“Ngoài trời tuyết lớn, gió lạnh thấu xương, đại nhân trên đường trở về cẩn thận.” Sơn Nguyệt cười nói: “Ta liền không bồi.”
Mạnh Hác vội vàng nói: “Ngài đi thong thả.”
Thời điểm Sơn Nguyệt trở lại Như Cố Cư, thấy Giang Tẫn Đường nằm ở trên ghế ngủ rồi.
Y thích thanh tĩnh, cho nên hạ nhân trong phủ rất ít, phủ Thiên Tuế to như vậy luôn quạnh quẽ, không hề có tí hơi người.
Hạ nhân quá ít cũng có chỗ không tốt, tỷ như Giang Tẫn Đường ở chỗ này ngủ cũng không có ai lấy cho y tấm chăn.
Sơn Nguyệt trong lòng thở dài một tiếng, lấy ra một tấm thảm da hổ rắn chắc đắp lên cho Giang Tẫn Đường, đồng thời cũng đem lửa huân than thổi lớn hơn chút, giúp Giang Tẫn Đường xua đuổi khí lạnh.
Tựa hồ là do không khí ấm lên, Giang Tẫn Đường mi mắt giãn ra, nhẹ nhàng trở mình.
Sơn Nguyệt nhìn nửa bên mặt đang đè lên ghế của y, bỗng nhiên nghĩ đến sáu năm trước lần đầu thấy Giang Tẫn Đường.
Khi đó cả nhà hắn tuyệt tử cùng đường, phía trước vô số mũi tên bắn lén phía sau là vực sâu, chuôi đao trong tay hắn đã bị máu tươi thấm vào tựa hồ không thể nắm, gần như muốn thả người nhảy xuống vực, Giang Tẫn Đường cưỡi ngựa từ giữa bóng đêm lao ra, như là chẻ đôi màn đêm u tối nhất, nguyệt bạch phong thanh*, Giang Tẫn Đường hỏi hắn: “Muốn chết rất đơn giản, tồn tại lại rất khó, ngươi muốn sống sao?”
*Cảnh đẹp ban đêm, có trăng sáng và gió nhẹ.Hắn muốn sống, vì thế từ một ngày kia hắn hoàn toàn vứt bỏ thân phận quá khứ, biến thành một người mới tinh, không có quá khứ cũng không có vướng bận.
Theo Giang Tẫn Đường sáu nắm, Sơn Nguyệt mới hiểu được Giang Tẫn Đường khi nói “Muốn chết rất đơn giản, tồn tại lại rất khó”, đã sớm giãy dụa trong địa ngục nhân gian vô số năm tháng.
.......
Nội Các định ra Lâm Thiện Phương là người được chọn làm Hoàng hậu, Lâm gia được một mối hỉ sự như vậy, trong lúc nhất thời trước cửa xe ngựa nhiều như nước chảy, nơi chốn khen tặng nơi nơi ăn mừng, trong khuê phòng của Lâm Thiện Phương cũng xuất hiện một đống “Bạn thân”.
Người duy nhất không cao hứng tựa hồ chỉ có Tuyên Lan.
Hắn tuyển Lâm Thiện Phương chính là muốn Giang Tẫn Đường không thoải mái, làm y ra mặt đẩy mối hôn sự này đi, lại không nghĩ tới Giang Tẫn Đường đồng ý, còn đồng ý vô cùng sảng khoái.
Trong cung sắp có nữ chủ nhân, các cung nhân đều vô cùng vui mừng, Tuyên Lan lại ở Ngự Thư Phòng đập đồ vật đầy đất. 😊))))))))
Vương Lai Phúc đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh vang lên tâm can liền run rẩy một chút, tiểu thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngày không đi vào khuyên nhủ bệ hạ ạ?”
Vương Lai Phúc ai nha một tiếng, nói: “Lúc này đi vào, là chê ta sống không lâu? Bệ hạ nổi nóng, trừ bỏ Cửu Thiên Tuế, ai có thể toàn thân mà trở ra?”
