Chương 108: Trốn đi

Gió thu lạnh run, mưa dầm rả rích, sắp tới cuối mùa, càng ngày càng lạnh.

Mưa bụi kéo dài, đánh vào mặt đau rát, giống như lưu lại nước mắt vì tưởng niệm người yêu, mang theo chua xót, lá khô hiệp bay xuống, lẳng lặng nằm trên mặt đất lạnh băng, chờ đợi hư thối, sau đó dung nhập vào bùn, bắt đầu luân hồi.

Khẩn trương bao phủ toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, trên mặt mỗi người đều có vài phần ngưng trọng, cùng đợi cái gì đó, có sợ hãi, có áp lực, có nặng nề và cũng có hưng phấn.

Tử Thủy mặc áo dài đứng yên trước cửa sổ, xuất thần nhìn màn mưa bên ngoài, thần sắc u sầu, nga mi nhíu chặt. Buổi sáng Diệp Phong nói với nàng, Ma Tôn đã hạ chiến thư, ba ngày sau quyết chiến Lãnh Nguyệt Cung, nàng không biết nên mắng Lôi Thiên tự phụ hay mắng hắn ngu xuẩn, vô luận như thế nào, cũng tới lúc nên chấm dứt.

Trong lòng cứ quanh quẩn kế hoạch của Diệp Phong, Tử Thủy cũng tin tưởng nàng có thể cứu người, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy bất an, không biết khủng hoảng đến từ đâu, lúc nào cũng quấn lấy nàng, tựa hồ sắp mất đi thứ quan trọng nhất. Ba ngày sau có thể nhìn thấy người ngày đêm nhớ mong, không phải nên hưng phấn sao?

Tiếng bước chân vang lên, một đạo tử ảnh đẩy cửa đi vào, Tử Thủy thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nở nụ cười: "Ngươi không nghĩ ngơi dưỡng sức, đến chỗ ta làm gì?"

Võ công bị phế là đả kích rất lớn đối với người luyện võ hai mươi năm, Diệp Phong tự biết không thể nào an ủi, điều duy nhất có thể làm là cứu Bạch Nhứ bình an trở về.

"Không có gì, muốn đến xem ngươi."

Tử Thủy ngồi đối diện, thần sắc có chút mơ hồ: "Tử yêu quái, ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?"

Diệp Phong hồi tưởng lại tình cảnh ở đại hội võ lâm, không khỏi bật cười: "Đương nhiên nhớ, ta còn khen ngươi a."

"Lúc ấy ngươi luôn miệng nói cái gì Tình ca ca, thật sự làm ta tức muốn chết, nếu không phải Lãnh cung chủ ngăn cản, ngươi sớm trở thành vong hồn."

"Hắc hắc, thời điểm ở phái Thanh Vân, ta còn nghĩ nhận ngươi làm thϊếp phòng, ai ngờ trở thành bằng hữu."

"Ta và Nhứ nhi có được hôm nay, tất cả đều nhờ ngươi! Bây giờ còn nợ ngươi một mạng, nhân tình này không biết khi nào mới trả lại được."

"Ha ha, ta tặng ngươi một đoạn nhân duyên, ngươi cho ta một sinh mệnh mới, nếu tính toán, cuộc buôn bán này ta vẫn lời chán!"

"Tử yêu quái, ta muốn cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta không biết đời này bản thân muốn cái gì? Không có ngươi, ta cũng không biết cái gì là quang trọng nhất."

"Tử yêu quái, nói cho ngươi một chuyện, không được mắng ta."

"Di? Ngươi còn sợ ta mắng? Nói đi, không chửi là được."

"Ngươi rời khỏi Trung Nguyên, hàng năm Lãnh cung chủ và Sở cô nương đều đến Đoạn Tình Nhai, ta thay ngươi trút giận, mắng các nàng một trận, các nàng thật sự yêu ngươi, ngươi phải hảo hảo đối tốt với các nàng."

Hốc mắt Diệp Phong căng cứng, nghẹn ngào mắng: "Sao ngươi là lạ? Cảm giác như đang an bài hậu sự."

"Ha ha, có một số việc hẳn nên cho ngươi biết, nói ra có vẻ tốt hơn."

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tầm tã không ngừng, hai người câu được câu không tâm sự, nhớ lại từng tí từng tí, hệt như lão bằng hữu nhiều năm không gặp, yên ổn, bình thản nhưng lại giống thân nhân sắp rời xa, muốn khắc sâu vào trí nhớ đối phương.

