Chương 15 – 1: Y mộng

Tuy là Ấn Văn Hưng ăn chơi trác táng, nhưng nghe thấy cũng thiếu đều chút nữa phun ra ngụm trà, “2000 lượng hoàng kim mua một nữ nhân, đây là con nhà giàu nào đây.”

Tuyên Khác nhướng mày nhìn ra, liền thấy là phòng chữ Thiên số 1 nãy giờ luôn không có động tĩnh.

Hai phòng nhất hào gần nhau, hiện giờ hai nhà so giá, mọi người ánh mắt đều dừng trên hai lô ghế hào này.

Ấn Văn Hưng vẫy tay, hỏi: “Hôm nay phòng số 1 là ai?”

Tú bà do dự một chút, cười nói: “Khách nhân quá nhiều, nô gia cũng không thể lần lượt từng cái đều nhớ kỹ a, người trong phòng số 1 chỉ là giao tiền, nô gia không thấy người.”

Ấn Văn Hưng bán tín bán nghi: “Thật sự?”

Tú bà nói: “Nô gia nào dám lừa ngài đâu tiểu hầu gia.”

Ấn Văn Hưng cũng nghĩ vậy, lão bà này nào có lá gan lớn như vậy, không thú vị nói: “Cút đi.”

Tú bà vội vàng rời đi.

Chỉ là tảng đá treo trong lòng lại chưa buông xuống.

Nàng không lừa Ấn Văn Hưng, nàng xác thật là chưa thấy qua khách quý trong phòng chữ Thiên số 1 là ai, nhưng là khi chọn phòng này liếc mắt nhìn người giao tiền nhận ra đây là một thái giám mặt trắng, không râu.

Có thể sử dụng thái giám hầu hạ, còn có thể tới Hoán Hoa Lâu, không phải chỉ có một vị đó thôi sao.

Nhưng tú bà không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể làm bộ ra dáng cái gì cũng không biết, nàng vốn tưởng rằng vị này chỉ là tới nhìn xem chuyện vui, ai ngờ còn cùng Tần tướng quân giằng co......

Nàng sầu lo không được, rồi lại không có cách nào, chỉ có thể nhìn hai gian phòng tiếp tục giằng co.

.........

“Xem ra Lâm Tiện cô nương thập phần khó đoạt a.” Tần Tư cảm thán một tiếng: “Đi một tên Ấn Văn Hưng, lại tới một tên khác càng có tiền hơn, 2000 lượng hoàng kim đều kêu ra tới.”

Giang Tẫn Đường thưởng thức quạt ngà voi trong tay, không chút để ý nói: “2001 lượng hoàng kim.”

Gã sai vặt lúc này không run lên nữa, eo lưng thẳng thắn lại kêu giá, mọi người hứng thú tăng vọt, thế nhưng đều quên xem mỹ nhân chỉ chằm chằm nhìn vào hai giang phòng đang cạnh tranh giá.

Phòng chữ Thiên số 1 không do dự thêm lên tới 2500 lượng hoàng kim.

Tần Tư nhíu mày: “Ta vốn tưởng rằng kình địch của ngươi bất quá chỉ có Ấn Văn Hưng thôi, người này lại từ nơi nào ra tới?”

Giang Tẫn Đường cách rèm châu nhìn thoáng qua, cửa phòng nhất hào kín mít, nhìn không thấy chủ nhân lư sơn chân diện mục.

Tần Tư nói: “Giá này nếu tiếp tục kêu tiếp, sẽ không đem ngươi cùng Thiên Tuế Phủ đều dọn đi chứ?”

“Không phải nghe đồn nói quốc khố bảy phần đều ở Thiên Tuế Phủ sao, nào có chuyện dễ dàng dọn đi như vậy.” Giang Tẫn Đường thở dài một tiếng, “Nhưng ngươi nói không sai, không thể tiếp tục nâng giá lên như vậy.”

Y nâng mắt lên nhìn Tần Tư: “Chi bằng Tần tướng quân tiến đến giao thiệp một phen đi, có lẽ đối phương sẽ xem mặt mũi tướng quân mà thu tay lại.”

Tần Tư cười: “Cửu Thiên Tuế, người muốn Lâm Tiện là ngươi, cũng không phải ta muốn.”