Tiểu thái giám thụ giáo* gật gật đầu, lại nhẹ giọng nói: “Cưới vợ không phải hỉ sự sao? Lâm tiểu thư ôn nhu xinh đẹp, lại là biểu muội bệ hạ, bệ hạ như thế nào lại tức giận như vậy?” Hắn gãi gãi đầu cười cười: “Ta muốn cưới vợ đều cưới không được đâu.”
*Chịu sự dạy dỗ.
Vương Lai Phúc giương phất trần lên đập vào đầu hắn nói: “Ngươi cùng bệ hạ có thể so sánh sao?”
Tiểu thái giám sờ sờ đầu, nhanh chóng nói: “Kia đương nhiên là không thể so, ta liền như vậy nói..... Bất quá bệ hạ vì cái gì không muốn lập hậu a?”
Vương Lai Phúc ý vị thâm thường nói: “Cho tới nay đều nhìn sơn trân hải vị, ngươi có thể nuốt trôi rau dại không?”
Tiểu thái giám càng thêm mờ mịt: “A?”
Vương Lai Phúc cười cao thâm khó đoán: “Vị bệ hạ này của chúng ta nha, ánh mắt cao lắm.”
“Phanh” một tiếng, Ngự Thư Phòng bỗng truyền ra âm thanh táo bạo của Tuyên Lan: “Vương Lai Phúc, lăn tới đây cho trẫm!”
Vương Lai Phúc giật mình một cái, chạy nhanh nói: “Lão nô tới!”
Hắn thở dài, đẩy cửa ra đầu tiên là nghe thấy một cổ mùi rượu nồng nặc rồi sau đó liền thấy măt đất hỗn độn, mí mắt nhảy nhảy, cẩn thận nói: “Bệ hạ có chuyện gì phân phó?”
Tuyên Lan đôi tay chống lên gỗ đàn trên bàn sách, con ngươi hung ác nham hiểm: “Trẫm muốn xuất cung.”
“Bệ hạ.... Bệ hạ muốn đi chỗ nào?” Vương Lai Phúc có dự cảm bất thường.
Thực mau, dự cảm xấu này trở thành sự thật, bởi vì Tuyên Lan nói: “Đi Thiên Tuế Phủ.”
Trên gương mặt tuấn tú kia của y giăng đầy mây đen: “Trẫm muốn đích thân hỏi Giang Tẫn Đường, rốt cuộc là có ý tứ gì!!!”
Vương Lai Phúc trong lòng kêu khổ không ngừng, Thiếu Đế trong cơn giận dữ, lại uống say chếch choáng, cùng Cửu Thiên Tuế gặp nhau nhất định là muốn đại náo một hồi, hai bên có lẽ sẽ không bị sao, nhưng chính là những người hầu hạ bọ họ có thể chịu tai ương.
Mặc dù là không tình nguyện, hắn cũng không dám làm trái ý Hoàng đế, đành phải phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa.
Sơn Nguyệt nhận được tin Hoàng đế giá lâm thì lập tức cả kinh, còn không kịp tới đánh thức Giang Tẫn Đường, Tuyên Lan đã hùng hổ xông vào, hắn thân cao chân dài, đi một bước Vương Lai Phúc phải đi ba bước, chân ngắn nhỏ đều đều xoay tròn vẫn là đuổi theo không kịp, nhìn qua thập phần buồn cười.
Nhưng là Sơn Nguyệ không có tâm tư chế giễu, đầu tiên là quỳ xuống hành lễ, rồi sau đó nói: “Bệ hạ, Cửu Thiên Tuế còn đang ngủ trưa.....”
“Cút.” Tuyên Lan âm lãnh nói: “Đều cút cho trẫm.”
Sơn Nguyệ thấy tư thế như muốn đề đao gϊếŧ người của hắn, nào dám để hắn cùng một chỗ với Giang Tẫn Đường, căng da đầu nói: “Bệ hạ, tiểu nhân....”
Tuyên Lan tuổi còn nhỏ, nhưng trên người lại có uy nghiêm thuộc về vương giả không nhỏ, con ngươi hẹp dài của hắn hơi hơi nheo lại, thanh âm cực nhẹ lại mang theo hung ác: “Nếu lại không cút, trẫm lập tức cho người chém đầu ngươi, treo ở cửa Thiên Tuế Phủ.”
