Chương 109: Thương ly tử biệt

Editor: Haizzz, edit chương này khóc mệt… Tạm biệt Tử Thủy và Bạch Nhứ…

--------------------------------

Mưa dầm kéo dài không dứt, miếng khô diệp run rẩy trong gió, cuối cùng không chịu được gió thu tàn phá, phiêu phiêu rơi xuống đất.

Gϊếŧ chóc vẫn tiếp tục, thi thể lạnh lẽo nằm rải rác trên đất, máu chảy thành dòng, tuôn xuống suối nhỏ, mùi tanh nồng nặc bay trong không khí.

Tiếng la hét cũng yếu dần vì cổ họng khàn khàn, thân thể mệt mỏi gian nan chống đỡ, vì không muốn bị gϊếŧ. Muốn sống thì phải giãy dụa thi triển hết sở học, hỗn chiến biến thành từng đôi luận võ.

Thể lực Lãnh Vô Sương chống đỡ hết nỗi lui khỏi vòng chiến, cùng Sở Yên, Tử Thủy xem, Tiểu Ngọc dẫn dắt hai mươi đệ tử Lãnh Nguyệt Cung bảo hộ các nàng ở giữa.

Ngạo Thiên đối cứng với Lôi Nhị, Tiêu Lưu Vân cùng Bạch Mai cộng kháng Lôi Đại, Lâm Khắc và Lôi Tam bất phân thắng bại, những người khác cũng một chọi một, hoặc một chọi hai, đều tự chiến thành một đoàn.

Đáng chú ý nhất vẫn là Lôi Thiên với Diệp Phong, trong phòng một trượng không ai có thể tới gần, kiếm khí phách liệt, chưởng phong như đao, tử ảnh bay lộn, hắc ảnh cũng không thua kém, cao thủ quyết đấu thật không kịp nhìn chiêu thức, hai người giao thủ gần ngàn chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.

Mưa rơi càng ngày càng lớn, giọt nước lạnh như băng, tiên khởi bọt nước huyết sắc, tiếng gió rào rít, quần áo trên người sớm ướt đẫm, mang đến từng trận hàn ý.

Tiếng vó ngựa vang lên, mấy mã kỵ chạy như bay mà đến, nhìn tràng cảnh máu tươi tràn ngập, đầu tiên là cả kinh, mau mau phi thân xuống ngựa. Xích Long Thanh Hổ đều xuất khỏi vỏ, Mạc Ngôn Mạc Ngữ nhảy vào vòng chiến đầu tiên, Hắc Quái nhìn Ngạo Thiên, cười quái dị: “Tiểu tử, người này cho ta mượn để đùa giỡn một phen.”

Bạch Quái điểm mũi chân trên lưng ngựa, giống như đại bàng giương cánh, đánh bay một tên hắc y nhân ra xa hai trượng, chỉ có Ngô Kiếm không hề động, lẳng lặng nhìn Diệp Phong và Lôi Thiên.

Tất nhiên Diệp Phong và cả Lôi Thiên đều thấy mấy người đến, nhưng tâm tình hoàn toàn khác nhau, Diệp Phong có hậu phương chi ưu, tinh thần lên cao, kiếm thế như gió, cuồn cuộn đánh tới, hình thành một đạo nước phóng tới chỗ Lôi Thiên.

Vốn Cầm Ma phản bội là một đả kích không nhỏ, lại trúng một kích toàn lực của nàng nhưng vẫn kiên trì đến bây giờ, lại không rơi xuống thế hạ phong, chứng minh võ công hắn cao thâm đến mức nào. Hiện giờ thấy Toa Y Na được cứu ra, tự biết ổ của mình bị phá, nhưng vẫn không có bóng dáng của Nam Cung Diệp, trong lòng dần dần luống cuống, tuy chưởng pháp sắc bén nhưng bắt đầu xuất hiện sơ hở.

