Chương 26 : Mộng xuân

Sau khi Mộ Song tỉnh dậy, đầu cô đau như muốn nổ tung. Cô bắt đầu miên man suy nghĩ xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì…

Hình như vì chúc mừng mình chuyển nhà, cô và Lệ Hành đã ra ngoài ăn cơm, do quá vui vẻ mà cô uống vài chén bia, sau đó… sau đó thì sao???

Mộ Song gõ gõ đầu mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao toàn thân cô lại nhức mỏi, cảm giác giống hệt như đêm đầu tiên!

Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Mộ Song sợ tới mức nhảy dựng… cô nằm mơ! Người đàn ông trong giấc mơ nói anh là chồng của cô! Hơn nữa ngũ quan của người kia còn giống hệt Lệ Hành. Không đúng, không phải giống nhau như đúc, mà người đàn ông kia chính là Lệ Hành! Sau đó cô và Lệ Hành bắt đầu làʍ t̠ìиɦ trong mộng, đã thế còn không chỉ làm một lần!

Mộ Song không nhớ rõ mình và Lệ Hành làm mấy lần, cô chỉ biết trong mộng mình nức nở xin tha nhưng Lệ Hành không hề buông tha. Giấc mộng kia có cảm giác giống như thật, dù mệt nhưng rất sảng khoái. Cô cũng không biết mình đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, cô chỉ biết Lệ Hành xuất tinh ba lần vào bên trong cô rồi mới thả cô ra.

Những chuyện sau đó thì cô không còn nhớ rõ ràng, dù sao cũng chỉ là giấc mộng, làm gì có ai nhớ được hết.

Nhưng nghĩ đến giấc mộng xuân nóng bỏng, Mộ Song vẫn nóng rát cả mặt.

Sao trong mộng cô có thể phóng đãng như vậy? Cô còn chỉ huy Lệ Hành, bắt Lệ Hành phải nhanh cái chim lên! Tuy rằng trong mộng Lệ Hành không hề nghe lời cô…

Nghĩ đến thì Mộ Song vẫn thấy kí©h thí©ɧ. Nhưng trọng điểm không phải là cô mộng xuân, vấn đề nằm ở chỗ đối tượng mộng xuân lại là Lệ Hành! Chẳng lẽ vì… Lệ Hành là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên dù nằm mơ thì người làʍ t̠ìиɦ cùng cô cũng chỉ có thể là Lệ Hành???

Mộ Song vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của chính mình. Đừng nghĩ nữa, Mộ Song đừng nghĩ nữa! Đây chỉ là mộng xuân… hơi kí©h thí©ɧ mà thôi…

Mộ Song với điện thoại trên tủ đầu giường, lúc vừa nhìn thấy điện thoại hiện 12 giờ trưa, cô lại bị doạ cho nhảy dựng!

Trời ơi, cô còn phải đi làm… phải đi làm!!!

Mộ Song đang chuẩn bị xuống giường thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Người tiến vào chính là Lệ Hành, trên tay anh còn cầm theo một cốc nước, “Em tỉnh rồi hả? Mau uống chén nước, đêm qua em uống say… anh cũng không ngờ tửu lượng của em lại kém thế…”

Mộ Song kinh ngạc, tửu lượng của cô kém? Chẳng lẽ cô làm gì Lệ Hành sao? Chẳng lẽ chuyện đêm qua không phải mơ?!

Mộ Song chần chờ mở miệng, “Em… sau khi em uống say thì có làm cái gì quá đáng không?”

Hôm nay tâm tình Lệ Hành rất tốt, vì đêm qua anh đã được ăn no nê. Về sau sợ bị bại lộ, anh còn ôm Mộ Song đi tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Mới đầu Lệ Hành cũng không nghĩ đến chuyện này, sáng sớm thức dậy bên cạnh Mộ Song, nhìn bằng chứng như núi trên người cô, chứng minh bọn họ đã phát sinh quan hệ… là quan hệ vợ chồng danh chính ngôn thuận. Nhưng anh vẫn muốn đợi đến lúc hai người thật sự có tình cảm, nước chảy thành sông rồi mới cho Mộ Song biết rõ tâm ý.

Lệ Hành rất khổ sở, so với việc khổ sở thì anh càng sợ Mộ Song tức giận hơn, vì thế mới lựa chọn giấu giếm và nói với cô đêm qua chỉ uống say, chứ không hề xảy ra chuyện gì.

“Không có gì, em chỉ nói lảm nhảm vài câu mà thôi.”

“À… không có là tốt rồi…” Mộ Song có chút chột dạ, nếu thật sự không có gì thì tốt quá.

“Quên mất, em còn phải đi làm!” Mộ Song xỏ chân vào dép lê, cô đang muốn chạy ra nhà vệ sinh thì nào ngờ hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Lệ Hành kịp ôm lấy cô.

Lệ Hành mở miệng nhắc nhở, “Em quên mất là em đang trong thời gian nghỉ kết hôn à?!”

Lúc này Mộ Song mới nhớ ra, “Đúng rồi, em còn có thời gian nghỉ kết hôn, thế mà em quên mất. Vậy em đi ngủ tiếp… hôm qua là lần đầu tiên em uống say, không nghĩ tới tác hại của say rượu lại lâu như vậy, đến bây giờ mà hai chân em vẫn mềm nhũn, thân thể cũng nhức mỏi.”

Mộ Song nói xong lời này mới để ý mình đang nằm trong l*иg ngực Lệ Hành. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh.

Mặt cô bỗng nhiên ửng đỏ, cô vội vàng đẩy đẩy l*иg ngực anh, “Anh thả em xuống, em muốn lên giường nghỉ ngơi…”

Lệ Hành nghe thấy thế liền bế Mộ Song đặt thẳng xuống giường.

“Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm trưa.” Lệ Hành nói xong bèn xoay người đi ra khỏi phòng.

Mộ Song nhìn chằm chằm bóng dáng Lệ Hành, trong thoáng chốc cô cảm thấy hai người thật sự giống một đôi vợ chồng mới cưới, mà Lệ Hành là một người chồng dịu dàng biết săn sóc.

Mộ Song bị chính suy nghĩ kỳ lạ của mình làm cho phì cười.

Haizz, cô vẫn nên ngủ thêm một lúc nữa thì tốt hơn…