Chương 2: Trạng Nguyên lang

Tin tức Cửu Thiên Tuế muốn cưới vợ dường như không cánh mà bay, không quá nửa ngày, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện đại sự này.

Lúc này vừa qua khỏi tết, kinh thành vì chuyện này, lần nữa lại thêm náo nhiệt, trên những trà lâu các thư sinh tụ lại bên nhau cùng phê phán họa quốc gian thần, lại nói đến chuyện đạo trị quốc, điều thứ nhất trước tiên là phải đem Cửu Thiên Tuế đi chém đầu thị chúng, làm yên lòng dân.

Giang Tẫn Đường ngồi ở trên cao cạnh cửa sổ, cách một tấm rèm châu nghe được rành mạch, y trên mặt không có biểu tình gì, chỉ lại nhìn ra cửa sổ sông đào bảo vệ thành nay đã tích đầy tuyết khô cằn điêu tàn, Sơn Nguyệt lại nhíu mày, nói:

“Những người này cái gì cũng điều không hiểu, nếu thật sự có bản lĩnh sao có thể nghèo túng đến mức một chút tiền trà cũng không có nỗi?”

Giang Tẫn Đường nhàn nhạt nói: “Ta còn không tức giận, người tức cái gì.”

Sơn Nguyệt thời điểm mới vừa đi theo Giang Tẫn Đường, không rõ vì cái gì mà đối mặt với nhiều lời mắng chửi như vậy y vẫn có thể điềm nhiên đối mặt, về sau Sơn Nguyệt mới phát hiện trong mắt Giang Tẫn Đường danh lợi thế gian đều không đáng giá, cái loại sự tình này đem y cả người đều kéo vào vực sâu, đương nhiên sẽ không để ý đến lời chửi rủa của những kẻ này.

Giang Tẫn Đương nâng chung trà lên, uống một ngụm, chân mài khẽ nhăn lại, tựa hồ là không quá thích hương vị trà này, trùng hợp lúc này bên ngoài có người cao giọng nói: “Ta nói này, hoạn quan muốn cưới vợ, nhất định là cùng Diêu Thụ có lén lúc lui tới! Diêu Thụ bán quan bán tước nhiều năm vẫn luôn không bị phát hiện, nào biết có phải hay không tên hoạn quan này ở sau thay hắn chống lưng?!”

“Thật là có lý! Theo ta thấy sợ là Diêu Thụ uy hϊếp hắn, hắn sợ bản thân bị liên lụy mới không thể không cưới Diêu thị. Nếu không hắn là thái giám cần gì phải cưới một nữ nhân a, mọi người nói có phải hay không?!”

Mọi người cười vang.

Sơn Nguyệt lạnh lùng nói: “Uổng cho đọc sách thánh hiền, thế nhưng lại thô bỉ đến như vậy.”

Nhưng Giang Tẫn Đường lại cảm thấy bọn họ thật có ý tứ nói: “Bọn họ nói cũng không sai.”

Sơn Nguyệt thấp giọng nói: “Chủ tử, kỳ thật ngài cần gì hà tất tranh vũng nước đυ.c này.... Bình gánh bêu danh.”

“Ta không thích thiếu nợ nhân tình.” Giang Tẫn Đường khảy khảy chiến nhẫn đeo trên ngón trỏ, màu sắc đỏ tươi càng làm rõ lên sắc da tái nhợt, như là trên nền tuyết trắng đột nhiên nở rộ hồng mai, “Có người thiết cho ta một cái bẫy, ta nếu không đi vào, liền sẽ không thú vị.”

Y vừa dứt lời, liền có người tách rèm châu ra tiến vào, cười một tiếng: “Ai thiết bẫy cho người?”

Khách nhân Giang Tẫn Đường chờ rốt cuộc cũng tới rồi.

Nam nhân dáng cao chân dài, cẩm y trên người cũng không giống vương tôn quý tộc, ngược lại cả người lệ khí, đó là do ở trên sa trường chém gϊếŧ nhiều năm tạo nên.

Sơn Nguyệt đúng lên, “Tần tướng quân.”

Tần Tư không để ý đến hắn, mà nâng mắt đánh giá Giang Tẫn Đường.

Người này là cái ấm sắc thuốc, cố tình mười phần không biết yêu quý chính bản thân mình, ngày mua đông ngồi ở cửa sổ để trúng gió lạnh, lúc này khuôn mặt trắng bệch như diễm quỷ, chỉ có đôi môi vẫn mang theo xuân sắc.