Hai người không biết, khoảnh khắc nói chuyện đơn giản như thế, lại là lần cuối cùng ở kiếp này.

Rời khỏi chỗ Tử Thủy, trong lòng Diệp Phong rầu rĩ, trầm trọng, áp lực đè nặng trong lòng, thở dài một hơi, đại chiến sắp tới, không được phép nghĩ nhiều, chờ giải quyết Ma Tôn xong, tất cả đều sẽ tốt hơn!

Diệp Phong tự mình khai thông đôi chút, lững thững đi tới chỗ ở của Lãnh Vô Sương, sau khi từ Mộc Y Sơn trở về, Lãnh Vô Sương khôi phục thái độ không mặn không nhạt, làm Diệp Phong phiền não vô cùng, nhưng không thể làm gì được, những lời kia quá đả thương người, huống chi nàng tâm cao khí ngạo, hiện tại vẫn chưa cứu được Nương, nàng không tha thứ cũng là chuyện đương nhiên.

Người trong giang hồ đều coi trọng chữ 'Tín', Lãnh Vô Sương cũng không ngoại lệ, tuy lời thề độc kia xuất khẩu lúc tức giận nhưng không thể coi là trò đùa, nói đến cứu người, Lãnh Vô Sương luôn khẩn trương hơn bất cứ người nào, giờ phút này lạnh nhạt với Diệp Phong là vì sợ bản thân tham luyến hương vị trên người nàng, nếu không thể cứu được Nam Cung Diệp, sợ không có dũng khí tự vận thế thì vi phạm tín niệm. Nhưng không thể không nhận, cứ nghĩ đến không thể bên cạnh Diệp Phong, thì lòng đau hơn dao cắt, cho nên nhất định phải cứu được Nam Cung Diệp, nàng mới thoải mái tha thứ cho Diệp Phong, thản nhiên đối mặt với tâm của mình.

Nhìn Diệp Phong ảm đạm rời đi, khóe miệng Lãnh Vô Sương hiện lên nụ cười khổ, ba ngày nhưng lại quá dài!

Chờ đợi là dài dòng, là nôn nóng, là phiền muộn, cũng là mâu thuẫn. Ba ngày qua, vốn dĩ Lãnh Nguyệt Cung tĩnh lặng nhưng giờ bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng người, hoặc tỉ mỉ lau chùi binh khí, chuẩn bị nghênh chiến; Hoặc lâm thời nước tới chân mới nhảy, lãnh giáo chiêu thức; Hoặc là bên ngoài bình thản ung dung nhưng nội tâm thấp thỏm không yên; Thậm chí còn có người thắp hương bái Phật, phù hộ bình an.

Thời gian giống như cước bộ của bản thân, không nhanh không chậm tiêu sái, dũng cảm đối mặt cũng tốt, yếu đuối trốn tránh cũng thế, cái gì cần đến cũng sẽ đến.

Ba ngày sau, bầu trời u ám, áp lực làm người hít thở không thông, mây đen đang cố gắng tích góp từng tí, đợi một tia chớp xé rách Trường Không, hạ xuống cơn bão tố. Gió thu đàng hoàng, hàn ý cuồn cuộn nổi lên, tiếng thông reo từng trận, thanh âm nức nở khiến người tan nát cõi lòng.

Chém gϊếŧ, sắp rớt màn che; Huyết tinh, tràn ngập không trung; Tử thần, đã muốn thổi kèn; Diêm La cũng chuẩn bị thu nhặt mạng người.

Cửa Lãnh Nguyệt Cung rộng mở, hàng rào rõ ràng, Ma Giáo dốc toàn bộ lực lượng, gần ngàn người, phóng nhãn nhìn lại, một mảnh đông nghìn nghịt, đao kiếm bắn ra hàn quang bốn phía, không ai nói chuyện với ai, giống hệt tượng đá, như âm hồn không nhúc nhích đứng sừng sững, sát khí vô hình lan tràn làm người khϊếp đảm.

So sánh mà nói, phía chính đạo kém hơn rất nhiều, nhân số không đến bát trăm, quần áo không đồng nhất, binh khí so le, khí thế ban đầu yếu hơn vài phần, bất quá mỗi người đều lấy chính nghĩa làm đầu không chút lùi bước.

Lôi Thiên lạnh lùng quét mắt một vòng, không thấy tử ảnh kia, cười lạnh: "Sương nha đầu, chỉ bằng các ngươi mà cũng mơ tưởng đối nghịch với lão phu?"

