Chương 23: Thân phận

Con đường quen thuộc như trước, đoàn người để lại tiếng động lớn, chỗ này là thành thị, trước sau luôn hoan nghênh khách tứ phương tới trụ lại.

Diệp Phong vừa vào thành đã cảm thấy ánh mắt rất nhiều người, tìm kiếm, oán hận, ước ao, phòng bị, nói chung rất phức tạp. Nàng thản nhiên tiếp nhận tất cả, nhưng ngầm đề phòng từng thời khắc, hiện tại bản thân đang là đối tượng tru sát lệnh, cũng không thể manh động, còn may nàng để mọi người chia ra từng nhóm vào thành, nên bọn họ tạm thời an toàn, đợi tình hình chuyển biến tốt hơn sẽ liên lạc, bản thân tự mình hành động tiện hơn nhiều, trước tiên cần thám thính biến động trên giang hồ thời gian qua.

“Khách quan, ngài ăn uống hay ở trọ?” Tiểu nhị Vân Nguyệt Lâu niềm nở đón tiếp.

“Ở trọ! Một gian tự phòng, đem rượu nóng và thức ăn đưa đến phòng ta! Cho ngựa của ta một vò rượu ngon!” Diệp Phong tiện tay ném thỏi bạc cho tiểu nhị.

“Được, được, khách quan, mời ngài lên lầu. Rượu nóng và thức ăn lập tức có!”

Hoàn cảnh thư thích thanh nhã, bố trí đơn giản, làm tinh thần buộc chặt của Diệp Phong thả lỏng không ít. Thả lỏng tắm rửa sạch sẽ, uống vài chung rượu, ăn xong liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Hai tay gối sau đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần, không hề buồn ngủ, lẳng lặng suy nghĩ về phương hướng tiếp theo. Tình hình sau này không thể đoán trước, hắc bạch lưỡng đạo đã biết nàng xuất hiện, chỉ là không ai đoán được ý đồ của nàng nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lẳng lặng quan sát. Bất quá có một người nàng phải tới bái phỏng.

Đưa tay vào áo trong, chạm vào một vật, Diệp Phong chậm rãi lấy ra, vật ấy vừa khổ bàn tay, sắc như bạch ngọc, trơn bóng, cảm giác mát lạnh, ánh sáng lạnh lùng tản ra, đây là khối ngọc ngày hạ sơn, Bạch Quái giao cho Diệp Phong, lệnh bài của Lãnh Nguyệt Cung.

“Không biết sư phụ cùng Sương nhi có quan hệ gì mà lệnh bài nho nhỏ này có tác dụng lớn như vậy? Lãnh Nguyệt Cung, bản thân còn cơ hội trở lại sao? Chỉ sợ Sương nhi không bao giờ muốn nhìn thấy mình.” Nhớ lại thời điểm đại hội võ lâm, ánh mắt tràn đầy hoài nghi của Lãnh Vô Sương, Diệp Phong không khỏi đau lòng, hôm nay lại thêm thân phận đối địch, thế nào nàng lại buông tha mình? Huống chi nàng đã biết mình là nữ nhân….

“Ai! Suy nghĩ nhiều vô ích, chính sự quan trọng hơn!” Đặt lệnh bài vào ngực áo, ngồi dậy rời đi.

Ngân hàng tư nhân nằm ở thành Đông Thanh Xa Thành, nằm trên đoạn đường rất phồn hoa, người đến người đi náo nhiệt vô cùng.

“Không biết công tử có chuyện gì?” Thấy Diệp Phong vào cửa, một người bước lên chào hỏi.

“Tại hạ Diệp Phong đến đây bái phỏng Lội đại hiệp - Lôi Nhị, làm phiều tiểu ca thông báo một tiếng.” Nói xong nàng đưa lệnh bài hắc sắc cho người nọ.

Người nọ nhìn thấy lệnh bài không dám chậm trễ: “Công tử chờ một chút.”