Vương Lai Phúc thấy tình thế không ổn, chạy nhanh qua kéo Sơn Nguyệt, thấp giọng nói: “Nghe ta khuyên một câu đi, đi thôi.”
Sơn Nguyệt cắn cắn môi, hít sâu một hơi, “..... Tiểu nhân cáo lui.”
Tuyên Lan một ánh mắt cũng không cho hắn, lập tức xuyên qua hành lang, đi hướng đến đình.
Sơn Nguyệt ngón tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh, gắt gao nhìn chằm chắm bóng dáng Tuyên Lan, Vương Lai Phúc mắng Sơn Nguyệt một phen: “Đại nhân, lại lưu ở đây bệ hạ sẽ tức giận!”
“Đa tạ công công.” Sơn Nguyệt đè nặng âm thanh nói: “Nhưng chính là ta thực sự không yên tâm......”
“Bệ hạ có chừng mực.” Vương Lai Phúc khuyên bảo, kỳ thật chính trong lòng bản thân cũng không tin: “Cửu Thiên Tuế sẽ không có việc gì, đi thôi.”
Cuối cùng Sơn Nguyệt đưa mắt nhìn đình, thấy Tuyên Lan đã đến cạnh ghế dựa Giang Tẫn Đường, ngoài dự đoán của mọi người hắn cũng không làm cái gì ngược lại đứng bất động tại chỗ.
Bên tai truyền đến tiếng thúc giục của Vương Lai Phúc, Sơn Nguyệt đành phải đi theo hắn ủ rũ ra cổng vòm hoa.
......
Tuyên Lan mang theo sự sức giận có thể băm Giang Tẫn Đường thành mười tám đoạn mà đến, nhưng là hiện tới hắn tới trước mặt Giang Tẫn Đường rồi, nhìn dung nhan khi ngủ mắt nhíu lại của y, bỗng nhiên có loại cảm giác không nói được thành lời.
Đêm qua tuyết lớn, trên mặt đất và mái hiên đều tích một tầng thật dày, ngoài đình một cây hồng mai nở rộ xinh đẹp kiều diễm, đoạt đi ánh mắt của người khác là người ngủ dươi hồng mai Giang Tẫn Đường, lại càng thêm khiến người hoa mắt say mê.
Người này tựa hồ bị ác mộng vây khốn, màu đen chân mày hơi nhau, đôi môi hồng ẩm ướt hơi nhấp, gương mặt giống như sắc tuyết đang hãm vào da lông mềm mại, trái ngược với ngày thường thanh lãnh đạm nhiên, mà trở nên đáng thương đáng yêu.
Tuyên Lan vẫn luôn rất kì quái, như thế nào Giang Tẫn Đương một tên gian thần lòng dạ thối nát hiểm độc, lại sinh ra có một bộ dạng họa thủy như vậy, trên hồ sơ viết Giang Tẫn Đường xuất thân từ một thôn trang nhỏ ở Giang Nam, chẳng lẽ phong thủy Giang Nam có thể dưỡng ra một người như thế?
Lúc này, Giang Tẫn Đường bỗng nhiên dồn dập hít vào một hơi, mày nhăn càng khẩn, bắt lấy thảm các khớp xương ngón tay đều phiếm bạch, lẩm bẩm nói gì đó, Tuyên Lan cũng nghe không rõ, không khỏi đến gần một chút, cơ hồ để sát tai vào bên môi Giang Tẫn Đường, hắn rốt cuộc cũng nghe được âm thanh Giang Tẫn Đường khàn khàn: “Tuyên Thận...”
Tuyên Lan đột nhiên ngẩn ra.
Hắn giống như chim ưng hai tròng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Giang Tẫn Đường, Giang Tẫn Đường bị ác mộng yểm trụ, trên trán trắng nõn đều chảy ra mồ hôi lạnh.
Tuyên Lan không thể tránh khỏi nhớ tới những lời đồn hoang đường đó.