Công lực của Lãnh Vô Sương mới khôi phục được ba phần, nhưng bên ngoài vẫn lạnh nhạt: "Tà không thể thắng chính, từ xưa đã thế! Hiện tại ngươi từ bỏ vẫn còn kịp."

"Ha ha ha..." Lôi Thiên cười lớn, không muốn đấu võ mồm, tay phải vung lên: "Gϊếŧ."

Ngạo Thiên rút kiếm thả người muốn hướng tới chỗ Lôi Thiên, nhưng bị Lôi Nhị huy kiếm cản lại, hai người tới lui, tức thì chiến thành một đoàn. Tiếng la hét tận trời, tràn ngập toàn bộ Hàn Thúy Phong, kinh khởi đàn điểu, không có quy tắc, không ai chỉ huy, tất cả đều dựa vào hung khí trên tay, gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ, máu tươi đầy người, của người khác hoặc của chính mình.

Lôi Thiên lẳng lặng đứng trong đám người hỗn loạn, tham lam hít thở mùi máu tươi, huyết khí trong người sôi trào, không ngừng kêu gào, nhưng hắn không động thủ, hắn chờ đợi, chờ đợi đối thủ chân chính xuất hiện.

Cầm Ma đứng phía sau Lôi Thiên, nàng cũng đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Cảm nhận nhịp tim của Cầm Ma, Lôi Thiên thản nhiên nói: "Linh nhi, ngươi khẩn trương?"

Cầm Ma cả kinh, cố gắng khôi phục bình tĩnh, hung hăng nói: "Linh nhi hưng phấn! Linh nhi đợi thời khắc này, đợi mười mấy năm, thỉnh nghĩa phụ cho phép Linh nhi tự tay gϊếŧ chết kẻ thù!"

"Hảo! Ha ha ha..." Lôi Thiên nở nụ cười, cười rất vui vẻ, cười rất quỷ dị, cũng rất tự phụ.

Đột nhiên gió nổi lên, cuốn theo cát bụi đầy trời, làm mờ tầm nhìn, nhưng lại làm Lôi Thiên thấy rõ ràng hơn.

Một đạo kiếm khí lặng lẽ đánh úp, trảm phong phá sa, vô thanh vô tức.

"Phanh!"

"Phanh!"

Hai tiếng nổ lớn, một bóng đen gầy yếu bay ra, một bóng đen khác cùng tử y cầm kiếm chiến cùng một chỗ.

"Tiện nhân, ngươi dám phản bội lão phu!" Giật mình, phẫn nộ, còn có hận.

Một chưởng sau tâm Lôi Thiên là Cầm Ma dùng mười phần công lực, không thể tưởng tượng, khoảng cách gần như thế mà hắn vẫn không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn đánh trả một chưởng, Cầm Ma lau máu ở khóe miệng, cười lạnh: "Ta nói phải tự tay gϊếŧ chết cừu nhân!"

"Lôi Thiên, những chuyện xấu xa của ngươi đã được chiếu cáo thiên hạ! Chịu chết đi!" Diệp Phong hét lớn, trường kiếm như du long, hăng hái đánh tới.

Lôi Thiên thét lên chói tai, song chưởng như thiểm điện, thân ảnh quỷ mị, luống cuống, thô bạo.

U ám tiệm thấp, gió thu cuốn theo mùi máu làm người buồn nôn, tiếng kêu thảm thiết kinh hồn đãng phách, đồ tràng tu la, luyện ngục nhân gian.

----------

Đèn đuốc hôn ám sâu kín thiêu đốt, thạch thất âm lãnh ướŧ áŧ không thấy mặt trời.

Toa Y Na nhìn dũng đạo thật dài, đè thấp thanh âm: "Bạch tỷ tỷ, Cầm Ma nói hôm nay quyết chiến, dặn chúng ta nghĩ biện pháp chạy đi, nhưng A Phong đưa thư tín, bảo không nên hoàn toàn tin nàng, chúng ta làm sao bây giờ?"

Hàng lang vẫn nặng nề như vậy, nhưng hình như thiếu cái gì đó, nhãn tình Bạch Nhứ sáng lên, nói nhỏ bên tai Toa Y Na: "Không thấy tên thủ vệ 'Nhân Cầu', hàng lang không có ai, chắc là sự thật."

'Nhân cầu' là xưng hô của tên thủ vệ giám thị hai nàng, ngoại trừ đổi ca, thì trước sau vẫn bất động, giống hệt người chết.

"Bạch tỷ tỷ, chúng ta đào tẩu không?"