Không bao lâu, người nọ từ nội đường đi ra, cúi chào với Diệp Phong: “Mời công tử vào bên trong.”

Đi qua tiền thính, hậu viện yên tịnh hơn nhiều, sương phòng đông tây sừng sững, phòng khách ở giữa lại không mất thanh nhã.

“Lôi đại hiệp, tiểu đệ mạo muội đến đây, trước tiên thỉnh thứ lỗi!” Thấy Lôi Nhị đứng ở cửa chào đón, Diệp Phong vội vàng ôm quyền thi lễ.

“Diệp công tử nói đâu đâu, mau vào thôi!”

“Đa tạ! Mời!”

Phòng khách rộng lớn sáng sủa, ở ngay giữa có bức mãnh hổ rất bắt mắt, hai mắt lấp lãnh hữu thần, tản ra khát vọng bắt mồi, uy phong lẫm lẫm, khí chất vương giả. Bức tranh này quá sống động.

“Thực sự là bức tranh đẹp!” Diệp Phong không kìm được lên tiếng tán thưởng.

“Nếu công tử thích, cứ tự nhiên lấy.”

“Đừng! Đừng! Sao có thể đoạt nhân sở ái?”

“Diệp công tử khách khí, không biết lần này công tử đến đây có chuyện gì?”

“Ta tới muốn cảm tạ ân cứu mạng của Lôi đại hiệp. Lần trước nhờ Lôi đại hiệp xuất thủ cứu giúp, Diệp phong vô cùng cảm kích, đáng lẽ Diệp Phong nên đến đây từ sớm nhưng bản thân lại có việc riêng quấn mình, đến tận hôm nay mới đăng môn cảm tạ, mong Lôi đại hiệp thứ lỗi.”

“Diệp công tử nghiêm trọng, nhấc tay chi lao mà thôi, không đáng nhắc đến! Không biết vì sao nửa năm qua Diệp công tử đột nhiên mai danh ẩn tích?”

Diệp Phong cười thầm, xem ra rất nhiều người quan tâm nửa năm qua nàng làm gì: “Lôi đại hiệp đã hỏi, đáng lẽ Diệp Phong nên nói rõ tình hình thực tế, chỉ là việc này…” Nói đến đây, giả vờ bày ra nét mặt khó xử nhìn Lôi Nhị.

“Nga! Tại hạ chỉ thuận miệng hỏi, Diệp công tử đừng để trong lòng. Trang chủ nhà ta rất ngưỡng mộ phong thái của Diệp công tử, không biết công tử có nể mặt tới quý phủ hay không?”

“Không biết trang chủ là vị nào?”

“Lôi Khiếu Thiên - Trang chủ Lôi Chấn sơn trang - Ngân hàng tư nhân.”

“Thì ra là Lôi trang chủ, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, cũng rất muốn được tới quý phủ bái phỏng, chỉ là…” Sao có thể dễ dàng để các ngươi gặp mặt.

“Diệp công tử lo lắng cho Sở cô nương? Thỉnh công tử yên tâm, tại hạ đã phái người đi đón, có lẽ rất nhanh sẽ đến, công tử sẽ gặp lại mà thôi.”

Diệp Phong nghe được thất kinh, bản thân sơ suất khi đánh giá thấp người trước mặt, vốn tưởng rằng bản thân tính toán cẩn thận, không ngờ tin tức của bọn họ tinh thông như thế, nếu như Sở yên gặp nguy hiểm gì phải làm sao bây giờ?

Tuy Lôi Nhị đã cứu nàng nhưng ai biết Lôi trang chủ kia muốn gì? Lỡ hắn ép nàng đi vào khuôn khổ phải làm thế nào?

“Không nghĩ Lôi trang chủ nghĩ chu đáo thế này, Diệp Phong tạ ơn ở đây, không biết Lôi trang chủ ở nơi nào?”

Khinh hoảng chợt lóe trong mắt Diệp Phong vẫn bị Lôi Nhị bắt được: “Công tử chớ vội, Lôi Khiếu sơn trang cách đây bốn mươi dặn, nửa ngày sẽ đến.”

