Chương 3: Vật âu yếm

Tuyên Lan nói phải xử lý thật tốt hôn sự của Giang Tẫn Đường, coi như thật sự là rất để bụng , hết thảy đều dựa nghi nghi thức của thân vương để thực hiện, một đạo thánh chỉ hạ xuống phong Diêu Xuân Huy thành quận chúa, kinh thành bởi vì chuyện này trở nên thật náo nhiệt.

Mỗi người đều đâm chọt sau lưng Giang Tẫn Đường, nói y đầy tớ ức hϊếp chủ nhân, một thái giám muốn lấy vợ đều thôi đi, thế nhưng còn hϊếp bức Hoàng đế phảo xự lý hôn sự.

Vốn dĩ thanh danh đã không tốt, hiện giờ còn bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ.

Tuyên Lan nghe Vương Lai Phúc nói bên ngoài đồn đại, tâm tình cũng không tệ lắm, Vương Lai Phúc thừa cơ hội khen tặng nói: “Bệ hạ anh minh, Cửu Thiên Tuế từng bước ép bức, bệ hạ liền lấy lui làm tiến, lúc này đây Cửu Thiên Tuế tuy rằng bảo hộ Diêu thị, nhưng thật ra là lại nhặt hạt mè ném dưa hấu.”

Tuyên Lan liếc nhìn hắn mộ cái, nhàn nhạt nói: “Trẫm chỉ là thành toàn một mảnh tình si của Cửu Thiên Tuế thôi.”

Nói tới đây, hắn lại nghĩ tới ngày ấy Giang Tẫn Đường đứng ở Ngự Thư Phòng thân ảnh cô đơn, nâng mi mắt như họa nói không phải Diêu thị không cưới.

Tuyên Lan đột nhiên buông chén trà xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Vương Lai Phúc, ngươi nói xem Giang Tẫn Đường một hai phải cưới một nữ nhân làm cái gì?”

Vương Lai Phúc bị dọa nhảy dựng, run run rẩy rẩy nói: “Này.... Này ngoại giới đèu nói, Cửu Thiên Tuế có nhược điểm bị Diêu Thụ nắm được cho nên không thể không....”

Tuyên Lan xuy một tiếng: “Giang Tẫn Đường không phải cái loại người hay đắn đo, nếu thực sự có nhược điểm ở trong tay Diêu Thụ, sai sử Cẩm Y vệ gϊếŧ sạch Diêu gia cả nhà mới là phong cách của hắn. Suy nghĩ nông cạn như thế, ngươi cũng tin?”

Vương Lai Phúc cẩn thận nói: “Kia.... Vậy lẽ nào khả năng đúng như lời Cửu Thiên Tuế nói, đối với Phúc Lộc quận chúa.... Nhất kiến chung tình?”

Vương Lai Phúc nói xong nhìn thiếu niên đế vương sắc mặt càng khó coi thêm vài phần, lập tức ý thức được mình nói sai, nhanh chóng cúi đầu, im lặng.

Tuyên Lan nhìn chằm chằm chén trà trong tay một hồi lâu, liền tới khi Vương Lai Phúc cho rằng hắn muốn đem chén trà sứ men xanh này đập, thì hắn bỗng nhiên cười: “Hoạn quan các ngươi, chơi được nữ nhân sao?”

Vương Lai Phúc chạy nhanh đến quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ.... Này.... Này....”

Tuyên Lan cười lạnh: “Trẫm lạ không phải đang thẩm tra ngươi, ngươi sợ cái gì? Nói thật ra.”

Vương Lai Phúc lau mồ hồi lạnh, nói: “Này.... nô tài xác thật có nghe nói qua, có một vài tên cũng thích đùa bởn nữ nhân, tuy rằng không có cái kia đồ vật, nhưng.... Nhưng đa số vẫn là rất nhiều...”

“Đa số rất nhiều.” Tuyên Lan nghĩ một chút, tưởng tượng ra một chút kia hình ảnh, cảm thấy Giang Tẫn Đường có hại rất nhiều.