Bạch Nhứ nhìn thoáng qua song sắt thô như cánh tay, bất đắc dĩ nói: "Trốn như thế nào? Chúng ta không có chìa khóa."

"Nghĩ biện pháp để bọn họ tự mở." Trong mắt Toa Y Na hiện lên tia giảo hoạt, thì thầm với Bạch Nhứ.

"Này... Có được không?" Bạch Nhứ nửa tin nửa ngờ.

"Ai nha, chắc được mà!"

Bạch Nhứ vẫn hơi sợ, nàng chỉ là tiểu nữ nhân, bản năng sợ hãi gϊếŧ chóc, run rẩy: "Toa nhi, ta làm có được không? Ta... Sợ."

Tuy Toa Y Na từng tham gia cuộc chiến tranh tàn khốc, chứng kiến gϊếŧ chóc, nhưng lần này đối mặt không phải người mà là ma quỷ, trong lòng nàng cũng sợ hãi, nhưng giờ phút này Bạch Nhứ còn sợ hơn cả nàng, nên cắn răng không lùi bước, nàng phải cho Bạch Nhứ thêm dũng khí.

Nghĩ vậy, Toa Y Na nắm chặt tay Bạch Nhứ, nhìn vào mắt nàng nói: "Bạch tỷ tỷ, ngươi nghĩ đi, Tử tỷ tỷ đang bị trọng thương, còn hôn mê bất tỉnh, cần ngươi trở về chăm sóc, vì Tử tỷ tỷ, nhất định phải làm được!"

Người yêu hơn trăm ngày không gặp, đã vậy còn đang ở bờ vực sống chết, sợ hãi trong mắt Bạch Nhứ dần dần thay thế bằng kiên định, nàng gật đầu: "Hảo! Chúng ta chạy đi!"

Bạch Nhứ nhanh chóng nằm xuống giường đá, Toa Y Na giúp nàng đắp chăn, hai người nhìn nhau, gật gật đầu.

"Người đâu? Mau cứu mạng a! Cứu mạng đi!"

Hàng lang dài vang lên tiếng khóc la của Toa Y Na, bất lực như thế thật khiến người nghe đau lòng. Lao ngục bắt đầu xôn xao, người võ lâm bị tra tấn thảm thương vẫn không khϊếp sợ, tâm nghĩa hiện vẫn tồn tại, nghe tiếng khóc, không biết hai nữ tử kia lại xảy ra chuyện gì, tất cả đều đứng lên xem.

"Cô nương, làm sao vậy?" Một lão giả thanh âm khàn khàn cách vách hỏi Toa Y Na.

"Bạch tỷ tỷ sinh bệnh, ô ô... Cứu mạng! Bạch tỷ tỷ sắp chết..."

"Mau tới cứu a! Có người sinh bệnh..." Lão giả kia cũng hét lớn.

Thanh âm nức nở, tan nát cõi lòng, nơi này âm u lạnh như văng, mặc dù bọn họ là nam tử từng luyện võ cũng khó trải qua, huống chi là hai nữ tử mảnh mai? Những người này động tình, cùng nhau gọi người tới.

Nếu nói tiếng khóc vừa rồi là giả nhưng giờ đây Toa Y Na thật sự rơi lệ, nàng cảm kích những người hoàn toàn xa lạ này, tự thân bọn họ còn khó bảo toàn nhưng vẫn nguyện xuất thủ tương trợ.

"Kêu la cái gì? Chán sống?" Hắc Quỷ không kiên nhẫn quát lớn.

Lão giả giải thích: "Hắc Quỷ, vị cô nương bên kia sinh bệnh, xin ngươi hãy mời đại phu đến!"

"Phi..." Hắc Quỷ khinh thường nói: "Thường Sang, ngươi nghĩ ngươi là ai? Nghĩ mình vẫn còn là 'Tiên tà vương'? Chó má! Bây giờ ngươi là tù nhân, có tư cách gì ra lệnh cho lão tử? Ngươi..."

"Hắc Quỷ! Cầm Ma từng nói, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chúng ta!" Toa Y Na tức giận quát: "Nếu Bạch tỷ tỷ gặp chuyện không may, ngươi có mấy cái mạng để chết?"

Hắc Quỷ ngẩn ra, thầm nghĩ: Thật không biết trong hồ lô Cầm Ma bán thuốc gì? Tử Thủy cũng đã chết, cần gì phải chiếu cố nữ nhân của nàng? Thậm chí không tiếc trở mặt với Tiếu Chớ? Hay là... Đột nhiên cả người Hắc Quỷ xuất mồ hôi lạnh: Chẳng lẽ Ma Tôn coi trọng Bạch Nhứ?