“Như vậy phiền Lôi đại hiệp dẫn đường.”

Diệp Phong thúc ngựa chạy gấp, quả nhiên giang hồ lòng người hiểm ác, nếu như Lôi trang chủ kia gây bất lợi cho Yên nhi, nhất định nàng sẽ thiêu rụi Lôi Khiếu sơn trang.

Chưa tới nửa ngày, đã thấy tòa trang viên khí thế bàng bạc ở phía trước, ở phía xa nhìn thấy kéo hơn mười dặm từ Nam qua Bắc, đình thai lầu các, giao thác hô ứng, ngói lưu ly dưới ánh dương quang chiếu xuống phát ra ánh sáng lập lòe. Bốn chữ cứng cáp hữu lạc ‘Lôi Khiếu sơn trang’ thể hiện khí thế rõ nét.

Diệp Phong vô tâm thưởng thức những thứ này, nàng nhảy xuống ngựa, tiện tay giao cho hạ nhân chào đón.

“Diệp công tử, mời vào trong! Trang chủ nhà ta đợi đã lâu!” Một nam tử hơn ba mươi tuổi nhìn Diệp Phong ôm quyền nói.

“Làm phiền dẫn đường!” Trong lòng Diệp Phong tức giận, ngữ khí không tốt, đi nhanh vào viện.

Dọc theo đường đi người hầu ai cũng thấy sắc mặt bất thiện của Diệp Phong, tất cả đều nhường đường tránh né, thậm chí còn có người tránh mắt, quay đầu đi ngược lại.

Qua hành lang thật dài là chính sảnh, cửa được mở rộng, loáng thoáng còn nghe bên trong có người đang nói chuyện.

“Diệp công tử, trang chủ nhà ta đang ở bên trong.”

Diệp Phong chỉnh lại trang phục, không biết trong hồ lô trang chủ này bán thuốc gì, tạm thời không hành động.

“Diệp đại ca, đại ca tới nhanh như vậy?” Vừa vào cửa, Tiểu Ngữ vui vẻ nhảy nhót tới trước mặt Diệp Phong.

“Ân.” Một bên đáp lời một bên đưa mắt nhìn xung quanh.

Thấy bốn người bình an vô sự, Diệp Phong thở dài một hơi. Ngoài ra còn có một lão giả mặc áo bào màu tro ngồi ở giữa, nét mặt hiền lành, mắt mỉm cười, có lẽ đây chính là Lôi trang chủ.

“Vãn bối Diệp Phong bái kiến Lôi trang chủ, các bằng hữu của tại hạ được Lôi trang chủ chiếu cố, Diệp Phong cảm kích vô cùng.” Diệp Phong ôm quyền lạnh lùng nói.

“Hận nhi, ngươi không nhớ lão phu?” Lôi Khiếu Thiên đứng dậy nhìn Diệp Phong, ánh mắt phức tạp.

“Diệp Phong từng gặp mặt Trang chủ sao?” Chưa được nàng đồng ý đã cho người rước bằng hữu của nàng đến đây, cho dù có quen biết thì nàng vẫn cảm thấy bản thân không được tôn trọng.

“Xem ra lời Lôi Nhị nói là sự thật, ngay cả lão phu, ngươi cũng không nhớ.” Lôi Khiếu Thiên thất vọng.

“Từ giờ trở đi Diệp Phong liền nhớ kỹ, không biết Lôi trang chủ còn việc gì khác không? Nếu không có, thứ lỗi Diệp Phong xin cáo từ! Yên nhi, chúng ta đi!”

“Chậm đã! Xem ra Diệp công tử đã hiểu lầm lão phu…”

“Hiểu lầm? Lôi trang chủ muốn gặp Diệp Phong, phái người thông tri một tiếng là được, hà tất phái người đến hỏi thăm Yên nhi, đây là đạo đãi khách sao?” Diệp Phong lạnh lùng nói.