Tử Thủy đứng đằng xa xem cuộc chiến, nhìn thấy Bạch Nhứ, nàng vẫn một thân áo trắng, ngạo nghễ như Bạch Liên trong mưa gió, chỉ là hơi chật vật, nét mặt hiện rõ lo lắng, nàng lảo đảo bôn tẩu về trước muốn tìm thân ảnh quen thuộc.

“Nhứ nhi!” Thanh âm nghẹn ngào vang lên, thân ảnh đỏ thẫm xuất hiện trong đám người.

Chung quanh đều tiêu thất, cách màn mưa bắt gặp ánh mắt đối phương, quyến luyến không rời, đuôi lông mày ẩn tình, lông mi nhảy lên, môi anh đào muốn cười nhưng lại giống đang khóc, thậm chí nước mắt chảy xuống đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

“Nhứ nhi!”

“Thủy nhi!”

Mưa lớn nhưng không thể giảm bớt ngọn lửa tưởng niệm, nhớ hương vị thản nhiên trên người nàng, nhớ cái ôm ấm áp, nhớ những lời yêu thương bá đạo, nhớ đầu ngón tay toát ra độ ấm, nhớ nàng yêu mị tươi cười, nhớ… Nhớ tất cả những gì thuộc về nàng.

Dốc hết toàn lực chạy tới, muốn ôm đối phương vào lòng, không bao giờ chia lìa nữa…

Máu loãng váy lên áo trắng không ngăn được tốc độ chạy, thi thể lạnh lẽo cản đường, bất chấp đau đớn đứng dậy, gần, rất gần rồi, trong nháy mắt là hai người có thể mười ngón tương khấu…

Nhưng trong nháy mắt này, chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra, Diệp Phong cùng Lôi Thiên ra nhất chiêu, nàng lảo đảo lui về sau, dùng kiếm ổn định thân hình, nhưng không kiềm được khí huyết bốc lên, phun ra ngụm máu tươi.

“A Phong!” Toa Y Na thét lớn, cấp tốc chạy tới, khoảnh khắc đó, nàng cùng Tử Thủy thoáng lướt qua nhau.

Khóe miệng Lôi Thiên nhếch lên nụ cười âm ngoan, dùng hết toàn lực đánh về phía Toa Y Na.

Cũng ngay trong nháy mắt này, Tử Thủy không cần suy nghĩ, một tay đẩy Toa Y Na ra…

Chỉ trong nháy mắt, xảy ra rất nhiều chuyện, thay đổi vận mệnh vài người.

Một tiếng rên vang lên, thân ảnh đỏ thẫm nhận trọn một chưởng của Lôi Thiên, máu tươi không ngừng tuôn ra, hòa nhập vào nước mưa, quần áo nàng tung bay hệt như bướm đang phi vũ, đẹp, yêu diễm…

“Thối hồ ly!”

Tiếng vang tê tâm liệt phế, Diệp Phong bay nhanh đến, ôm Tử Thủy vào lòng, tay run run lau máu cho nàng, nhưng lau thế nào cũng không thể sạch, khủng hoảng lan tràn khắp người: “Thối hồ ly, ngươi đừng giỡn với ta, mau tỉnh, mau tỉnh lại a!”

Tử Thủy cố gắng mở hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú, mỉm cười, suy yếu nói: “Ta vẫn chưa… Chết, ngô! Ngươi… Ngươi khóc cái gì?”

“Đúng! Đúng! Ngươi sẽ không chết! Ta không cho ngươi chết!” Diệp Phong bối rối mau mặt một phen, khàn khàn hô: “Vân di, Yên nhi! Cứu người a… Cứu cứu thối hồ ly…”

“Tử… Tử yêu quái!”

