Đêm đã khuya, Thúy Trúc Phong chìm trong bóng tối, âm thanh sàn sạt nghe càng rõ ràng hơn. Trên đỉnh núi có hai thân ảnh như pho tượng, lẳng lặng nhìn nhau.
“Lão nhân, việc này ngươi thấy thế nào?” Bạch Quái lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
“Võ công của tiểu tử thối kia không có tiến bộ, tuy rằng nàng không nói nhưng ta nhìn ra được, nàng nhẫn nhịn rất cực khổ.” Mặt Hắc Quái ngưng trọng.
“Đúng vậy, cho dù chúng ta nỗ lực thế nào cũng không thể kéo dài thời gian phát độc, sợ rằng chỉ người kia mới có thể cứu nàng.”
“Người đó sẽ không xuất thủ cứu nàng.”
“Cũng nên tận lực thử một lần! Thực sự không được thì đi Tuyết Sơn!” Vẻ mặt Bạch Quái kiên quyết.
“Ai! Đành như vậy, sống hay chết phải xem tạo hóa tiểu tử kia.”
Nói xong hai người cùng nhau đưa mắt nhìn về hướng Bắc xa xôi.
Mặt trời vừa mộc, lại thêm một ngày mới. Không nghe tiếng quát quen thuộc, Diệp Phong thấy buồn bực, sao hôm nay sư phụ bảo bối không gọi mình thức dậy?
Ngoài động truyền vào tiếng binh khí giao tương, kèm theo đó còn có tiếng quát.
“Này, hai tên thối tha, ra luyện công cũng không gọi một tiếng!” Diệp Phong vừa lầm bầm vừa chỉnh trang quần áo.
“Xin chào sư phụ!” Thấy Bạch Quái đang chỉ điểm hai người kia, Diệp Phong bước lên chào hỏi.
“Phong nhi, ngươi mới tỉnh?” Thấy Diệp Phong đứng đó cột dây thắt lưng, Bạch Quái cười hỏi.
“Ân, Hắc sư phụ đâu?” Sáng sớm không nghe âm thanh sư phụ bảo bối, có chút không quen.
“Phong nhi, ngươi mau đi xem Yên nhi làm cơm xong chưa, ăn xong, sư phụ sẽ nói.”
“Nga!” Nàng gập đầu đáp ứng đi về phía phòng trúc, nếu Bạch sư phụ nói vậy, chắc chắn có đại sự gì, Diệp Phong không dám chậm trễ.
Còn chưa bước vào trong, mùi thơm thức ăn lan tỏa khắp nơi.
“Yên nhi, nàng nấu gì? Thơm như vậy!”
“Ai nha! Thế nào ngươi lại vào đây? Vẫn chưa nấu xong, mau đi ra ngoài!” Nhu nhi lôi kéo Diệp Phong đi ra cửa.
“Nhu nhi, ta chỉ nhìn một chút, chỉ mình mà thôi.” Diệp Phong thương cảm hề hề nói.
“Nhu nhi, để Diệp lang vào đi!” Dù Sở Yên chưa thấy người, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết dáng dấp ai đó chảy nước bọt.
“Ha ha ha, tuân mệnh!” Diệp Phong làm mặt quỷ với Nhu nhi, rồi xoay người chạy vào trù phòng.
“Oa! Hôm nay là ngày mấy, sao lại nấu nhiều món thế này? Còn có rượu?” Bởi vì thương tích trên người, rượu là thứ bị cấm, chỉ có Hắc sư phụ được uống, rượu ở đây rất tuyệt, uống vào cảm thấy nhẵn mịn thoải mái, Diệp Phong không phải người thích uống rượu nhưng vẫn bị thu hút.
“Sao lại dùng tay?” Nhìn Diệp Phong bốc miếng thịt thỏ cho vào miệng, Sở Yên bất đắc dĩ nói.
“Ha hả, Yên nhi nấu ăn ngày càng ngon, cả đời này ăn cũng không thấy đủ.” Diệp Phong vội vàng lấy lòng.