“Diệp lang, ngươi hiểu lầm…”

“Yên nhi!” Không chờ nàng nói xong, Diệp phong lên tiếng quát nhẹ.

Nhìn sắc mặt người nọ hơi giận, Sở Yên muốn nói lại thôi, chưa bao giờ thấy hắn đối đãi với nàng như vậy? Viền mắt hơi đỏ lên, lẳng lặng đứng đó, vốn dĩ Tiểu Ngữ cũng định mở miệng, nhưng thấy sắc mặt Diệp Phong, lập tức im lặng.

“Lão phủ quá nóng lòng muốn gặp Diệp công tử, cho nên…”

“Cho nên chưa được ta đồng ý đã đưa họ đến quý phủ phải không?” Hai mắt khép hờ, tản ra hàn quang: “Bây giờ đã gặp, xin hỏi, ta có thể đi được rồi chứ?”

“Diệp công tử chớ nóng giận, xin nghe lão phu nói hết lời.” Lôi Khiếu Nhiên nhìn Diệp Phong bắn ra sát khí, lập tức lên tiếng.

“Trang chủ thỉnh giảng, Diệp Phong sẽ chăm chú lắng nghe!”

“Việc này lão phu định sau này sẽ nói, nếu Diệp công tử hiểu lầm lão phủ, lão phu đành nói rõ.” Lôi Khiếu Thiên thở dài một hơi, thần sắc có chút lờ mờ.

“Mời nói!” Diệp Phong đè nén tức giận, nhàn nhạt nói.

“Thật ra lão phu là người vô năng. Vốn dĩ lão phu có một nhi tử tên Lôi Hận, từ nhỏ đã bị bệnh quấn thân, khi thì tỉnh khi thì điên cuồng. Thời điểm tỉnh táo, Hận nhi không khác gì người bình thường nhưng lúc điên cuồng lại khó có thể chế phục. Bởi vậy mười mấy năm qua, lão phu không dám để Hận nhi rời khỏi sơn trang nửa bước, để tránh nó gây họa cho mọi người. Nhưng một năm trước, đột nhiên Hận nhi phát bệnh, gặp người thì gϊếŧ, hạ nhân trong phủ không ai dám ngăn cản, mà lúc ấy lão phu lại ra ngoài, đến khi Hận nhi rời khỏi, ta mới quay về.”

“Chuyện đó có quan hệ gì đến ta?” Diệp Phong nghi hoặc, chẳng lẽ muốn nàng tìm Lôi Hận giúp hắn?

“Đương nhiên có quan hệ! Bởi vì ngươi chính là Hận nhi.” Lối Khiếu Thiên nhìn Diệp Phong, kích động nói tiếp: “Hận nhi, lão phu đã tìm ngươi suốt một năm, lẽ nào ngay cả phụ thân, ngươi cũng không nhận ra?”

“Sợ rằng Lôi trang chủ nhận sai người rồi. Có thể ta với lệnh lang có tướng mạo tương tự mà thôi.” Diệp Phong đơn giản lên tiếng, nhi tử ngươi là nam nhân còn ta thân nữ nhi, chắc chắn đã nhầm lẫn.

“Không! Không có khả năng! Trên đời này chỉ một mình Hận nhi mới có con ngươi tử sắc, vai phải của Diệp công tử có một vết sẹo khoảng 3 tấc hay không?”

“Làm sao ngươi biết?” Lần này Diệp Phong thất kinh, chuyện này hắn cũng biết, chẳng lẽ là sự thật? Nếu bản thân là Lôi Hận, Lôi Khiếu Thiên cũng không biết con mình là nam hay nữ sao?

“Đương nhiên ta biết! Lúc ngươi ba tuổi, lần đầu tiên luyện kiếm, không cẩn thận bị thương. Hận nhi, ta là cha con!” Lôi Khiếu Thiên nhìn Diệp Phong vẫn còn hoài nghi, lập tức nắm tay nàng, lệ rơi xuống.