Nghĩ vậy, Hắc Quỷ không dám chậm trễ, mau mau phân phó tên tiểu lâu la phía sau: "Ngươi mau đi thỉnh đại phu đến."

"Dạ!" Ma Tôn đem tất cả tinh anh đi, tiểu lâu la này cũng được điều từ phòng bếp đến, lâm thời cho đủ số, hắn chưa từng gặp qua trận thế như vầy, sớm bị dọa tay chân mềm nhũn, dường như được đặc xá, chạy nhanh như chớp.

Nhận định Bạch Nhứ là nữ nhân Ma Tôn coi trọng, Hắc Quỷ nổi lên tâm nịnh bợ, nếu có thể dựa vào nàng, không chừng không cần tiếp tục ở lại chỗ quỷ quái này.

Hắc Quỷ mở cửa lao, khinh thủ khinh cước tiêu sái đến bên giường đá, bày ra bộ dạng lấy lòng: "Bạch cô nương, không thoải mái chỗ nào? Ta cho người đi thỉnh đại phu rồi, cố nhịn chút nữa."

Trong lòng Bạch Nhứ khẩn trương vô cùng, sợ lộ ra dấu vết, nhưng cũng do nàng quá sợ hãi nên sắc mặt tái nhợt, trên trán xuất mồ hôi lạnh, thân thể còn phát run, giống hệt tình trạng bị bệnh, căn bản không giống ngụy trang.

Toa Y Na thấy tên tiểu lâu la khuất bóng, lặng lẽ tới phía sau Hắc Quỷ, nàng lấy chủy thủ trong giầy ra, tay trái che miệng hắn, tay phải xẹt ngang cổ, lưỡi đao sắc bén nhanh chóng cắt đứt yết hầu, máu tươi văng khắp nơi, hắn ngã xuống giãy dụa một lúc, không còn động tĩnh.

Nhìn Hắc Quỷ trợn to hai mắt, máu tươi bắn bốn phía, tình cảnh hết sức dữ tợn, Bạch Nhứ vừa định kinh hô nhưng mau chóng bịt kín miệng, oa trong ổ chăn không ngừng run rẩy.

Toa Y Na kéo thi thể Hắc Quỷ qua một góc, nhặt loan đoan lên, kéo Bạch Nhứ nói: "Đi mau!"

Thấy hai người đột ngột xuất hiện ngoài hàng lang, mọi người lập tức hiểu hết thảy, tất cả đồng lòng không ai lên tiếng, sợ động đến thủ vệ bên ngoài.

Toa Y Na nắm chặt đao, chém đứt xích sắt, thả từng người từng bị giam giữ. Những người này đều nhân sĩ thành danh chốn giang hồ, không muốn khuất phục Ma Tôn nên bị giam giữ ở đây, lúc này có cơ hội nhìn thấy mặt trời, nhất tuyến tiền sỉ, như mãnh hổ rời núi, tình cảm quần chúng xúc động.

Ngay thời điểm phòng giam cuối cùng được mở ra, tên tiểu lâu la kia dẫn theo một lão đại phu trở lại.

Không khí thoáng chốc ngưng đọng, mọi người mới ra còn chưa kịp thích ứng, đối với các đệ tử Ma Giáo mặc hắc y đều phòng bị theo bản năng, mà tên tiểu lâu la không ngờ, tất cả những người đang bị giam cầm, giờ đây lại đứng trước mặt hắn.

Im lặng vài giây, tiểu lâu la là người đầu tiên phục hồi tinh thần, hắn la lớn rồi xoay người chạy ra ngoài. Toa Y Na cũng bừng tỉnh, phóng đơn đao trong tay ghim vào hậu tâm người nọ, đại phu còn chưa kịp nắm rõ tình hình, đã bị Thường Sanh bẻ gãy cổ.

"Các vị tiền bối!" Toa Y Na nhìn mọi người ôm quyền, cất cao giọng nói: "Diệp Phong đã dẫn theo chính đạo võ lâm quyết trận tử chiến với Ma Giáo, hiện giờ chúng ta không thể giúp được gì, nên ở đây xốc toàn bộ ổ của Ma Tôn, như thế nào?"

"Hảo! Hảo!"

"Xốc ổ hắn!"