Nghe đồn, Giang Tẫn Đường là hồ ly tinh chuyển thế, mới có thể sinh ra rung động lòng người như thế, y dựa vào bộ da ngoài này ở trong cung một bước hướng lên trên bò, vẫn luôn bò tới rồi tiến đến phía trên long sàng tiên đế, đến khi tiên đế tín nhiệm hắn, thương tiếc hắn, đưa hắn trở thành Cửu Thiên Tuế dưới một người trên vạn người.
Tuyên Lan thân là con cái, vốn không nên hỏi đến sự tình của bật cha chú, phía trước Hoàng đế hoang da^ʍ vô độ không ít, tiên đế bất quá chỉ là sủng ái một tên thái giám, trên sử sách không thể chỉ trích, được tính là là một thế hệ minh quân.
Huống hồ Tuyên Lan cũng không tinh tưởng phụ hoàng thánh mình của mình sẽ bị Giang Tẫn Đường mê hoặc, bởi vì hắn là con trai độc nhất, cho nên từ nhỏ hắn cơ hồ là được một tay tiên đế dạy dỗ, hắn biết phụ hoàng không phải là người vì sắc mà thích ai đó.
Nhưng là giờ phút này trong mộng Giang Tẫn Đường lại gọi tên húy của tiên đế.
Cho tới nay luôn cảm thấy lời đồn vớ vẩn, lại giống như là lửa cháy lan vào đồng cỏ lớn, ở trong lòng Tuyên Lan đốt lên.
Hắn nhớ tới khi còn nhỏ mẫu hậu nhắc tới Giang Tẫn Đường biểu tình luôn nhạt nhẽo, nhớ tới Giang Tẫn Đường ở Ngự Thư Phòng hắn liền phải bị cung nữ mang ra ngoài, nhớ tới,.....
Tuyên Lan khóe mắt đều đỏ, thanh âm quái dị: “Giang Tẫn Đường, ngươi vừa mới kêu ai?”
Giang Tẫn Đường đã có chút tỉnh, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, y lông mi run rẩy, thấy trước mặt là mặt Tuyên Lan, hô hấp dồn dập thêm vài phần, “Tuyên Thận.... Ngươi lại vào mộng của ta.”
Tội gì như thế âm hồn không tan.
Lời này không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa, ầm ầm một tiếng vang lớn, mấy quân cờ trắng đen đều bị ném đi, Tuyên Lan đem Giang Tẫn Đường gắt gao đè trên ghế, ngón tay thoan dài bóp lấy chiếc cổ nhỏ bé yếu ớt của Giang Tẫn Đường, thanh âm hung ác: “Ngươi nhìn cho rõ ràng.... trẫm rốt cuộc là ai!”
Tánh mạng bị người người khác khống chế, Giang Tẫn Đường rốt cuộc thanh tỉnh, nhìn gương mặt lạnh băng của Tuyên Lan, sửng sốt một chút: “.... Bệ hạ?”
Tuyên Lan cười lạnh: “Cửu Thiên Tuế kêu chính là bệ hạ nào? Là trẫm, hay là.... Trẫm phụ hoàng?”
Giang Tẫn Đường biểu tình lập tức lãnh đạm xuống, hầu kết tái nhợt giật giật: “Bệ hạ muốn mạng thần sao?”
“Nếu trẫm nói muốn?”
Giang Tẫn Đường thở dài một tiếng: “Vậy thỉnh bệ hạ cứ làm theo ý mình.”
Tuyên Lan đột nhiên thu hồi tay, ép hỏi nói: “Ngươi gì cái gì phải đáp ứng Lâm Thiện Phương tiến cung làm hậu!?”
Giang Tẫn Đường tựa hồ có chút nghi hoặc: “Lâm tiểu thư là biểu muội bệ hạ, vố là có tình cảm từ nhỏ, hiện giờ trổ mã duyên dáng yêu kiều, ôn nhu đoan chính, có thể làm hậu.... Lại nói, này không phải là bệ hạ tự mình tuyển sao?”