Tần Tư bất giác nhíu mày, cúi người đem cửa sổ đóng lại, nói: “Nếu như ngươi muốn chết, có thể tìm đến ta, ta một đao cho ngươi chết thống khoái.”

Vừa mới bị gió thổi, mặt Giang Tẫn Đường lại trắng vài phần, đôi mắt lưu li như hạt châu dường như càng thêm sạch sẽ, thật sự không giống như mắt một kẻ tội ác chồng chất đại gian thần nên có.

“Tạm thời không nhọc phiền tướng quân.” Y nói: “Còn có chút chi nguyện chưa xong, lại thư thả cho thêm chút thời gian.”

Tần Tư xuy một tiếng: “Hiện giờ Cửu Thiên Tuế cùng là người có gia thất, trừ bỏ không có nhi tử, còn có chi nguyện nào chưa xong?”

Giang Tẫn Đường hơi hơi mỉm cười, cả người toát ra vài phần hơi thở người sống, càng tựa như hoa đào tháng ba ở Giang Nam rực rỡ động lòng, “Người sao, cũng đều là không có gì, càng không theo đuổi cái gì cả.”

Y vương ngón tay ngọc, thủ thế làm cái “thỉnh” nói: “Ngồi đi.”

Tần Tư ánh mắt dừng ở thon dài tinh tế đầu ngón tay của y, hơi dừng một chút, rồi sau đó ngồi xuống phía đối diện.

Có lẽ ai cũng không thể tưởng tượng được, đương triều Đại tướng quân nhất đẳng hầu Tần Tư thế nhưng cùng Cửu Thiên Tuế đại gian thần này có quan hệ cá nhân.

Rốt cuộc hai người này trên triều có thể là nói ghét nhau như chó với mèo, có người từng nói qua, Đại Nghiệp nếu không phải còn có Tần Tư trung quân lương tướng như vậy, có lẽ đã sớm bị hoạn quan cướp đoạt giang sơn.

“Chẳng lẽ....” Tần Tư nhích tới tới gần thêm một chút, trêu đùa: “Ngươi thật đúng là muốn cho Diêu thị kia sinh một đứa con trai?”

Giang Tẫn Đường cười lắc đầu: “Hà tất phải gây tai họa cho cô nương người ta.”

Tần Tư dựa lưng vào trên ghế, nhàn nhạt nói: “Ta và ngươi nói tới nữ nhân làm cái gì..... Nói chuyện trên triều đi, tiểu Hoàng đế này ngươi dạy không được.”

Giang Tẫn Đường ho khan hai tiếng, khụ ra một búng máu, y điềm nhiên dùng khăn tay lau đi, nói: “Hắn là sói con, không phải chó, tự nhiên sẽ không mặc cho ta bài bố chính mình.”

Tần Tư thấy y ho ra máu, nhíu mày: “Ta trước rằm không phải tặng cho ngươi mấy đại phu sao? Như thế nào những cái đại phu đó ngươi đều không dùng?”

Giang Tẫn Đường nói: “Bệnh nghiêm trọng kéo dài đã lâu, thuốc và kim châm đều không có tác dụng, không phải đại phu sai.”

Tần Tư nhíu mày càng sâu: “Nói bản thân như vậy làm gì, đen đủi.”

Giang Tẫn Đường cười cười, một đôi mắt mang theo ý cười nhìn tới Tần Tư: “Tần tướng quân, chúng ta chỉ là hợp tác thôi, ngươi không phải người tối ta cũng không phải hạng tốt lành gì, cũng đừng quá chú ý đến việc tư của ta a?”

Tần Tư thấy thật phiền một Giangn Tẫn Đường như vậy.

Y luôn là đem mọi chuyện hết thảy phân đến rõ ràng như vậy, tuyệt không ướŧ áŧ bẩn thỉu, hai người đã biết nhau nhiều năm như vậy, Tần Tư hồi tưởng hắn cùng Giang Tẫn Đường trên đời này hình như không có một tia liên quan nào cả.

“Ta chỉ sợ ngươi chịu đựng không nổi, chết quá sớm.” Tần Tư lạnh lùng nói: “Ai muốn quan tâm đến việc tư của ngươi.”

“Trước đa tạ tướng quân.” Giang Tẫn Đường nói: “Này một bộ xương tàn, tạm thời có thể sống tạm qua ngày, việc ta hứa hẹn tướng quân chắc chắn sẽ làm được, thỉnh tướng quan yên tâm.”