Tử Thủy lại phun ra ngụm máu tươi, Diệp Phong ôm nàng vào ngực, nghẹn ngào nói: “Ta ở đây! Ta ở đây! Ta sẽ không để ngươi có việc gì, y thuật Vân di cao minh… Còn có Yên nhi… Không sao… Sẽ không…”

“Tử… Yêu quái… Ngươi đã nói… Chỉ cần… Chỉ cần Toa nhi vô… Vô sự, ta vẫn… Vẫn là… Chi… Hữu cả… Cả đời người! Ngươi… Có… Có giữ… Lời không?”

“Cho tới bây giờ ta chưa từng trách ngươi! Ngươi vĩnh viễn là bằng hữu tốt của ta! Là bằng hữu cả đời ta! Cả đời…”

Ánh mắt Tử Thủy dần dần tan rã, có chút mờ mịt nhìn màn mưa dày đặc, vô lực nói: “Còn nhớ không? Ngươi… Ngươi đã nói… Được chết, được chết… Thật tốt!”

“Không cho ngươi chết! Không được!” Diệp Phong bối rối vuốt hai má nàng, muốn dùng đau đớn vực dậy ý thức: “Nếu ngươi chết, Nhứ nhi làm sao? Ngươi còn có Nhứ nhi!”

Nghe được cái tên quen thuộc, thần sắc Tử Thủy run lên, cố sức quay đầu nhìn người nọ.

Cách đó không xa, mưa khuynh sái, hết thảy đều mơ mơ hồ hồ, bóng dáng áo trắng vẫn còn ngơ ngác đứng trong mưa, hai tay vươn ra, mười ngón thon dài, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị nghênh đón.

Nhứ nhi, hơn một trăm ngày đêm chúng ta không gặp, ta rất nhớ nàng, nàng biết không?

Nhứ nhi, nàng đến gần chút nữa được không? Ta không thấy rõ…

Giữa hoảng hốt, dường như Tử Thủy thấy được tiên tử bạch y ngồi đó đánh đàn, gió thổi bay tóc dài của nàng, cũng nhiễu loạn tâm, chu thần khẽ mở, thanh âm mượt mà quanh quẩn bên tai, vẫn là câu kia ‘Nhân sinh nếu chích như lúc ban đầu gặp’.

Rất muốn được nghe nàng đánh đàn, muốn nàng làm mẫu cho ta họa, muốn cùng nàng phóng ngựa chơi đùa, cùng nàng du ngoạn khắp nơi… Cùng nàng nắm tay đến già.

Nhứ nhi, nếu có kiếp sau, nhất định ta sẽ thực hiện lời thề của mình, đời này, xin lỗi nàng…

“Thủy nhi…”

Bi thương lao khỏi yết hầu, Bạch Nhứ nghiêng ngả lảo đảo tới gần, khi gần bắt được bàn tay kia thì nó đã vô lực rơi xuống…

“Ô ô… Thủy nhi!!!” Bạch Nhứ gắt gao ôm Tử Thủy vào lòng, nước mưa xen lẫn nước mắt tùy ý rơi trên mặt.

“Thối hồ ly!!!” Diệp Phong liều mạng muốn đưa chân khí vào cơ thể Tử Thủy.

“Đừng…” Bạch Nhứ cản Diệp Phong đang điên cuồng lại, nhẹ giọng nói: “Diệp cô nương, không cần, Thủy nhi đang ngủ, đừng đánh thức nàng.”

“Tử tỷ tỷ!” Toa Y Na cơ hồ phát ngốc, lúc này mới phản ứng lại.

Vì sao ngươi keo kiệt như thế, ngay cả một câu cũng không để lại cho ta? Vì sao nhẫn tâm như thế, bỏ lại ta một mình rời đi? Ngươi từng nói người còn sống vĩnh viễn thống khổ hơn người chết, chẳng lẽ ngươi nỡ nhìn ta khổ sở?

