Chương 14 - 2: Kinh hồng thoáng nhìn

Ấn tiểu hầu gia đứng đầu nhất hào ăn chơi trác táng ở kinh thành, đại khái là bởi vì hắn là con vợ cả duy nhất của Ninh Viễn Hầu, được cả nhà đều nuông chiều, ngược lại dưỡng ra lại không bằng con vợ lẽ có tiền đồ, mà suốt ngày chơi bơi lêu lổng, gây chuyện thị phi, may hắn xuất thân Ấn gia, bằng không vừa lên phố có thể bị người ta đánh chết.

Nếu là sự thật lại nói tiếp, kinh thành bá tánh càng sợ Ấn tiểu hầu gia, tuy rằng hắn ác danh không bằng Cửu Thiên Tuế vang dội thiên hạ đều biết, nhưng mà Cửu Thiên Tuế không yêu đi dạo, bá tánh bình thường cũng không thấy được, còn Ấn tiểu hầu gia thì thích nhất phóng ngựa vào phố xá sầm uất, nếu không cẩn thận bị ném đi sạp bị thương cánh tay chân chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Nghe Tần Tư nói ngươi ở ghế lô đối diện là Ấn Văn Hưng, Giang Tẫn Đường nhíu mày, có chút chán ghét.

Ấn Văn Hưng người này tận tình thanh sắc, ưu ái mỹ nhân, danh hào kinh thành đệ nhất mỹ nhân tuy là muội muội hắn Ấn Trí Huyên, nhưng nếu là người nào gặp qua Giang Tẫn Đường đều sẽ không cho là như vậy.

Ấn Văn Hưng từng ở trên đường cái nhìn thấy y, kinh hồng thoáng nhìn, hồn phi phách đãng, đánh ngựa đuổi theo đến trước cửa cung, sau đó nghe nói người trong xe là Giang Tẫn Đường, mới hậm hực bỏ về.

Chuyện này Giang Tẫn Đường lười so đo, nhưng Ấn Văn Hưng lại to gan lớn mật tặng vô số bảo vật quý hiếm đến Thiên Tuế Phủ, cầu kiến được gặp mặt mỹ nhân. Sơn Nguyệt phải tự mình đem lễ vật đưa tới trước mặt Ninh Viễn Hầu, Ninh Viễn Hầu biết được nhi tử làm xằng bậy, đóng cửa nhốt hắn một thời gian mới ngừng nghỉ.

Giang Tẫn Đường lạnh nhạt nói: “Ấn gia tư khố sợ là so với quốc khố còn nhiều hơn, năm ngàn lượng bạc tùy tiện quăng ra ngoài.”

“Cửu Thiên Tuế không phải cũng muốn vì mỹ nhân vung tiền như rác sao.” Tần Tư uống ngụm trà, nói: “Ta xem tiểu hầu gia nhất định phải đạt được, hai vị hẳn là muốn đấu.”

Giang Tẫn Đường cười nhạo một tiếng.

Không biết là bởi vì giá cả này thực sự là có chút cao, hay là bởi vì Ấn Văn Hưng ra giá, trong lúc nhất thời không ai mở miệng, Ấn Văn Hưng đẩy cửa khắc hoa đi ra, hướng bốn phía chấp tay, mặt đầy tươi cười: “Đa tạ các vị bỏ qua thứ yêu thích.”

Giang Tẫn Đường cong môi, duỗi tay quơ quơ lục lạc, gã sai vặt đứng ở sân sân phơi chờ lệnh lập tức chạy nhanh đế bên cửa sổ: “Khách quý muốn ra giá?”

Giang Tẫn Đường nói: “5001 lượng bạc.”

Gã sai vặt sửng sốt, này chính là cố ý tìm tiểu hầu gia gây phiền toái.

Ấn tiểu hầu gia này là tôn sát thần, gã sai vặt ý tốt nói: “Khách quý, ngài ra giá này, sợ là sẽ đắc tội tiểu hầu gia...”

Tần Tư xuy một tiếng, nói: “Muốn ngươi kêu giá thì kêu đi, Ấn Văn Hưng tính là thứ gì chứ.”

