mắt sưng đỏ nói với Chức Nữ: "Ngưu đại ca đã chết, trước khi chết hắn muốn ta lột da hắn, một ngày kia phủ thêm tha, có thể bay lên trời." Chức Nữ vừa nghe, trong lòng buồn bực, nàng biết lão ngưu chính là sao Kim Ngưu tinh, chỉ vì thay Ngưu Lang cầu tình vài câu mới bị đày xuống phàm trần. Thế nào đột nhiên chết đi như vậy? Nhưng Chức Nữ và Ngưu Lang vẫn làm theo lời lão ngưu.

Đột nhiên bầu trời cuồng phong gào thét, thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, không cần giải thích gì, trực tiếp áp giải Chức Nữ bay lên trời. Chức Nữ nghe được thanh âm của Ngưu Lang: "Chức Nữ, chờ ta!"

Chức Nữ nhìn lại thấy Ngưu Lang cầm cái sọt, bên trong có hai hài tử, khoác da trâu chạy đến. Dần dần, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, Chức Nữ có thể nhìn thấy dáng dấp hài tử khả ái, bọn nhỏ đều mở rộng hai tay, còn đáng yêu gọi 'Mẫu thân', mắt thấy Ngưu Lang và Chức Nữ sẽ tương phùng, Vương Mẫu đạp mây xuất hiện, nàng lấy kim trâm trên đầu xuống, ngay giữa bọn họ điểm nhẹ một cái, thoáng chốc, thiên hà ba đào cuồn cuộn ngăn giữa Chức Nữ và Ngưu Lang.

Chức Nữ nhìn Ngưu Lang và hai con bên kia bờ, khóc khàn cả giọng, bên đầu này cũng khóc chết đi sống lại. Tiếng khóc tiếng la khiến người rơi lệ, các tiên nữ và thiên thần môn chứng kiến cũng chua xót thay bọn họ." ( Chỗ này có gì không ổn, mọi người vui vẻ bỏ qua nha, khúc này quá khó... )

"Sau đó thế nào?" Sở Yên nhẹ nhàng lau nước mắt bên má, nghẹn ngào hỏi.

"Vương Mẫu thấy tình cảnh này, cũng thoáng cảm động vì tình cảm của Ngưu Lang và Chức Nữ, liền đồng ý vì hai người và bọn nhỏ bắt một cây cầu, ngày rằm tháng bảy hàng năm sẽ để bọn họ gặp mặt một lần.

Từ đó, Ngưu Lang cũng ở lại trên trời, cách một dãy thiên hà cùng Chức Ngữ xa xa nhớ thương."

"Một cố sự quá cảm động." Sở Yên nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ, yếu ớt thở dài: "Một năm chỉ có thể gặp nhau một lần, thực sự khiến người thương cảm."

"Ha ha, Yên nhi không cần quá đau buồn, đây chỉ là câu chuyện được thuật lại mà thôi."

"Yên nhi, nàng nói xem mỗi người khi làm chuyện gì đó đều có lý do cho bản thân đúng không?"

Sở Yên chua xót, chắc nàng đang nhớ Lãnh cung chủ, Sở Yên trầm mặc chốc lát, khẽ dạ.

"Vậy có phải nên cho nàng cơ hội để nói rõ lý do?" Diệp Phong như đang hỏi Sở Yên lại giống tự mình lẩm bẩm.

"Nên như vậy! Có lẽ có nỗi khổ khó nói, mỗi người đều cần có cơ hội vì bản thân biện giải, càng không thể đem ý nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác." Sở Yên nhìn Diệp Phong nhẹ giọng, trong lời nói bao hàm cả kiên định.

"Đừng áp đặt lên người khác..." Diệp Phong chấn động, bừng tỉnh: "Ta biết nên làm như thế nào, đa tạ Yên nhi nhắc nhở! Nàng nghỉ ngơi sớm đi."

Sở Yên không kịp trả lời, thì người không còn bóng dáng, nhìn phương hướng Diệp Phong rời đi, Sở Yên nhịn không được nước mắt, khi nào ngươi đối đãi với ta như vậy? Sau đó cười khổ một tiếng, chỉ cần ngươi vui vẻ, thì có gì đáng ngại? Lại ngẩng đầu nhìn Ngưu Lang Chức Nữ bị ngân hà chia cách, khẽ thở dài, đi về phòng.

Kẻ trong cuộc thì mê muội, thế nhân đều là vậy, hôm nay Sở Yên hiểu rõ đạo lý này 'Nên như vậy! Có lẽ có nỗi khổ khó nói, mỗi người đều cần có cơ hội vì bản thân biện giải, càng không thể đem ý nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác' nhưng ngày khác bản thân hãm sâu trong đó lại quên đi, không chịu cho Diệp Phong cơ hội giải thích, tự tay đẩy người mình yêu thương vào vực sâu thống khổ...

---------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái này cố sự ta lười viết.

Ngay online sưu nhất thiên

Lỗi lỗi...