Bạch Nhứ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngày nhớ đêm mong, gầy, tiều tùy rất nhiều; Mày liễu thanh tú, nhưng chúng không bao giờ chọn lên nữa; Lông mi thật dài, cong hơn cả trước kia, nhưng không thể nào nhìn thấy chúng rung động nữa; Đôi môi tái nhợt, không bao giờ còn nở nụ cười yêu mị trêu ghẹo được nữa.

Chậm rãi đẩy tóc ở trán Tử Thủy qua một bên, Bạch Nhứ cúi đầu hôn xuống, Thủy nhi, ngươi còn nhớ lời thề giữa chúng ta không? Sinh tử gắn bó, không bao giờ rời xa! Ngươi đi trước, là muốn chơi xấu sao? Ta không cho ngươi thực hiện được!

Thủy nhi, không cho ngươi đi quá nhanh, hãy chầm chậm, ta lập tức đến!

Nhìn thần trí Bạch Nhứ cơ hồ hỏng mất, tâm Diệp Phong đau đớn, nàng nắm chặt Tuyệt Sát, điên cuồng gào thét: “Ta gϊếŧ ngươi!”

“Bạch tỷ tỷ! Đừng… Bạch tỷ tỷ!”

Toa Y Na kinh hô sau đó, khiến Diệp Phong dừng bước, chậm rãi xoay người lại, một thanh đao xuyên qua thân thể Bạch Nhứ, máu ở mũi đao sau lưng từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Bạch Nhứ nhìn người yêu ngủ say trong lòng, mỉm cười: “Chúng ta không bao giờ xa nhau nữa!”

Thủy nhi, đừng sợ, bầu trời hoàng tuyền, Nhứ nhi đồng hành cùng ngươi, ngươi không bao giờ cô đơn, ta vĩnh viễn cùng ngươi, kiếp này, kiếp sau…

Rốt cuộc không còn độ ấm, gắt gao ôm chặt nhau, chỉ còn lại lạnh lẽo.

“A… Phốc…”

Trái tim đau, nỗi đau lan tràn tứ chi, Diệp Phong đẩy Sở Yên đang muốn tiến đến, nắm chặt Tuyệt Sát từng bước đến chỗ hắc y nhân.

Mưa xối toàn thân, gương mặt tuấn tú tái nhợt, nếu lòng người lạnh lẽo dữ tợn thì sát ý trong tử mâu kia càng khiến người hít thở không thông, môi run rẩy không biết vì đau, lạnh hay là hận.

Mạc Ngôn Mạc Ngữ thấy bộ dáng của Diệp Phong, trong lòng cả kinh, giống hệt ba năm trước, ở Lôi Chấn sơn trang, là Tử y tu la thật sự, hiện giờ lại tái hiện, hai ngươi mau ra chiêu, nhanh chóng rút khỏi vòng chiến.

Hắc y nhân cũng cảm thấy phía sau dị thường, vội vàng xoay người, chớp mắt một cái, thân ảnh tử y từ trên trời giáng xuống, hắn giơ kiếm muốn chắn lại, nhưng Tuyệt Sát sắc bén bổ ra, chém hắn thành hai nửa, dừng mấy giây mới ầm ầm đổ về hai bên.

Không ai dám tranh nhau tiến tới nữa, tất cả đều tự giác rời khỏi vòng chiến, còn sót lại năm tên đệ tử Ma Giáo, bọn họ tuyệt vọng đón nhận cái chết.

Ma Tôn bị Diệp Phong đả thương, thời điểm tập kích Toa Y Na, lại bị Ngô Kiếm đánh một chưởng, hốt hoảng đoạt con ngựa, chạy như điên rời đi, bất quả chỉ là nỏ mạnh hết đà, Cầm Ma cùng Ngạo Thiên đã đuổi theo, nói vậy hy vọng còn sống không lớn.

Diệp Phong mất hết lý trí, lại càng không bỏ qua, mấy người nhìn nhau, thấy rõ sợ hãi và không cam lòng, không hẹn mà chia ra bao vây Diệp Phong ở giữa, đây là giãy dụa cuối cùng.