Luận tướng mạo, Diêu thị tuy vẻ ngoài thanh tú, nhưng cùng so sánh với Giang Tẫn Đường, lại khác nhau một trời một vực, ánh sáng dom đóm cùng ánh trăng, như thế nào có thể tranh nhau phát sáng?

Luận dáng người... Diêu thị tuy có chút yểu điệu thướt tha nhưng cũng chẳng bằng làn da bạch ngọc của Giang Tẫn Đường, mảnh khảnh lại có vẻ đạm nhiên, có thể dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của bất kì kẻ nào.

Lại luận thân phận..... Không nói đến Diêu thị hiện giờ là nữ nhi tội thần, liền tính lúc Diêu Thụ còn như mặt trời ban trưa, Diêu thị cũng không xứng với Giang Tẫn Đường nắm quyền thịnh thế Cửu Thiên Tuế.

Tuyên Lan không biết Giang Tẫn Đường có hay không như lời Vương Lai Phúc nói, có hay không yêu thích những thứ xấu xa đó.

Cho dù là kinh thành đệ nhất mỹ nhân Ân gia, Ân Trí Huyên nằm ở trên giường Giang Tẫn Đường, Tuyên Lan đều cảm thấy là Giang Tẫn Đường lỗ năng.

Tên họa quan này... Rốt cuộc là loại yêu nghiệt nào đầu thai, thế nhưng lại sinh ra một bộ túi da mê người như thế.

Tuyên Lan nâng chung trà lên, đem trà dư lại một hơi uống cạn, trầm giọng, nói: “Đi Thiên Tuế Phủ, truyền khẩu dụ trẫm.”

“Trẫm nghĩ Cửu Thiên Tuế lâu ngày không gặp Diêu thị chắc sẽ sầu khổ, đặc chuẩn hắn tiến cung thăm Phúc Lộc quận chúa.” Nói tới đây, Tuyên Lan hơi hơi mỉm cười: “Đi đem Phúc Lộc quận chúa đưa tới Càn Nguyên điện đi.”

Càn Nguyên điện, là chỗ ở của đế vương, Vương Lai Phúc nghiền ngẫm mãi không ra suy nghĩ của y, không biết trong đầu Hoàng đế lại tính toán chuyện gì, không dám chậm trễ, thấp giọng vâng lời, liền đi truyền chỉ.

.........

Diêu Xuân Huy bị người ta hảo hảo rửa mặt chải đầu trang điẻm một phen, nàng mới vừa biết được chính mình sắp trở thành thê tử của một hoạn quan, còn không có tiếp thu sự thật này, thần chí có chút hoảng hốt.

Cung nữ chải đầu cho nàng cũng là một người thiện tâm, ôn nhu nói: “Diêu tiểu thư, chúng ta biết ngài từng là thiên kim phủ thượng thư, ngàn kiều trăm quý, nhưng nay đã khác xưa, làm Thiên Tuế phu nhân so với bị sung làm quân kĩ vẫn tốt hơn phải không?”

Diêu Xuân Huy miễn cưỡng cười một chút: “.... Tỷ tỷ, ta sợ hãi... Ta không có gặp qua Cửu Thiên Tuế, chỉ từng nghe qua thanh danh của hắn.... Thanh danh, thật không tốt.”

Thanh danh Cửu Thiên Tuế, thật sự không tốt.

Toàn bộ Đại Nghiệp triều, từ hài tử ba tuổi đều biết trong triều đình có một đại gian thần hại nước hại dân.

Diêu Xuân Huy nhìn về phía cung nữ, nắm lấy tay nàng, thấp giọng khẩn cầu nói: “Tỷ tỷ, người có thể nói cho ta biết Cửu Thiên Tuế là người như thế nào được không?”

Cung nữ có chút giật mình, btreen mặt có chút biểu cảm kì quái.

Nàng lấy một trâm quả chu thoa cài lên búi tóc Diêu Xuân Huy, âm thanh có chút hàm hồ: “.... Cửu Thiên Tuế a, chờ đến lúc ngươi thấy rồi sẽ biết, đó là thần tiên hạ phàm sinh sai nơi.”