Đại não Diệp Phong hỗn loạn, nhưng nhìn lão giả trước mặt thương tâm vô cùng, căn bản không giống ngụy trang, mà bản thân nàng là nữ, lẽ nào hắn không biết nội tình?

“Hận nhi, lẽ nào lão phu phải nói ra điều không nên nói, con mới bằng lòng tin sao? Căn bản con không phải là nam…”

“Không phải ta không tin, dù sao cũng cần thêm thời gian để tiếp nhận.” Sợ hắn nói ra thân phận nữ nhi, Diệp Phong vội vàng ngắt lời, bản thân chưa chuẩn bị sẵn sàng, không thể để Yên nhi biết.

“Đúng! Đúng! Là lão phu hồ đồ, cứ từ từ, cứ từ từ, cha không nên nóng vội.” Lôi Khiếu Thiên kích động xoa xoa tay, cao hứng nói.

“Ta có chút mệt mỏi, có thể đi nghỉ ngơi không?” Hiện tại nàng cần yên tĩnh để suy ngẫm lại mọi chuyện.

“Hảo hảo! Người đâu, mau dẫn Thiếu trang chủ tới phòng khách nghỉ ngơi. Hận nhi, con ở phòng khách trước, cha sai hạ nhân quét dọn phòng của con, sau đó hãy chuyển vào.”

“Để Yên nhi và họ ở cùng một chỗ với ta đi.” Nếu có chuyện không hay xảy ra cũng dễ dàng tiếp ứng lẫn nhau.

“Hảo! Tất cả đều theo ý con.”

Lãnh Nguyệt Cung

Buổi tối gió mát phơ phất rút đi khô nóng ban ngày, bầu trời như tấm tơ lụa hắc sắc, mỗi một ngôi sao giống như viên bảo thạch được khảm trong đó, chợt sáng chợt tắt, đẹp đẽ vô hạn, vòng trăng sáng giắt giữa ngân hàn, lén lút nhìn trộm mọi thứ xung quanh.

Ngọn nến trong thư phòng dường như không biết mệt mỏi vẫn không ngừng thiêu đốt, từng giọt từng giọt nến rơi xuống mặt bàn. Dưới ánh nến, nữ tử mặt bạch y nhìn khối ngọc trong tay xuất thần. Tóc dài đen mượt khuất nửa gương mặt, từ trực diện nhìn qua, đôi mắt đẹp buông xuống, hàng lông mi thật dài…

Lãng Vô Sương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đôi môi anh đào hé mở, yếu ớt thở dài thể hiện phiền não bất tận.

“Cung chủ, sắc trời đã tối, ngài nên đi ngủ.” Kiếm Thi nhìn Lãnh Vô Sương vẫn sừng sờ, nhỏ giọng nói, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, cung chủ luôn u sầu như vậy.

Lãnh Vô Sương bỏ ngọc bội vào ngực áo: “Kiếm Họa có tin gì không?”

“Có phải cung chủ lo lắng cho người nọ? Đã nửa năm hơn, thuộc hạ luôn phái người tìm kiếm, nhưng vẫn bạt vô âm tín.” Kiếm Thi cắn cắn môi dưới, trong lòng âm thầm suy nghĩ, có nên nói tình hình thực tế với cung chủ hay không?

“Đúng vậy, đã nửa năm!”

Ngữ khí không dấu được thê lương, từ khi người nọ xuất hiện ở Thanh Xa Thành thì không còn tin tức gì, đều do bản thân không tốt, vội vã tin lời người khác nói. Người nọ vô tình gặp một nữ tử thanh lâu cũng liều mình cứu giúp, ở ngôi miếu đổ nát gặp cô nhi cũng không ghét bỏ mà thu nhận, người tâm địa thiện lương như thế làm sao là sát nhân gϊếŧ người không gớm tay? Khi thấy nhãn thần thất vọng của người nọ ở đại hội võ lâm, tim Lãnh Vô Sương đau nhói, là bản thân không đủ tin tưởng làm nàng đau khổ.