Ngô Kiếm, Hắc Bạch nhị quái, Bạch Mai, Tiêu Lưu Vân cùng đám người Kiếm Cầm bao vây đám người lại, bọn họ biết Diệp Phong cần phát tiết, nhưng càng lo lắng cho an nguy của nàng.

Tuyệt Sát cảm nhận được gϊếŧ chóc trong lòng Diệp Phong, hưng phấn ô ô, năm tên hắc y nhân tuyệt vong hô lên, huy động vũ khí liều chết một phen.

Năm người đánh nhau nửa ngày, sớm trong tình trạng kiệt sức, lúc này không hề có tâm chiến đấu, hơn nữa Diệp Phong như dã thú thô bạo, khó ngăn cản, chưa tới hai mươi chiêu, trước sau ngã xuống. Mà Diệp Phong lại giống như không thể tiêu hóa phẫn uất, thở hỗn hển, tìm kiếm đối tượng hả giận.

Nhìn nàng thống khổ nhưng không cách nào khuyên can, ai cũng thấy khó chịu, tâm Sở Yên cơ hồ nát theo, nàng bị Ma Tôn đánh một chưởng, chịu nội thương trong người, hơn nữa bi thống quá độ, phun mấy ngụm máu tươi, lại trải qua trận ác chiến, cho dù thân thể bằng sắt cũng phải suy sụp, nên nhanh chân tiến lên, ôm nàng vào ngực, nói: “Phong, đủ rồi! Khổ sở cứ khóc đi!”

Lãnh Vô Sương cùng Toa Y Na nâng thi thể hai người vào hành lang, Diệp Phong rất hy vọng vừa rồi là mộng, sau khi tỉnh lại, vẫn có thể nhìn thấy người nọ yêu mị điên đảo chúng sinh, có thể nghe được tiếng trêu chọc chế nhạo, nhưng xuyên qua bả vai Sở Yên nhìn thấy hai người sóng vai nằm đó, vải trắng che kín người, đúng là sự thật!

Thấy nàng thống khổ như thế, Lãnh Vô Sương cũng đau lòng không chịu nổi, muốn dời đi lực chú ý: “Phong nhi! Vẫn chưa cứu được Nương! Ngươi phải đi cứu Nương!”

“Hô…” Diệp Phong thở ra một ngụm trọc khí, buồn khổ trong lòng như giảm bớt đôi chút, con ngươi mờ mịt khôi phục một chút thanh minh, chí thân chưa thoát hiểm sao có thể đắm chìm trong bi thương? Lảo đảo đi ra phía ngoài, thì thào hô: “Nương!”

Thân ảnh Tiêu Lưu Vân chợt lóe, điểm huyệt đạo của Diệp Phong, ôm nàng vào ngực, lạnh lùng nói: “Nàng bị thương nặng, không thể tiếp tục mệt nhọc!”

“Sương nha đầu, người ở đâu? Chúng ta đi cứu!”

“Đi theo ta” Lãnh Vô Sương xoay người nhảy lên ngựa được chuẩn bị sẵn.

“Ta cũng đi!” Toa Y Na lau nước mắt trên mặt, xoay người lên ngựa, đuổi theo.

Hắc Quái nhìn Diệp Phong hôn mê, lại nhìn mọi người rời đi, rối rắm: “Vân nha đầu, ngươi phải chiếu cố đồ nhi ngoan của ta thật tốt, nếu không ta không để ngươi yên! Uy… Lão bào tử, chờ ta…”

Bạch Mai nói: “Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, mau đỡ Phong nhi trở về phòng, Yên nhi, thân thể ngươi hư nhược, đi thay quần áo trước, Phong nhi giao cho Tiểu Vân. Kiếm Cầm, lập tức phái người đuổi theo Ma Tôn và Cầm Ma, ta sợ Thiên nhi gặp nguy hiểm.”