“Nhiều năm như vậy, ta thật không biết ngươi đang nghĩ cái gì.”. Tần Tư đọt nhiên tới gần Giang Tẫn Đường, nhìn chằm chằm đôi mắt y: “Ngươi là cái thái giám, còn là một tên ma ốm, bước lên ngôi vị hoàng đế thì có ý nghĩa gì, hiện giờ ngươi phú quý bật nhất, thiên hạ có ai không sợ ngươi, ngươi trăm phương ngàn kế là muốn làm cái gì?”

“Ai biết được.” Giang Tẫn Đường bình tĩnh nói: “Ta cũng không biết.”

Y nằm lên trên mặt bàn phẩy quạt ngà voi, dùng cây quạt đem Tần Tư đẩy ra, nói đến chuyện trên triều: “An Vương sắp hồi kinh.”

“Như thế nào.” Tần Tư nhướng mày nói: “Ngươi vẫn còn nhớ mối thù năm đó với hắn?”

Giang Tẫn Đường mỉm cười: “Tướng quân nói giỡn, ta cùng An Vương điện hạ có thể có thù gì.”

Tần Tư nhìn chằm chằm y, qua một chút hắn mới nói: “Tiểu Hoàng đế nể trọng An Vương, hắn hồi kinh ngươi sẽ không có nhiều ngày lành.”

Giang Tẫn Đường đứng lên, sửa sang lại xiêm y, cười nói: “Cho nên ta muốn ở ngoài kinh thành gϊếŧ hắn, làm hắn không vào được kinh.”

Mí mắt Tần Tư nhảy dựng: “.... Ngươi điên rồi? Hiện giờ ngươi với tiểu Hoàng đế giương cung bạt kiếm, hắn một khi cánh chim đầy đặn việc thứ nhất chắc chắn sẽ bắt ngươi khai đao, ngay cả những thư sinh nghèo đó đều biết ngươi là kẻ chặn đường phát triển thế lực của tiểu Hoàng đế, hắn muốn đem ngươi diệt trừ cho sảng khoái.... Ngươi hiện giờ lại muốn đi khıêυ khí©h hắn làm cái gì? Là ngại bản thân mình mạng quá dài?!”

Giang Tẫn Đường không trả lời, đi ra ngoài, Tần Tư chế trụ cổ tay y: “Đáp lời.”

Giang Tẫn Đường liếc mắt nhìn bàn tay đang bắt lấy tay mình, cây quạt vừa chuyển đập vào trên mu bàn tay hắn, Tần Tư không khỏi buông lỏng ra, Giang Tẫn Đường bình tĩnh nói: “Ta vui.”

“Ngươi....” Tần Tư cắn răng, nếu là người khác đối với hắn như vậy hắn đã sớm đem người đó đánh đến kêu cha gọi mẹ, cố tình Giang Tẫn Đường người này như là búp bê sứ, chạm vào đều chạm không được.

Hắn thu hồi tay, cười lạnh nói: “Được, nhươi muốn tìm đường chết, ta không ngăn cản ngươi.”

“Bệ hạ tự mình lo liệu cho hôn sự của ngươi, mong rằng Cửu Thiên Tuế hảo hảo hạnh phúc, đừng cô phụ một phen ý tốt của người.”

“Đương nhiên.” Giang Tẫn Đường nói.

Tần Tư cũng không biết chính mình vì sao liền nổi lên một cổ hỏa khí, hắn tự rót cho mình một ly trà mới nói: “Ta vừa lấy được tin tức, Diêu thị bị người Hình Bộ dẫn đi rồi, Cố Chi Viêm tự mình tới dẫn người đi.”

Giang Tẫn Đường ngoái đầu nhìn lại: “Mang đi nơi nào?”

“Trong cung.” Tần Tư nói: “Ngươi đem tiểu Hoàng đế tức giận đến như vậy, hắn tính toán đem Diêu thị nhận làm nghĩa muội, từ trong cung xuất giá.... Hoàng đế thành ngươi đại cữu ca, Cửu Thiên Tuế đúng là có phúc khí.”

Giang Tẫn Đương đối với cách làm ấu trĩ của Tuyên Lan cũng không bất ngờ.

“Ta đã lâu không trở lại kinh thành.” Tần Tư nhớ tới gì đó nói: “Hai ngày trước nhìn thây tiểu Hoàng đế, bất giác hắn cùng tiên đế lớn lên ngoại hình thật giống, tính tình lại hoàn toàn bất đồng.”