“Cung chủ và nàng chỉ có duyên gặp mặt một lần, vì sao cung chủ lại lo lắng như vậy? Lúc trước còn phản đối tất cả, kiên trì cứu nàng về cung, tột cùng là vì sao?” Kiếm Thi hít sâu một hơi, đem nghi vấn trong lòng nói ra.

“Sợ rằng không chỉ một mình ngươi muốn biết nguyên nhân?” Lãnh Vô Sương nhìn thuộc hạ đã theo mình nhiều năm, nhàn nhạt lên tiếng.

“Thuộc hạ mạo phạm, thỉnh cung chủ thứ tội!” Kiếm Thi căng thẳng, quỳ một gối xuống đất.

“Ngươi có tội gì? Đứng lên đi.”

Vì sao? Ngay cả bản thân Lãnh Vô Sương cũng không rõ, làm sao có thể trả lời? Chỉ nhớ lần đó đến Đoạn Tình Nhai tìm thảo dược, ở một góc phát hiện người nọ, hắn đã là người hấp hối, kinh mạch cả người đều bị thương nặng, còn trúng một chưởng trí mạng, từ trên rơi xuống, không chết đã là kỳ tích.

Vốn dĩ định bỏ mặc, nhưng bên cạnh hắn có một Huyết Hồng Hoa chói mắt, ngay lúc chuẩn bị ngắt lấy, gió nhẹ thổi tóc trên mặt người nọ qua một bên, gương mặt tái nhợt hiện trước mặt Lãnh Vô Sương, quen thuộc đến mức không cách nào quên được, mười mấy năm qua luôn xuất hiện trong mộng, mỗi lần đều rõ ràng hơn, nhưng càng như vậy càng khiến nàng đau lòng hơn.

Vài chục năm nhớ nhung như khai áp hồng thủy, văn chương trôi chảy, biết rõ người nọ không phải là người trong lòng thương nhớ nhưng vì… Vì khuôn mặt kia làm nàng không cách nào dứt bỏ, nên liều lĩnh cứu hắn trở về cung. Lại không biết từ lúc nào mọi thứ khắc sâu vào tim, hai người trùng điệp một chỗ, không cách nào phân ra.

“Nếu cung chủ lo lắng nàng như vậy, tại sao tiếp nhận Tru Sát Lệnh.”

“Tru Sát Lệnh?” Cả người Lãnh Vô Sương chấn động, ngày đó nàng cũng thấy mình tiếp nhận? Lúc đó không biết là người diệt môn, cho dù đã biết thì làm thế nào để thay đổi? Thời điểm đó bản thân không được phép chọn, không tiếp sẽ khiến Lãnh Nguyệt Cung đối lập với toàn bộ giang hồ, hơn ba trăm mạng người, tâm huyết của bản thân hơn mười năm e phải chảy theo dòng nước, nhưng hôm nay đã biết, bản thân sẽ chọn thế nào? Gϊếŧ hay không gϊếŧ? Tiếp hay không tiếp?

Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng lắc đầu: “Việc quan trọng hiện giờ là phải tìm được người nọ. Ngày mai phái thêm người chia ra nhiều hướng, nhất định phải tìm được!”

Nghe vậy, lòng Kiếm Thi trầm xuống, chưa bao giờ thấy Cung chủ lo lắng cho ai thế này, từ khi theo nàng tới nay, nàng là người không biết sợ, biểu tình luôn luôn đạm nhiên, nhưng lần này thì hoàn toàn bất đồng.

“Nếu tìm không được, phải làm sao, Cung chủ?”

“Tìm không được? Ý gì?”

“Thuộc hạ có tội, thỉnh cung chủ trách phạt!”