Mọi người đáp ứng, chia nhau làm việc, Bạch Mai nhìn thoáng qua thi thể Bạch Nhứ và Tử Thủy, thở dài: “Trước giúp các nàng thay quần áo, chờ… Chờ Phong nhi tỉnh rồi nói sau.”

Ma Giáo đã trừ, căn cơ các phái đều bị thương nặng, không tiện ở lâu, nên nối đuôi cáo từ rời đi. Hắc Bạch nhị quái biết y thuật Tiêu Lưu Vân cao siêu, tất nhiên Diệp Phong vô ngại, nay Nam Cung Diệp được cứu ra, cũng coi như không làm bạn cũ thất vọng, không còn vướng vận, vì thế cùng Ngô Kiếm rời đi, trải qua cuộc sống tiêu dao, nhất thời Lãnh Nguyệt Cung thanh tịnh hơn nhiều.

Không biết mê man bao lâu, Diệp Phong sâu kín tỉnh lại, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào phòng, mang theo ấm áp màu da cam, vừa định đứng dậy, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ làm nàng hút ngụm khí lạnh, ký ức ùa về, mưa to gió lớn, huyết tinh, gϊếŧ chóc, còn có… Tử vong.

“A…” Đau nhức dữ dội, khó có thể chịu được, hai tay ôm đầu, lui thành một đoàn.

Nghe được tiếng la hét, Sở Yên cả kinh, chạy vào: “Phong! Ngươi làm sao?”

“Diệp Phong tỉnh? Ta đi báo với Phu Nhân!” Nhu nhi bước tới cửa, sau đó vội vàng rời đi.

Diệp Phong như gặp được cứu tinh, bắt lấy tay Sở Yên, run rẩy nói: “Yên nhi, thối hồ ly… Nhứ nhi… Các nàng…”

Nhìn tử mâu tràn ngập đau đớn, còn có một chút hy vọng, lòng Sở Yên nhói lên, cuối cùng vẫn nhẫn tâm: “Các nàng chết rồi!”

“Các nàng… Chết rồi!” Diệp Phong thì thào lặp lại, nước mắt tùy ý chảy xuống, tâm đau quá!

Nam Cung Diệp nghe Diệp Phong tỉnh lại, mau mau tới thăm, thấy nàng lệ rơi đầy mặt, trong lòng thương tiếc không thôi, ôn nhu nói: “Phong nhi, con tỉnh rồi!”

Thì ra, ngày đó Cầm Ma sợ Diệp Phong không tuân thủ lời hứa, muốn dùng Nam Cung Diệp uy hϊếp, chừa đường lui cho bản thân, nên đem nàng tới tửu điếm trước, khi đám người Lãnh Vô Sương tới, mới đón người trở về.

“Nương… Con rất nhớ nương!”

Diệp Phong giống như đứa nhỏ chịu ủy khuất thật lớn, nhào vào lòng Nam Cung Diệp, khóc rống, áp lực hồi lâu, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, tận tình phát tiết, lo lắng cho người yêu, nhớ thương thân nhân, thống khổ vì bằng hữu mất đi.

Đám người Sở Yên ở một bên lau nước mắt, lặng lẽ rời đi, nhường lại không gian cho hai người.

Nam Cung Diệp không nói lời an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng gầy yếu của nàng, tùy ý để nàng phát tiết, nàng biết Diệp Phong trọng tình, càng biết lúc này nàng cần cái ôm ấm áp.

Qua hồi lâu, Diệp Phong khóc mệt mỏi, cổ họng cũng phát đau, cúi đầu thút thít, Nam Cung Diệp nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Tử Thủy và Bạch Nhứ đều là hảo hài tử, Nương biết con luyến tiếc các nàng, nhưng người chết không thể sống lại, các nàng cũng không muốn nhìn thấy con thế này.”

“Ân.” Diệp Phong rầu rĩ hừ một tiếng.