Giang Tẫn Đường liền cười: “Đều nói tốt người làm được đế, đưa Phật đưa đến tây thiên.... Ngày nào đó Sơn Nguyệt chắc chắn sẽ đối với ngươi mang ơn đội nghĩa, cung kính bài vị của ngươi.”

“....” Tần Tư tưởng tượng một chút hình ảnh kia, cảm thấy khϊếp sợ đến hoảng, a một tiếng: “Ta đi là được ngươi hà tất phải nguyền rủa ta như vậy.”

Hắn đứng lên, đi đến cách vách gõ cửa, cửa vừa mới mở ra, Tần Tư liền nghe một đạo âm thanh cười như không cười: “Trẫm còn nói là ai tài đại khí thô như thế, nguyên lai là Tần Tướng quân.”

Tần Tư: “.....”

Ta nói là ai sống ương ngạnh như vậy, nguyên lại là tiểu hoàng đế.

Quân thần cùng nhau dạo kỹ viện, còn đυ.ng phải nhau, quả thực là có thể viết vào sử sách trường hợp xấu hổ nhất.

Troima cười đinn=)))))))))



Tần Tư ho khan một tiếng, hành lễ, “Thần tham kiến bệ hạ.”

Tuyên Lan lười nhác dựa vào trên ghế, bênh cạnh Vương Lai Phúc đang tận tâm tận lực lột quả hạch cho y, y cũng không ăn, mà chỉ nhìn chơi, nói: “Tần tướng quân đối với hoa khôi này có ý tứ?”

Tần Tư: “.... Còn tốt, chỉ là xem náo nhiệt.”

Lúc này dưới lầu truyền đến âm thanh: “Chư vị khách quan, còn có hay không ai ra giá cao hơn 2500 lượng hoàng kim không? Nếu là không có, Lâm Tiện cô nương tối nay chính là của khách quý phòng chữ Thiên số 1!”

2500 lượng hoàng kim giá trên trời, chỉnh là ngay cả Ấn Văn Hưng cũng không thể tùy tiện móc ra tới, như thế nào còn sẽ càng cao được, nhưng cố tình là phòng chữ Thiên số 2 lại thêm giá: “2501 lượng hoàng kim.”

Tuyên Lan nhướng mày: “Trong phòng Tần tướng quân còn có người?”

Tần Tư cảm thấy ngữ khí của Tuyên Lan lúc này dường như giống đang bắt gian, nói: “Thần... Kỳ thật chỉ là tiện đường đến xem, ra giá là một người khác.”

Tử đạo hữu bất tử bần đạo*, Cửu Thiên Tuế xin lỗi.

*Chỉ cần mình sống được là được, bạn bè sống chết không quan trọng.=)))))



Tuyên Lan “Nga?” một tiếng, đứng lên nói: “Trẫm nhưng thật ra muốn nhìn xem, là ai muốn cùng trẫm đoạt người.”

Tần Tư: “.....”

Vương Lai Phúc chạy nhanh ra ngoài xác định không có người không liên quan, rốt cuộc hoàng đế tới dạo thanh lâu không phải chuyện sáng rọi gì.=))

Tuyên Lan chậm rãi bước đến trước của phòng chữ Thiên số 2, ý bảo Vương Lai Phúc đi mở cửa.

Giang Tẫn Đường còn tưởng rằng Tần Tư đã trở lại, không có để ý, trong căn phòng này đốt hương qua ngọt, làm y có chút đau đầu, một tay chống trán, đôi mắt nửa nhắm nửa mở.

Vương Lai Phúc đẩy của ra thấy y, mở to hai mắt nhìn, vừa muốn nói chuyện, liền thấy Tuyên Lan chỉ lẳng lặng mà nhìn Giang Tẫn Đường, rốt cuộc hầu hạ Tuyên Lan ngần ấy năm, hắn nháy mắt đã minh bạch, đưa mọi người rời khỏi phòng, cửa một lần nữa đóng lại.

Tần Tư đứng ở cửa, nhíu mày nói: “Bệ hạ người....”

Vương Lai Phúc nhẹ giọng nói: “Tần tướng quân nói cẩn thận, bệ hạ như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?”