Lãnh Vô Sương đưa tay đỡ Kiếm Thi lại muốn quỳ xuống, nói: “Hôm nay ngươi làm sao? Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Cung chủ! Lúc trước không phải nàng không lời từ biệt, thuộc hạ cho rằng người này lai lịch bất minh, nếu bản thân bị trọng thương, tất nhiên có thù hận trong người, thuộc hạ không muốn Cung chủ và Lãnh Nguyệt Cung gặp phiền phức, đã tự ý tống nàng khỏi cung, còn nói Cung chủ không bao giờ… Không bao giờ muốn gặp lại.”

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Vô Sương giận dữ, mất đi bình tĩnh thường ngày, thảo nào ánh mắt người nọ nhìn mình phức tạp như vậy, quan tâm nhưng xen lẫn đau xót.

“Thuộc hạ biết tội! Cam nguyện chịu phạt, nhưng thỉnh Cung chủ lấy Lãnh Nguyệt Cung làm trọng.” Kiếm Thi thấy Lãnh Vô Sương tràn ngập sát khí, ngược lại bình tĩnh rất nhiều, e Diệp Phong trong lòng Cung chủ còn quan trọng hơn toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung.

“Chậm đã!” Tiếng hét vang lên, Kiếm Kỳ đẩy cửa đi vào, quỳ gối bên cạnh Kiếm Thi: “Đây là chủ ý của thuộc hạ, không liên quan tới Kiếm Thi, xin Cung chủ trách phạt một mình Kiếm Kỳ, không nên liên lụy người vô tội.”

“Kiếm Kỳ, ngươi!” Lúc này Cung chủ đang tức giận, như vậy chẳng phải nguy hiểm tính mệnh hay sao? Kiếm Thi nóng ruột vạn phần.

“Việc này không liên quan tới Kiếm Thị, là một mình thuộc hạ tự mình chủ trương.” Kiếm Kỳ vẫn cố chấp như trước.

“Không, Cung chủ, là Kiếm Thi làm!”

“Là ta!”

“Là…”

“Câm miệng!” Lãnh Vô Sương gầm lên cắt đứt hai người đang không ngừng tranh luận: “Các ngươi đã làm chuyện gì?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Kiếm Thi do dự một lúc mới nói: “Nàng trúng độc quá nặng, đã nhập kinh mạch, nếu như chậm trễ chữa trị, sợ rằng…”

“Sợ rằng cái gì?” Lãnh Vô Sương đau xót.

“Sợ rằng sống không quá hai năm!”

“Cái gì? Chỉ còn hai năm? Nhưng hiện giờ đã qua một năm?” Lãnh Vô Sương thất thần, sắc mặt tái nhợt: “Các ngươi biết rõ như vậy, tại sao còn đuổi nàng đi, các ngươi đang buộc nàng đi tìm đường chết!”

Kiếm Thi nghĩ người nọ mất trí nhớ, bản thân bị trọng thương, còn bị nhét vào sơn động, ngực không rõ tư vị gì, nhưng vì Lãnh Nguyệt Cung nhất định phải làm như vậy, sự thực chứng minh bản thân đoán không sai, nếu bị người khác phát hiện Cung chủ cứu Diệp Phong, thì Lãnh Nguyệt Cung sẽ đối mặt với tai ương.

“Thuộc hạ biết làm thế không thích hợp nhưng thuộc hạ không hối hận, thỉnh Cung chủ trách phạt!”

“Thuộc hạ nguyện cùng Kiếm Thi gánh chịu hậu quả!”

“Hay cho câu không hối hận! Đã như vậy, hai người tới Tọa Thần Thai sau núi chịu phạt đi, không được ta cho phép không ai được ra sau núi dù nửa bước, nếu không gϊếŧ không tha!” Sát khí bắn bốn phía.

Hai người không khỏi rùng mình, Tỏa Thần Thai là nơi chuyên nhốt kẻ phản bội, nơi nghiêm phạt của Lãnh Nguyệt Cung, bước vào đó, huyệt đạo toàn thân bị phong, nằm lên tấm ván gỗ treo lên không trung, dưới thân là đầy đinh được đóng lên tấm ván, quanh thân là lưỡi đao sắc bén, chỉ cần khẽ động thì huyết đầy người, dù thần tiên cũng khó chịu được.

