Chương 18: Giặt đồ

editor: MoeGiăng Bẫy - Chương 18: Giặt đồ

Mộ Song ăn chậm hơn Lệ Hành, Lệ Hành ăn xong mì liền giả vờ nhìn điện thoại, thật ra anh vẫn luôn liếc trộm Mộ Song.

Mộ Song thấy Lệ Hành nghịch điện thoại, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bầu không khí vừa nãy thật sự quá nặng nề, đè ép cô đến nỗi không thở nổi, vất vả lắm cô mới tạm thời ngăn chặn được cảm xúc rung động trước chuyện xảy ra vào tối qua, lấy tâm trạng bình tĩnh đối diện với Lệ Hành. Kết quả chuyện vừa rồi lại làm hại cô khẩn trương lo lắng.

Sau khi ăn xong mì, Mộ Song đứng dậy thu dọn bát đũa của mình và Lệ Hành.

“Lệ Hành, anh đợi một lúc rồi giúp em chuyển nhà nhé!”

“Ừm, em thu dọn đi rồi anh giúp em.”

Tâm tình Lệ Hành bỗng nhiên lại vui vẻ như thường, nghĩ đến việc tối nay Mộ Song dọn đến nhà mình, anh không nhịn được mà mong chờ vào tương lai.

Mộ Song cầm bát đũa vào phòng bếp để rửa, ai ngờ Lệ Hành cũng đứng dậy và đi theo cô.

Mộ Song quay đầu nhìn Lệ Hành với ánh mắt đầy khó hiểu.

“Anh đi theo em làm gì?”

“Giúp em rửa bát.” Lệ Hành lời ít ý nhiều.

“Không cần…” Mộ Song hơi bất ngờ khi Lệ Hành nói giúp cô rửa bát.

Nhìn dáng vẻ đi đường của Mộ Song, hai chân hơi run rẩy, đi lại có chút khó khăn… Lệ Hành lập tức khẳng định do đêm qua quá mức cuồng nhiệt, cho nên mới khiến Mộ Song như vậy. Anh là một người đàn ông, phải biết chia sẻ với người phụ nữ của mình, làm việc nhà cũng chỉ là chuyện cỏn con không tốn mấy sức lực.

Lệ Hành không nói nhiều, anh lấy bát đũa từ tay Mộ Song rồi đi nhanh về phía bồn rửa, sau đó cầm miếng xốp rửa bát và bắt đầu cọ rửa vết bẩn, anh còn rửa cả nồi mà Mộ Song đã dùng hồi nãy.

Mộ Song nhìn chằm chằm Lệ Hành đang cúi đầu rửa bát trong phòng bếp, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần… cô cảm thấy cốt truyện có vẻ không đúng lắm?!

Nhưng nhìn Lệ Hành tiếp nhận công việc một cách tự nhiên thế kia, Mộ Song cũng vui vì mình được nhàn.

“Lệ Hành, anh rửa bát xong rồi úp lên giá là được, em đi thu dọn đồ.”

“Ừm.” Lệ Hành lên tiếng.

Mộ Song trở về phòng, cô không biết phải bắt đầu thu dọn từ chỗ nào. Nhưng khi thấy trên giường không có tấm ga trải, cô lại nhớ tới tấm ga bẩn mà mình ném trong giỏ đồ.

Mộ Song lập tức đổi ga mới, sau đó ra ban công để vò sạch tấm ga bẩn.

Nhìn dấu vết màu đỏ trên tấm ga, Mộ Song lại thấy phiền muộn. Haizzz… lần đầu tiên của cô… tuy nhiên động tác tay của Mộ Song lại không hề chậm, cô lấy xà phòng rồi xoa lên vết bẩn.

Đúng là giặt không dễ, Mộ Song vò đỏ cả tay mới giặt sạch được vết bẩn đó. Sau khi giặt xong, cô ném tấm ga vào máy giặt để giặt lại một lần nữa.

Lệ Hành đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Mộ Song đang ngồi ở ban công ra sức giặt cái gì đó, không phải cô nói sẽ đi dọn đồ để chuyển nhà à? Sao lại chạy ra ban công ngồi giặt quần áo?!

Lệ Hành tiến lại gần thì thấy không phải Mộ Song giặt quần áo, mà là đang tẩy sạch chứng cứ hoan ái của hai người!

Trái tim Lệ Hành lại bắt đầu khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện hai người chỉ “kết hôn giả”, Lệ Hành cũng biết hiện tại mình không có quyền quản người ta đi giặt ga trải giường!

Cuối cùng Lệ Hành chỉ đứng ở đằng sau cửa kính của ban công, nhìn Mộ Song giặt sạch ga trải giường và ném vào trong máy giặt.

Mộ Song vỗ vỗ tay, làm xong một loạt việc này khiến cô mệt lả cả người. Thể lực của cô vẫn còn chưa khôi phục, mà ga trải giường lại lớn thế kia, làm cô giặt quá vất vả.

Mộ Song định về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện ngẫm nghĩ xem mình nên mang theo những thứ gì. Lúc cô vừa quay người đã thấy Lệ Hành đứng trước cửa kính, sắc mặt đen thui có thể vắt ra thành nước.

Mộ Song không hiểu mình đã làm gì chọc đến người anh em này?!

Chẳng lẽ anh thấy cô đang lãng phí thời gian vì không thu dọn đồ mà ngồi đây giặt quần áo sao? Rất có thể là khả năng này lắm.

Mộ Song đẩy cửa kính ra ngoài và xin lỗi Lệ Hành.

“Lệ Hành, thật xin lỗi. Em thấy ga trải giường bẩn quá nên mới muốn giặt sạch sẽ để phơi khô. Lãng phí thời gian mất rồi, giờ em sẽ lập tức đi dọn đồ. Em nghĩ mình chỉ cần mang theo quần áo, bản thân em cũng không có nhiều đồ nên dọn dần là được, không cần phải vội vàng. Anh có chuyện gì bận hả? Nếu bận thì anh cứ đi đi, em sẽ tự mình dọn. Em cũng đến nhà của anh rồi, anh chỉ cần đưa chìa khoá cho em là được! Em sẽ không quấy rầy…”

Nghe Mộ Song nói những lời này, sắc mặt Lệ Hành càng khó coi. Người phụ nữ này lại muốn đẩy anh ra xa! Không có cửa đâu!

“Anh giúp em dọn đồ!”

Lệ Hành nói dứt lời, anh nắm tay Mộ Song đi về hướng phòng ngủ.