“Hài tử ngốc, con thương tâm như vậy, sẽ có rất nhiều người cùng con khổ sở, Phong nhi, con phải kiên cường đứng lên, biết không?”

“Ân, con biết. Có điều… Trong lòng khó chịu.”

“Nương hiểu, các gì Nương cũng hiểu. Con mê man hai ngày hai đêm, thân thể suy yếu, bây giờ có thể khóc, nhưng sau đó thì không được phép.”

Diệp Phong dùng tay áo lau nước mắt, gật gật đầu: “Ân, Phong nhi hiểu!”

Nam Cung Diệp hiền lành cười cười, ôn nhu nói: “Hai ngày qua, Toa nhi cũng không nghỉ ngơi, nha đầu ngốc kia sợ hãi, con mau đi khuyên nàng.”

“Toa nhi? Nàng làm sao?” Đầu tiên Diệp Phong ngẩn ra, nhưng sau đó cũng hiểu, không khỏi cả giận: “Như thế nào lại ngốc như vậy?”

Nam Cung Diệp giúp nàng mặc quần áo, thở dài: “Không phải giống con sao?”

Lúc này người rối rắm nhất chính là Toa Y Na, Nam Cung Diệp vì nàng, ủy thân cho Ma Tôn, sau khi cứu trở về, vẫn làm như không có gì, mỉm cười lạnh nhạt như trước, chính vì quá bình thường mới làm Toa Y Na cảm thấy không bình thường.

Nam Cung Diệp yêu Đoan Mộc Kiền sâu đậm thế nào, hận Lôi Thiên bao nhiêu, Toa Y Na biết rất rõ nên trong lòng rất sợ hãi, không biết Nam Cung Diệp sẽ làm gì, nhưng đã đáp ứng với nàng không được nói với Diệp Phong, vì vậy đành tự mình sầu khổ.

Một nguyên nhân khác, Tử Thủy cùng Bạch Nhứ chết, Diệp Phong thống khổ như thế, mà Tử Thủy vì cứu nàng mới mất mạng, không biết Diệp Phong có trách nàng hay không? Hai ngày qua, vừa trông Diệp Phong tỉnh lại nhưng lại sợ nàng tỉnh, loại dày vò này, so với địa lao kia càng khó chịu hơn.

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Diệp Phong ngăn Cát Nhã đang muốn mở lời, chậm rãi đi đến bên giường, Cát Nhã thức thời xoay người rời đi, cẩn thận đóng cửa phòng.

Nhìn Toa Y Na cuộn mình trong chăn, Diệp Phong đau lòng một trận, nhẹ nhàng kéo áo ngủ bằng gấm, gọi: “Toa nhi?”

Thân thể Toa Y Na run lên, không biết người nọ thật sự đến hay bản thân xuất hiện ảo giác.

“Toa nhi, là ta!” Diệp Phong tăng thêm ngữ khí, hơi dùng sức nâng Toa Y Na dậy, ôn nhu nói: “Ngay cả giọng ta cũng không nhận ra?”

Toa Y Na giương mắt nhìn lên, thấy tử mâu nàng sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, tay phải ôm ngực, hiển nhiên thương thế rất nặng, mau mau ngồi thẳng người, nói: “Sao ngươi lại tới đây? Không nghỉ ngơi thật tốt? Còn đau không?”

“Khụ khụ…” Diệp Phong ngồi bên cạnh nàng, ủy khuất nói: “Lâu rồi ta không được gặp nàng, nàng không chịu tới thăm ta, nên đành tự mình đến.”

Ngữ khí sủng nịch không thay đổi, còn mang theo chút trêu chọc, hốc mắt Toa Y Na chua xót, rốt cuộc không chịu được nhớ nhung, nhào vào lòng nàng, nghẹn ngào: “A Phong, ta thật sự rất nhớ ngươi, rất nhớ!”

“Ân, ta biết, ta cũng rất nhớ nàng.”