“Tiểu thư nhà ta sẽ không làm cơm cho ngươi cả đời!” Nhìn tiểu thủ sủng nịnh ai đó như vậy, Nhu nhi nhịn không được giội nước lạnh.
“Vậy làm cơm cho ai ăn?”
“Chuyện này ngươi có thể quản sao? Thế nào cũng không phải ngươi.”
Nhìn biểu tình ai oán trên mặt Diệp Phong, Sở Yên nhịn không được cười ra tiếng: “Được rồi, hai người thôi đi, mới sáng đã cãi nhau. Diệp lang mau đi nói với tiền bối, chúng ta có thể ăn cơm rồi.”
“Được! Được!” Lời chưa dứt, người đã không thấy tăm hơi, Sở Yên lắc lắc đầu, từ khi học kinh công thành thạo, người này càng ngày càng lười đi.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ, Bạch Quái mở miệng: “Chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng ở chỗ này.”
Lời vừa nói xong, mọi người đều cả kinh.
“Sư phụ…”
“Phong nhi chớ vội, đợi vi sư nói hết lời. Võ công ba người đều có chút thành tựu, chỉ còn chút khiếm khuyết kinh nghiệm lâm địch, những thứ này… Vi sư không cách nào truyền thụ, phải do bản thân các ngươi tự mình lĩnh ngộ. Vi sư cần đi xử lý vài việc, các ngươi mau hạ sơn thôi.”
“Thế nhưng sư phụ, ta còn nhiều điều chưa học, hơn nữa ngài có chuyện gì, mang mọi người đi cùng không được sao?” Nghe mọi người phải xa nhau, Diệp Phong vội la lên.
“Đúng vậy, sư phụ, mang chúng con cùng đi.” Viên mắt Tiểu Ngôn hồng hồng nói ra suy nghĩ.
“Không muốn xa sư phụ!” Tiểu Ngữ cũng la lên.
Sở Yên nhìn thoáng qua, không lên tiếng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Mấy người đều là người số khổ, Hắc Bạch nhị quái đối đãi với bọn họ như phụ mẫu, ai ai cũng cảm thấy đây chính là nhà, nửa năm sớm chiều bên nhau, từ lâu đã không muốn xa rời, hôm nay đột nhiên nói phải chia lìa, làm mọi người khủng hoảng, biểu tình giống như tiểu hài tử bị vứt bỏ.
“Được rồi, mấy tên tiểu tử thối này. Chúng ta đi xử lý chuyện riêng, cũng không phải không gặp lại, thế nào mà cả đám bày ra vẻ mặt cầu xin như vậy?” Hắc Quái nhìn ba đồ đệ muốn rơi lệ, rầu rĩ nói.
“Đúng vậy, vi sư còn mấu câu muốn dặn các ngươi, tuyệt đối không được tiết lộ chúng ta là sự phụ các ngươi với bất cứ ai, để tránh phiền phức không đáng có. Hành tẩu giang hồ mọi chuyện đều phải cẩn thận, võ công không phải cậy mạnh hiếu thắng, cường thân bảo mệnh mà thôi, sợ rằng giang hồ sắp có chuyện lớn xảy ra, các ngươi phải nhớ kỹ hiệp nghĩa chi đạo, biết chưa?”
“Đã biết, sư phụ.” Ba người trịnh trọng đáp.
“Tiểu Ngôn, tuy ngươi tuổi nhỏ, nhưng trầm ổn nội liễm, biết lấy đại cục làm trọng, tương lai tất có thành tựu, sau này dù việc lớn hay nhỏ cũng phải thương lượng với Phong nhi và Yên nhi, biết không?”
“Tiểu Ngôn nhớ kỹ.”
“Tiểu Ngữ, tư chất ngươi không tệ, chỉ là dụng tâm không nhiều, cần chuyên tâm luyện võ mới có thể đột phá bản thân, phải học tập Tiểu Ngôn, không được tiếp tục ham chơi.”
“Dạ, sư phụ.” Tiểu Ngữ xoa xoa cái mũi lên men.