Hơn mười người cùng nhau hô lớn, vây Toa Y Na và Bạch Nhứ ở chính giữa, người thì đỡ người bị thương nặng, người thì mở cửa thạch thất, người thì cầm đuốc, chậm rãi rời khỏi địa lao.

Ma Tôn vẫn nghĩ Diệp Phong không biết Ma Điện ở đâu, nên đem tất cả tinh anh đi, chỉ để lại Tiếu Chớ và hơn trăm đệ tử lưu thủ.

Giờ phút này mưa phùn lất phất, không khí lạnh thấu xương, Ma Điện âm trầm càng thêm âm lãnh, mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập từng góc ngách.

Đoan Mộc sơn trang cơ quan trùng trùng, đám người Ngô Kiếm lao lực gian khổ mới công Ma Điện, trên người tất cả đều treo màu, vốn tưởng tới Ma Điện sẽ có hồi ác chiến, không ngờ tiến triển khá thuận lợi.

Nhìn thoáng qua thi thể thượng hoành thất thụ, Bạch Quái trầm giọng nói: "Chia nhau hành động, cứu người trước!"

Đúng lúc này, tiếng kêu ẩn ẩn vang lên, không dưới mười người, Hắc Quái hưng phấn: "Oa oa, còn có người!"

Nhóm người Toa Y Na cầm lợi khí đang tìm đường ra ngoài, thì nhìn thấy môt lão nhân tóc tai bù xù khí thế rào rạt, trên người vết máu loang lổ, lập tức cầm chặt vũ khí.

Ngay thời điểm run rẩy, Mạc Ngữ là người đầu tiên nhìn thấy Toa Y Na, nhất thời cả kinh: "Toa nhi tỷ tỷ, là Toa nhi tỷ tỷ!"

Mạc Ngôn cũng thấy Bạch Nhứ, vội nói: "Còn có Bạch tỷ tỷ! Bọn họ đều ở đây!"

Tuy Toa Y Na cùng Bạch Nhứ không biết Ngô Kiếm và Hắc Bạch nhị quái, nhưng quá quen với Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, nên vui mừng khôn xiết.

Thường Sanh hành tẩu giang hồ nhiều năm, tất nhiên nhận ra Hắc Bạch nhị quái, dẫn đầu cảm tạ ân cứu mạng, khi nhìn thấy đồng nhân Ngô Kiếm, đầu tiên là ngẩn ra, sau lại như không tin vào hai mắt mình: "Ngài là Ngô Kiếm, Ngô tiền bối?"

Đám người lập tức nổ tung, không phải ba năm trước Ngô Kiếm chết trong tay Diệp Phong sao? Nhưng Thường Sanh chắc chắn người này là Ngô Kiếm.

Ngô Kiếm thấy khí thế đám người mãnh liệt, không kiên nhẫn khoát tay áo: "Các ngươi nhận lầm người!"

Toa Y Na không nhìn thấy Nam Cung Diệp, bắt lấy tay Mạc Ngôn: "Nương đâu? Đã cứu được Nương chưa?"

"Tức phụ đồ nhi, không nên gấp gáp, có lục tung nơi này cũng phải tìm được Diệp nha đầu!"

"Hắn biết Phu Nhân ở đâu?" Thiết Thắng cùng Nhất Long đem Tiếu Chớ đưa tới trước mặt mọi người.

"Tiếu Chớ?" Toa Y Na nắm áo hắn, hung hăng nói: "Nương ta ở đâu? Nói!"

Tiếu Chớ gần như hấp hối, thở hổn hển: "Sáng sớm... Cầm Ma liền đưa... Đưa Phu Nhân đi rồi."

"Đưa đi đâu?"

"Không... Không biết!"

Bạch Quái biết cứu người càng dễ thì Diệp Phong càng gặp khó khăn, vội nói: "Thiết Thắng, Nhất Long, Giang Côn, ở đây giao cho ba ngươi, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, chúng ta lập tức đến Lãnh Nguyệt Cung, trợ giúp Phong nhi một tay!"

Mấy người đồng loạt đáp: "Dạ!"

"Lão ca ca, ngươi..."

Không đợi Bạch Quái nói xong, Ngô Kiếm đã lên tiếng: "Lão phu được nhờ vả, cứu không được Diệp nhi, lão phu không rời khỏi! Đi!"

Thiết Thắng ở lại giúp mọi người khôi phục thể lực, tạm thời không nhắc tới. Ngô Kiếm, Hắc Bạch nhị quái, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, Toa Y Na cùng Bạch Nhứ, khoái mã bay nhanh, vội vàng chạy về Lãnh Nguyệt Cung.