Diệp Phong ôm chặt người yêu chia cách nhiều ngày, tham lam ngửi mùi hương tự nhiên, trong lòng kiên định hơn.

“A Phong, ngươi có trách ta hay không?” Cuối cùng Toa Y Na cũng hỏi vấn đề không ngừng tra tấn nàng, thấp thỏm không yên chờ đợi phán quyết.

Diệp Phong vuốt ve mái tóc mềm mại của Toa Y Na, ôn nhu hỏi ngược lại: “Tại sao ta lại trách nàng?”

Toa Y Na rời khỏi cái ôm ấm áp, hít sâu một hơi, đem bất an trong lòng bày ra: “Tử tỷ tỷ là bằng hữu tốt nhất của ngươi, nàng vì cứu ta, mới… Mới chết, bạch… Bạch tỷ tỷ cũng tự sát đi theo, ngươi không trách ta?”

Diệp Phong lại ôm nàng vào lòng, chậm rãi nói: “Nàng là người ta yêu nhất, thế nào lại trách nàng? Thối hồ ly cứu nàng, vì thành toàn cho chúng ta, không có nàng, Nhứ nhi mất đi linh hồn, tự nhiên cũng không thể sống một mình. Toa nhi, chúng ta không thể tiếp tục đắm chìm trong bi thương, trái lại, phải sống thật tốt, sống luôn phần các nàng, vui vẻ sinh hoạt. Nàng nói xem, đúng không?”

“Oa…” Vốn tính cách Toa Y Na năng động, trong lòng không còn gánh nặng, cộng thêm câu ‘Sống luôn phần các nàng’, liền nhào vào lòng Diệp Phong khóc thét.

Chờ nàng khóc mệt mỏi, Diệp Phong mới mở lời: “Đêm nay chúng ta cùng đưa các nàng đi, được không?”

“Ân!” Toa Y Na lau nước mắt, gật đầu thật mạnh.

Thu đêm sáng sủa, biển như hải, bầu trời đầy sao, không ngừng lấp lóe.

Toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung đèn đuốc sáng chưng, trên giá gỗ thượng hạng có hai nữ tử thiên tiên, một áo trắng như tuyết, một đỏ thẫm như hoa, hai người mười ngón tương ngấu, thần thái an tường, giống đang ngủ say.

Mọi người nghiêm trang đứng đó, yên lặng mặc niệm cho Tử Thủy hy sinh vì nghĩa, còn có Bạch Nhứ tự vẫn vì tình, sinh mệnh các nàng ngắn ngủi, nhưng vĩnh viễn tồn tại trong lòng tất cả.

Diệp Phong giao đuốc vào tay Toa Y Na, thản nhiên nói: “Toa nhi, tiễn các nàng lên đường đi.”

Toa Y Na tiếp nhận, chậm rãi đến gần giá gỗ, nhẹ giọng: “Tử tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, hai người lên đường bình an! Toa nhi vĩnh viễn nhớ hai người, cũng sẽ hảo hảo yêu a Phong, cùng a Phong và hai vị tỷ tỷ sinh hoạt thật tốt! Tái kiến!”

Củi gỗ xung quanh bị thiêu đốt, tức thì, ngọn lửa hừng hực bao phủ hai người, chiếu sáng khuôn mặt tất cả, cũng rọi vào tâm khảm.

Luồng khói bay lên trời cao, ở không trung dây dưa, cuối cùng dần nhạt trong không khí, chỉ có người thật tâm yêu nhau, mới được cùng nhau lên Thiên Đường…

“Ở quê hương của ta sau khi chết đi sẽ biến thành sao, thối hồ ly, Nhứ nhi, nếu ta nhớ hai người, vẫn có thể thường xuyên gặp được.”

Mọi người nghe Diệp Phong thì thào, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, tựa hồ thật sự nhìn thấy hai ngôi sao một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, dị thường sáng ngời…