“Phong nhi, ngươi là người vi sư lo lắng nhất, sau này mọi người tự giải quyết cho tốt!” Nói xong sâu sắc liếc mắt nhìn Sở Yên.
“Yên nhi, tuy ta chưa từng truyền võ công cho ngươi, nhưng trong lòng ta, ngươi và ba người họ như nhau. Phong nhi hành sự quái đản, không hợp lễ nghĩa bình thường, ngươi cần phải tha thứ, bao dung nhiều hơn.”
“Tiền bối yên tâm, Sở Yên sẽ tận lực.”
“Nếu như, ta nói nếu như, Phong nhi thực sự làm ngươi thương tâm, ngươi nên nhớ kỹ, cần phải khoan dung, có lẽ Phong nhi có khổ tâm riêng.”
Sở Yên và Diệp Phong đều sửng sốt, không ngờ Bạch Quái sẽ nói lời này.
Sở Yên nghĩ thầm nam tử tam thê tứ thϊếp là bình thường, huống chi hắn còn độc thân, trong người chưa có hôn ước, làm sao có thể khiến nàng thương tâm? Nghĩ đến đây, Sở Yên nói: “Tiền bối yên tâm, Yên nhi hiểu.”
Làm sao Diệp Phong không hiểu dụng tâm của Bạch Quái, sư phụ đang nhắc nhớ nàng phải nắm chặt cảm tình, đừng để bản thân bị thương và làm hại Sở Yên. Lập tức nói: “Sư phụ chớ lo, Diệp Phong sẽ đúng mực.”
“Lão bà tử, ngươi đừng tiếp tục dài dòng, nếu không ăn sẽ nguội. Mau mau, đồ đệ ngoan, hai chúng ta uống một chén.” Hắc Quái nhìn thức ăn đầy bàn, từ lâu đã thèm nhỏ dãi.
“Ta kính sư phụ một chén!” Diệp Phong vội vàng rót rượu cho mọi người: “Sư phụ, khi nào chúng ta gặp lại?”
“Lần này sư phụ phải đi xa, lâu thì nửa năm, nhanh cũng ba tháng. Đến lúc đó vi sư sẽ tìm ngươi. Còn nữa, Phong nhi, khối lệnh bài này, phải bảo quản cẩn thận, nếu có chuyện gì, cầm nó tới Lãnh Nguyệt Cung tìm cung chủ Lãnh Vô Sương, chắc chắn nàng sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi.”
“Lãnh Nguyệt Cung?” Diệp Phong sửng sốt, ‘Ba’, chén rượu trong tay rơi xuống, Diệp Phong biết mình thất thố, làm như không có gì nhặt lên, hỏi: “Sư phụ nhận thức Lãnh cung chủ?”
“Việc này nói ra rất dài, sau này sẽ nói rõ. Chẳng lẽ Phong nhi cũng biết nàng?”
“Không!” Diệp Phong vội vàng phủ định: “Chỉ là… Từng nghe qua mà thôi.”
“Đó là tất nhiên! Thanh danh Sương nha đầu vang dội, nếu tiểu tử ngươi không biết mới là người lạc hậu!”
Diệp Phong cười khổ, đâu chỉ quen biết, mạng nhỏ của nàng thiếu chút nữa mất ở Lãnh Nguyệt Cung. Lần này xuất hiện trong giang hồ, sợ rằng tránh không được phải đối mặt. Hay đi tìm nàng? Ngực lại đau nhức, bị người đuổi khỏi cửa, sao có thể không biết điều trở lại?
“Diệp lang, ăn cơm đi.” Nhìn Diệp Phong vẫn sững sờ, Sở Yên nhẹ giọng nói.
“Nga!” Nhìn nữ tử ôn nhu bên cạnh, Diệp Phong thở dài, tùy duyên thôi, hà tất cưỡng cầu?
Sau khi ăn xong, Diệp Phong lại đi lêи đỉиɦ núi, ở đây là nơi nàng luyện công hằng ngày, vui sướиɠ, bi thương, hạnh phúc, chứng kiến bản thân trưởng thành từng ngày, hiện giờ rời đi, không biết khi nào mới quay lại.