Diêu Xuân Huy có chút khó hiểu, nhưng cung nữ cũng không muốn nhiều lời, nói: “Đi thôi, đừng làm lỡ canh giờ.”

Diêu Xuân Huy bị cung nhân mang đến một toàn cung diện tráng lệ, nơi tường cột trạm trổ, kim sơn bạc họa*, chung quanh cung nhanh ra vào đều thu liễm hơi thở, liền liếc nhìn nàng nhiều một chút cũng không dám.

*Xa hoa trang trọng.

Diêu Xuân Huy không biết bản thân đã đợi bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy được tiếng cười, hàm chứa vài phần không rõ ý cười: “... Cửu Thiên Tuế đây là đang oan uổng trẫm, trẫm biết Cửu Thiên Tuế đối với Phúc Lộc quận chúa rễ tình đậm sâu, đặc biệt để hai vị gặp nhau để giải nỗi khổ tương tư, không có khắc khe Phúc Lộc quận chúa.

Rèm châu được cung nhân vén lên, Diêu Xuân Huy vừa nhắc đầu, liền thấy Tuyên Lan mặc một thân huyền y thuê ngũ trảo bàn long mặt mài thâm thúy.

Đồng tử Diêu Xuân Huy co rụt lại.

Đây là thiếu niên nàng đã gặp ở Hình Bộ! Nàng đến nay đều nhớ rõ đối phương đã trào phúng nàng “Chỉ thường thôi”.

Liền tính Diêu Xuân Huy dưỡng ở khuê phòng, không có kiến thức, đều biết toàn bộ Đại Nghiệp, có thể mặc y phục ngũ trảo bàn long, chỉ có Hoàng đế.

Diêu Xuân Huy trong lòng kinh ngạc, thình lình cung nhân tựa hồ sợ hãi ngón tay run lên, rèm châu hạ xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy, cung nhân vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, lại có một bàn tay vươn ra ngón tay thon dài, làn da trắng nhợt, vén rèm châu lên.

Bàn tay kia thật sự rất đẹp, ngón trỏ tinh tế đeo một chiếc nhẫn hồng huyết, ở trên làn da tuyết giống nhau nhu hòa tinh tế.

Tiếp đó là một đạo âm thanh thanh lãnh như ngọc: “Đa tạ bệ hạ ý tốt, chỉ là có lẽ bệ hạ không biết, hôn tục dân gian trước khi thành thân, phu thê không thể gặp mặt.”

Vừa nói chuyện, chủ nhân cái tay kia rốt cuộc cũng xuyên qua rèm châu.

Diêu Xuân Huy trong nháy mắt hiểu rõ lời cung nữ nói “Thần tiên hạ phàm sinh sai nơi” là có ý gì.

Người trước mắt một thân bạch y, trường thân ngọc lập*, mảnh khảnh lại không mất khí khái, gương mặt thật muốn làm người ta cảm khái, chẳng biết là vị đại sư siêu phàm nào lại có thể tỉ mỉ miêu tả ra được, ánh mắt kia nhìn mọi vật đều mang theo sự thanh lãnh lại nhu thuận của Giang Nam, bộ dạng mười phần động lòng.

*Câu nói này để chỉ những người có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịnh, thanh thoát như ngọc.



Diêu Xuân Huy cơ hồ đã quên hô hấp, thẳng đến khi âm thanh của Vương Lai Phúc vang lên: “Phúc Lộc quận chúa, nhìn thấy bệ hạ sao không hành lễ?”

Diêu Xuân Huy lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng cúi đầu, che đi sự chật vật của mình, âm thanh có chút lắp bấp: “Tham kiến bệ hạ!”

Tuyên Lan cười nhạt một tiếng, nhìn Giang Tẫn Đường nói: “Cửu Thiên Tuế, người trong lòng ngươi, bộ dạng hình như không quá thông minh.”