“Cung chủ! Cung chủ!” Tiểu Ngọc vui vẻ chạy vào đánh vỡ không khí trầm trọng.

Quần áo lục sắc phất phới, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, tươi cười trên mặt Tiểu Ngọc cương cứng, lập tức kéo hai người đang quỳ đứng lên: “Hai vị tỷ tỷ sao lại làm Cung chủ tức giận? Còn như vậy Tiểu Ngọc sẽ giận hai tỷ!”

Hai người nhìn Tiểu Ngọc thoáng thở dài, thế nhưng không ai dám tự ý đứng dậy.

Thấy hai người vẫn quỳ trên đất, Tiểu Ngọc lôi kéo cánh tay Lãnh Vô Sương: “Cung chủ đừng tức giận, quỳ lâu đầu gối sẽ đau lắm, Cung chủ cho hai vị tỷ tỷ đứng lên được không?”

“Ngọc nhi, không phải việc của ngươi, trễ thế này, tới đây có chuyện gì không?” Lãnh Vô Sương thu liễm sát khí, lạnh lùng nói.

“Kiếm Họa tỷ tỷ dùng bồ câu đưa tin về.”

“Trên giang hồ lại có chuyện gì sao?”

“Là Diệp Phong…”

“Phong nhi? Phong nhi làm sao?” Nhãn thần Lãnh Vô Sương sáng ngời, vội vàng hỏi.

“Cung chủ, người xem, hai vị tỷ tỷ…” Tiểu Ngọc lại nhìn về phía Kiếm Thi và Kiếm Kỳ, vẻ mặt khó xử.

“Xuống dưới đi, đến hậu sơn tư quá ba ngày!”

“Tạ ơn Cung chủ!” Hai người đồng thanh, khom người thối lui, ít nhiều nhờ Tiểu Ngọc mới bị phạt nhẹ như vậy, bằng không e không dưới một tháng, Cung chủ cũng không bỏ qua cho các nàng.

“Hiện tại có thể nói rồi?”

“Kiếm Họa tỷ tỷ nói, ma giáo liên tục truy sát những người không phục tùng, ba người ‘Độc đao hiệp’ Thiết Thắng bị thương nặng, là Diệp Phong cứu bọn họ, hiện tại hắn đang ở Lôi Chấn sơn trang, có người nói… Có người nói…”

“Nói gì?”

“Có người nói Diệp Phong là Thiếu trang chủ của Lôi Chấn sơn trang!”

“Cái gì? Thế nào lại có quan hệ với Lối Chấn sơn trang? Tin tức đáng tin không?” Lãnh Vô Sương nhíu mày, nàng chỉ đoán thân thế người nọ không tầm thường, không ngờ lại là Thiếu trang chủ của ngân hàng tư nhân - Lối Chấn sơn trang.

“Kiếm Họa tỷ tỷ nói, nàng đang phái người thám thính, có tin sẽ thông báo Cung chủ ngay lập tức.”

“Hảo! Nói với Kiếm Họa phải nhanh, càng nhanh càng tốt, nhưng không được hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời phải chú ý những môn phái khác.”

“Dạ! Cung chủ!”

Lãnh Vô Sương trở lại tẩm thất, nàng không cách nào đi vào giấc ngủ, rốt cuộc đã có tin tức, không biết nửa năm qua nàng sống thế nào? Thương trên người đã khỏi hẳn chưa? Độc giải trừ được không? Như lời Kiếm Họa nói, nếu người nọ thật sự là Thiếu trang chủ của Lôi Chấn sơn trang, sợ giang hồ sẽ nhấc lên một trận sóng gió, nhưng thực lực Lôi Chấn sơn trang thì không ai dám khinh thường. Vô luận thế nào, cuối cùng người nọ cũng không có gì nguy hiểm, chuyện tiếp theo cần phải đợi tin tức xác định thêm.

-------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sương nhi đi ra…