“Phong nhi, chẳng lẽ không muốn rời khỏi?” Âm thanh Bạch Quái vang lên.
“Sư phụ, đồ nhi có chút sợ.” Diệp Phong thành thật đáp, ở đây thái bình, sinh hoạt an nhàn, còn bên ngoài quá phức tạp, nàng cảm thấy không cách nào thích ứng, lòng người thì thâm sâu khó lường.
“Phong nhi lo lắng nhiều rồi, cấp bậc lễ nghĩa đều không để trong lòng, còn có gì đáng sợ? Tùy tâm mà làm mới không uổng cuộc đời này!”
Diệp Phong chấn động, nhìn vị trưởng bối ở chung nửa năm qua, quần áo tung bay theo gió, trên mặt lộ ra tang thương hiếm thấy. Mọi người gọi tên họ là Nhị quái, tùy tính làm việc, mấy ai có thể thản nhiên như vậy? Không bị thế tục bám lấy, không vì tiền tài danh lợi bôn ba. Đột nhiên Diệp Phong hiểu rõ: “Tạ ơn sư phụ giáo huấn, đồ nhi đã hiểu!”
“Phong nhi thông tuệ thắng thế nhân gấp trăm lần.”
“Độc trên người con tái phát sao?”
“Sư phụ yên tâm, mỗi ngày đồ nhi đều bài độc theo phương pháp sư phụ chỉ dạy, hôm nay đã không còn trở ngại.”
“Sau này Phong nhi nên cố gắng tránh những nơi gió tanh mưa máu, đối với ngươi mới có lợi.”
“Đồ nhi không thích gϊếŧ chóc, tự nhiên chán ghét mùi máu tanh, sư phụ đừng lo lắng.”
“Đi thôi, thời gian không còn sớm.”
“Thỉnh sư phụ bảo trọng!” Nói xong cúi chào thật sâu, nỗ lực không để nước mắt tuôn rơi, xoay người rời đi, thiên hạ không buổi tiệc nào không tàn, lâu thì nửa năm sau có thể gặp lại, hà tất bi thương như vậy? Có điều không biết đến lúc đó nàng còn sống hay không.
Quan đạo rộng lớn, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm tiến tới, đánh xe là hai huynh đệ sinh đôi, mặc y sam màu lam, chân mang giày đen, mặt lộ vẻ non nớt, tràn đầy hưng phấn.
Bên cạnh mã xa, còn có một người một ngựa song song, hắc mã tứ chi mạnh mẽ, còn người nọ đầu đội tử quan, mày kiếm tinh mâu, khí khái hiên ngang, thỉnh thoảng hơi nghiêng người cùng thiên hạ bên trong xe ngựa tán ngẫu vài câu, mơ hồ truyền ra tiếng cười như chuông bạc.
Đây chính là nhóm năm người Diệp Phong, nếu đã quyết định xuống núi thì nàng để mọi người biết 'Tử y tu la' tái xuất giang hồ. Sư phụ nói hiện tại giang hồ hỗn loạn, nhưng nếu như phải lén lút thật không giống tác phong của nàng, vì vậy cần gì che giấu thân phận.
"Diệp đại ca, chúng ta đi đâu?" Đã lâu không hạ sơn, Tiểu Ngữ giống con chim thoáng khỏi l*иg, suốt quãng đường líu ríu không ngừng.
Diệp Phong trầm tư một lúc, quay qua hỏi người bên trong xe ngựa: "Yên nhi, lúc ở Thanh Xa Thành, ta từng nợ ân tình, sau khi trả xong, chúng ta cùng nhau du ngoạn tứ phương được không?"
"Theo ý Diệp lang." Giọng nói ôn nhu truyền ra.
Tuy nơi đó tràn ngập đau thương, nhưng cũng là nơi Sở Yên sinh sống mười mấy năm, nàng muốn trở về nhìn xem, chỉ cần ở bên cạnh ai đó thì đi chỗ nào cũng không phải vấn đề.
"Được rồi, Thanh Xa Thành, giá!"