“....” Giang Tẫn Đường nhìn Diêu Xuân Huy, khẽ thở dài,

Y lần đầu thấy Diêu Xuân Huy, không biết nên nói cái gì, không phải vừa lúc làm Tuyên Lan con sói con này chê cười sao.

Hắn ôn nhu thanh âm nói: “Diêu tiểu thư.”

Diêu Xuân Huy nhẹ nhàng nâng đầu, thấy y như hoa dung mạo, mặt đỏ lên: “....Cửu, Cửu Thiên Tuế.”

Giang Tẫn Đường gật gật đầu, nói: “Không, không có.”

So sánh với Diêu gia những nữ quyến khác, nàng đúng là sung sướиɠ như tiên, rốt cuộc từ khi Tuyên Lan cho người đem nàng tiến cung, tuy rằng chẳng quan tâm, nhưng là ăn mặc ở, đi lại vẫn chưa từng bạc đãi.

Vương Lai Phúc có mười phần nhãn lực, di chuyển một chiếc ghế gập đến cho Tuyên Lan, Tuyên Lan ngồi ở trên ghế, một tay chống cằm,cười như không cười: “Cửu Thiên Tuế không phải đối với Phúc Lộc quận chúa để tâm đã lâu sao, như thế nào lúc này gặp mặt, ngược lại mới lạ vậy.”

Giang Tẫn Đường nhàn nhạt nói: “Bệ hạ chẳng lẽ không biết gần người mình thích sẽ hồi hợp lo lắng sao?”

“Thì ra là thế.” Tuyên Lan nhướng mày: “Nhưng thật ra trẫm vẫn có chút đường đột, bất quá hôn sự làm xuống dưới còn cần thêm chút thời gian, ái khanh lại nói tập tục nhân gian phu thê trước khi thành thân không nên gặp mặt, lần này là lần cuối hai ngươi gặp mặt trước khi thành thân, có chuyện gì cần nói, liền nói đi.”

Giang Tẫn Đường cảm thấy Tuyên Lan hôm nay dường như là có bệnh, nhíu mày nói: “Nếu muốn nói chuyện riêng tư, bệ hạ ở đây, không quá thích hợp.”

Tuyên Lan cười: “Có chỗ nào không thích hợp? Trẫm là Hoàng đế, khắp thiên hạ đều coi trẫm là quân phụ, ở trước mặt quân phụ, có cái gì là không nói được?”

Đừng nói là Giang Tẫn Đường, chính là Vương Lai Phúc đều cảm thấy không chịu nổi.

Tuy rằng có chút đại nghị bất đạo, nhưng hắn cảm thất lúc này tiểu Hoàng đế nhìn qua.... Thật đúng là một bộ dạng đang ghen tuông.

Cực kì giống một chính thê có trượng phu từ bên ngoài mang về một tiểu thϊếp, bên ngoài cười khanh khách tiếp nhận rồi lại trong bông có kim cảnh cáo đối phương.

“....” Vương Lai Phúc cơ hồ bị ý nghĩ của chính mình hù chết, nhanh chóng lắc đầu, không dám miên mang suy nghĩ tiếp.

Giang Tẫn Đường không có lời nào có thể cùng Diêu Xuân Huy nói, lại bị Tuyên Lan nhìn chằm chằm, y vừa định tìm đề tài gì có thể nói, Diêu Xuân Huy đã chủ động mở miệng: “...Cửu Thiên Tuế.”

Giang Tẫn Đường trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự sẽ không chủ động cùng nữ tử nói chuyện phiếm.

“Ân.” Giang Tẫn Đường gật đầu: “Làm sao vậy?”

Diêu Xuân Huy trong ánh mắt ngậm nước: “Ta phụ thân.....”

Giang Tẫn Đường trầm mặc một lúc, nói: “Diêu Thụ bán quan bán tước, chiếm trước đồng ruộng, chứng cứ vô cùng xác thực, Hình Bộ đã hạ phán quyết, bảy ngày sau chém đầu thị chúng.”

Diêu Xuân Huy gắt gao cắn môi, nức nở nói: “Ta... Ta biết phụ thân phạm tội, nhưng thời điẻm hành hình, ta có thể đi xem hay không? ta...”