Giang Tẫn Đường ngón tay run lên, quạt ngà voi trong tay cũng run run theo, y rũ mi xuống nói: “Đúng vậy.”

“Ta thật ra đã biết một chút sự tình....” Tần Tư nhìn Giang Tẫn Đường, “Trước đó không lâu Lại Bộ cho người sửa sang lại hồ sơ vụ án, có người phát hiện Trạng Nguyên mười ba năm trước trùng tên trùng họ với ngươi, nhưng nói có hay không rất trùng hợp?”

Giang Tẫn Đường cười cười: “Là trùng hợp. Vị Trạng Nguyên lang này là người phương nào?”

Hồ sơ vụ án đã lâu không còn được đầy đủ, chữ viết cũng hoàn toàn không rõ ràng, nhưng lão nhân quản hồ sơ vụ án còn nhớ rõ ràng.... Này tựa hồ là ấu tử của Giang Phan phủ Định Quốc Công. Tuy không bằng các vị ca ca nổi danh, nhưng tài văn chương cực giỏi, chỉ vì bẩm sinh thân thể ốm yếu vẫn luôn điều dưỡng ở thâm gia.”

“Định Quốc Công chín năm trước vì mưu phản bị liên lụy toàn bộ cửu tộc, khó trách vị Trạng Nguyên lang này không có lộ diện.” Giang Tẫn Đường nhẹ giọng nói: “Bằng không cũng có thể phong hầu bái tướng.”

“Đáng tiếc không thể.” Tần Tư nói: “Ta năm đó cùng các công tử phủ Định Quốc Công có chút giao tình, môic người đều là nhân trung long phượng, vị Trạng Nguyên lang này hẳn cũng là người bất phàm.”

“Nhưng thật ra ta trèo cao.” Giang Tẫn Đường mỉm cười, cặp mắt lưu li phản phất như trời tuyết mới tạnh, sạch sẽ: “Tại hạ có tài đức gì, cùng Định Quốc Công tiểu công tử trùng tên trùng họ.”

“Ta thấy Cửu Thiên Tuế cũng không giống như được nhà nghèo khổ dưỡng ra được.” Tần Tư nheo đôi mắt lại, “Không tính trèo cao.”

“Ta là bị cha mẹ bán tiến cung làm nô dịch: “Giang Tẫn Đường thanh âm ôn hòa nói: “Sao xứng đánh đồng cùng công tử Định Quốc Công.”

Tần Tư đương nhiên biết xuất thân của người trước mắt, thời điểm sáu tuổi quê nhà gặp nạn, phải chạy vào kinh thành, cha mẹ mạng số đem hắn bán vào cung, sau mười bốn năm bộc lộ tài năng được tiên đế trọng dụng, dần dần trở thành quyền khuynh triều dã Cửu Thiên Tuế.

Từng sự việc, đều được hồ sơ án ghi lại rõ ràng.

Như vậy một cái chân đất, cùng trời quang trăng sáng tiểu công tử Định Quốc Công tựa hồ cũng chỉ có tên họ giống nhau, nhưng Tần Tư lại nhìn người đứng chạn rèm châu sắc mặt đạm nhiên Giang Tẫn Đường lại cảm thấy bọn họ tuyệt đối có mối liên hệ nào đó.

Giang Tẫn Đường dùng quạt xếp vén rèm châu, gật đầu một cái: “Ta còn có việc, đi trước một bước, tướng quân cứ tự nhiên.”

Sơn Nguyệt đối với Tần Tư làm thi lễ, đi theo sau Giang Tẫn Đường cùng đi ra ngoài.

Hắn thấp giọng nói: “Tần tướng quân vì sao đột nhiên lại nói cái này?”

Giang Tẫn Đường nhìn bầu trời xanh mà lại rơi tuyết lớn, thanh âm nhẹ nhàng: “Có thể là đáng tiếc cho vị Giang tiểu công tử kia.”

“Rốt cuộc mười bảy tuổi Trạng Nguyên lang, Đại Nghiệp khai quốc đến nay cũng chỉ có một người.”

Sơn Nguyệt căng dù ra, che ở đỉnh đầu Giang Tẫn Đường vì y chắn gió tuyết, Giang Tẫn Đường ánh mắt dừng ở phương xa, đôi mắt trong trẻo, cười một tiếng: “....Đáng tiếc.”