Tuyên Lan cắn răn, bỗng nhiên cười lạnh: “Cửu Thiên Tuế cũng sẽ ngắm mỹ nhân sao, trước đó không lâu mới nói đối với Phúc Lộc quận chúa rễ tình đậm sâu, hôm nay lại biết Lâm Thiện Phương duyên dáng yêu kiều, ôn nhu đoan chính?”
Giang Tẫn Đường nhìn mày.
Tên chó con này nói chuyện thì nói chuyện, lại còn muốn đè trên người y nói, thiếu niên lang mười tám tuổi, đã cao lớn thể trọng cũng không nhỏ, Giang Tẫn Đường thân tàn ốm yếu không chịu được bị hắn áp, xương sườn ẩn ẩn đau, y duỗi tay đẩy Tuyên Lan một cái: “Bệ hạ, đứng lên lại nói.”
Tuyên Lan một phen chế trụ tay y, chìn chằm chằm vào đôi mắt y: “Nói rõ ràng vì sao gặp được?”
“......” Giang Tẫn Đường thở dài, nói: “Là do vi thần ngày ngày cưỡi ngựa dạo loạn ở kinh thành, xem cô nương nhà ai trổ mã xinh đẹp, thấy một cái thích một cái, bệ hạ vừa lòng sao?”
Tuyên Lan không hài lòng.
Thậm chí càng thêm tức giận.
Hắn nắm lấy cằm Giang Tẫn Đường, cảm giác được da thịt trơn trượt hơi lạnh, như là dương chi bạch ngọc, làm ngón tay hắn run lên, lời nói càng thêm hùng hổ dọa người: “Cửu Thiên Tuế nhưng thật ra không chọn, trẫm nếu là sinh ra như Cửu Thiên Tuế hoa dung nguyệt mạo*, liền khiến trẫm có cảm giác nữ tử thiên hạ đều không xứng với trẫm, Cửu Thiên Tuế không cảm thấy có hại sao?”
Giang Tẫn Đường nghĩ thầm ngươi hiện tại cũng cảm thấy nữ tử khắp thiên hạ đều không xứng với ngươi, nói ta làm cái gì, y cảm thấy Tuyên Lan tính tình trẻ con, còn nguyện ý hảo hảo nói chuyện với hắn: “Có hại cũng không có biện pháp, tổng thể vẫn phải chấp nhận.” Dừng một chút, “Ngươi uống rượu?”
Rượu trong cung tác dụng rất chậm, Tuyên Lan lúc nãy còn vài phần thanh tỉnh, lúc này ánh mắt lại có chút tan rã.
Hắn không để ý Giang Tẫn Đường dò hỏi, mà lại lâng lâng nhìn chằm chằm môi y, Giang Tẫn Đường sắc mặt tái nhợt, môi lại hồng nhuận, nhìn qua mềm mại vô cùng, như là ngày xuân Ngự Hoa Viên nở một bụi hoa thược dược, không chỉ có đẹp còn tỏa ra hương thơm.
Tuyên Lan ma xui quỷ khiến, đột nhiên muốn biết đôi môi này có mềm mại giống với tưởng tượng của hắn không, không tự chủ được mà cúi đầu xuống muốn nghiệm chứng suy nghĩ của chính mình......
Giang Tẫn Đường đồng tử co rụt lại, nhanh chóng nghiêng mặt đi, môi Tuyên Lan hôn lên má y.
Tuyên Lan không được như ước nguyện, trả thù cắn một cái lên gương mặt y, Giang Tẫn Đường ăn đau trong cơn tức giận đã tát lên mặt hắn: “Bệ hạ tự trọng!”
Tuyên Lan bị một cái tát này đánh đến thanh tỉnh vài phần, phản ứng lại chính mình đang làm cái gì, cảm giác khó có thể nói nên lời, lập tức đứng lên lui ra phía sau ba bước, vẻ mặt dường như đang gặp quỷ nhìn chằm chằm Giang Tẫn Đường, rồi sau đó chính là tức giận: “Giang Tẫn Đường, ngươi dám đánh trẫm?!!!”
Chó con muốn hôn zợ mà đổ thừa qỷ.:)))))))))) Z ai mới là quỷ???????