Giang Tẫn Đường nhìn về phía Tuyên Lan: “Này phải hỏi ý bệ hạ.”

Tuyên Lan tay chống cằm, rất có hứng thú nhìn, nói: “Việc nhỏ thôi, ái khanh đã mở miệng, trẫm tự nhiên sẽ đáp ứng.”

“Đa tạ bệ hạ.”

Tuyên Lan thay đổi dáng ngồi càng thêm thoải mái, nói: “Trẫm nhớ rõ, Cửu Thiên Tuế vào cung rất sớm.”

“Đúng vậy.” Giang Tẫn Đường đạm thanh nói: “Thần năm sáu tuổi đã vào cung.”

“Khó trách.” Tuyên Lan hơi mỉm cười: “Cửu Thiên Tuế không không cùng ở chung với nữ nhân quá nhiều, này lần đầu động xuân tâm, thế nhưng cũng không biết tại thời điẻm nữ nhân khóc, nên đưa khăn lụa.”

Giang Tẫn Đường không biết con sói con Tuyên Lan này đến nay vẫn chưa từng chạm qua nữ nhân còn có tự tin cười nhạo y, bất quá y lười cùng tiểu hài tử so đo, “Thần đích thị không hiểu.”

Tuyên Lan không chút để ý rút ra một chiếc khăn lụa màu trắng, mặt trên thuê hoa lê, nói: “Lần này, liền tính trẫm làm giúp Cửu Thiên Tuế.”

Vương Lai Phúc nhanh chóng nhận lấy khăn lụa, trình đến trước mặt Giang Tẫn Đường.

Giang Tẫn Đường nhẹ nhăn mi, vẫn là cầm lấy khăn lụa, đang muốn động, Tuyên Lan bỗng nhiên đứng lên, một phen chế trụ cổ tay y.

Hai người trong nhất thời khoản cách cực gần, gần tới mức Tuyên Lan có thể nghe được mùi hương hoa thanh lãnh phảng phất toát ra từ máu của Giang Tẫn Đường.

Giang Tẫn Đường tay áo to rộng, Tuyên Lan trực tiếp chạm được đến da thịt y, quả thức giống như tuyết mịn, mát lạnh mềm mại.

Thực sự không phải là da thịt mà một tên hoạn quan nên có.

“Bệ hạ.” Gian Tẫn Đường có chút không vui: “Đây là có ý gì?”

Tuyên Lan nhìn chằm chằm đôi mắt y, một lúc sau hắn cười, nói: “Này khăn lụa là vật âu yếm của trẫm, vẫn là không cho Cửu Thiên Tuế mượn.”

Nói rồi hắn chậm rãi rút khăn lụa từ lòng bàn tay của Giang Tẫn Đường ra, ngón tay vô tình chạm phải ngón tay Giang Tẫn Đường, Giang Tẫn Đường không quen lùi lại, rũ mắt nói: “Đây nếu là vật bệ hạ âu yếm, thỉnh bệ hạ hảo hảo bảo quản.”

Tuyên Lan nhéo nhéo chiêc khăn lụa tầm thường trong tay, ngón tay vô thức cuộn tròn một chút, nói: “Đương nhiên.”

Giang Tẫn Đường vốn cũng không định giúp Diêu Xuân Huy lao nước mắt, thối lui hai bước, không biết Tuyên Lan lại phát điên cái gì, cũng không muốn bồi hắn diễn kịch, lạnh nhạt nói: “Thân còn có việc phải xử lý, cáo lui trước.”

“Cửu Thiên Tuế chính là đối đãi với người trong lòng như thế?” Cố tình Tuyên Lan gióng như một con oan hồn âm hồn bất tán, ở phía sau Giang Tẫn Đường nói: “Mỹ nhân khóc thương tâm như vậy, Cửu Thiên Tuế lại một lòng chỉ quan tâm chính sự.”

Sói con muốn nói:Toy được nắm tay vồi nè:))))))))))