Gã sai vặt cả kinh, không dám nhiều lời, thanh thanh giọng nói, câu chữ rõ ràng hô: “Phòng chữ thiên số 2 khách quý ra giá 5001 lượng bạc!”

Toàn trường ồ lên.

Tươi cười trên mặt Ấn Văn Hưng liền trầm xuống, có muội muội là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hắn sinh ra kỳ thật không tồi, chỉ là thân thể hàng năm bị tửu sắc đào rỗng hàng năm bị tửu sắc đào rỗng, nhìn không có tinh thần, thời điểm sắc mặt trầm xuống càng có vẻ âm lãnh.

Gã sai vặt bên người hắn thấy thế, nhanh chóng nói: “Không biết các hạ là người phương nào, chẳng lẽ là cố ý muốn gây phiền toái khiến tiểu hầu gia của chúng ta không thoải mái?!”

Giang Tẫn Đường chỉ lo uống trà của mình, không để ý tới.

Ấn Văn Hưng lạnh lùng nói: “6000 lượng bạc.”

Giang Tẫn Đường không nhân không chậm: “6001 lượng bạc.”

Này rõ ràng là muốn dối nghịch với Ấn tiểu hầu gia, thời điểm gã sai vặt kêu giá âm thanh đều run run.

Ấn Văn Hưng tức giận lập tức đập một chén trà, hùng hổ muốn xông tới, tú bà thấy tình thế không ổn, nhanh chóng lên ngăn lại, thấp giọng nói: “Tiểu hầu gia xin ngài bớt giận.... Xem chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy, ngài đừng đập nơi này của nô gia nha!”

Ấn Văn Hưng cả giận nói: “Này không biết là con hàng nơi nào tới dám cùng tiểu gia ta đoạt nữ nhân, Trần Huyền Linh Phong Tiềm bọn họ cũng chưa dám như thế đánh vào mặt ta, hắn lại là cái gì mà dám?! Ngươi mau tránh ra cho ta, hôm nay ta nhất phải cho hắn biết rõ, kinh thành này là đất của ai!”

Lời này nói thật là cuồng vọng, rốt cuộc dưới bầu trời này, đất nào cũng đều là đất của Thiên tử, nhưng Ấn gai hiện giờ thanh thế ngập trời, Ấn Văn Hưng thật là tự tin.

Tú bà khó xử, đành phải nói: “Tiểu hầu gia, ghế lô số 2 đó là Tần tướng quân!”

Ấn Văn Hưng sửng sốt, rồi sau đó nói: “Ta đây sợ Tần Tư? Ta cùng hắn không oán không thù, hắn làm ta không thoải mái, ta muốn chính miệng đi hỏi hắn một chút!”

Nói rồi đẩy tú bà ra muốn đi, lúc này cửa sổ bị đẩy ra, một đạo âm thanh ôn nhuận như ngọc vang kên: “Phong Học, đứng lại.”

Ấn Văn Hưng từ xưa tới nay không sợ trời không sợ đất tiểu bá vương thế nhưng lại bị một tiếng này kêu dừng bước, quay người lại không tình nguyện nói: “Biểu ca, ta không tìm hắn gây phiền toái, chính là đi hỏi Tần tướng quân một chút, ta khi nào đắc tội hắn.”

“Trở về.” Người nọ chỉ lặp lại một câu.

Tú bà trong lòng run sợ nhìn Ấn Văn Hưng, Ấn Văn Hưng nắm chặt nắm tay, lại chưa nói cái gì, quay về ghế lô.

Tú bà nhẹ nhàng thở ra, không biết bên trong đến tột cùng là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể lầm Ấn tiểu hầu gia ngoan ngoãn nghe lời..... Bất quá Ấn tiểu hầu gia kêu hắn biểu ca, không phải là.....

Trong ghế lô Ấn Văn Hưng bực bội nói: “Biểu ca, ta nói ta chỉ muôn hỏi Tần Tư...”

“Ngồi đi.” Tuyên Khác châm thêm trà vào chén, nhàn nhạt nói: “Lâm Tiện này bất quá cũng như thế, ngày khác ta thấy người tốt hơn sẽ tặng cho ngươi, hiện giờ Tần gia lừng lẫy đừng cùng Tần Tư trở mặt.”

Ấn Văn Hưng mắt nhìn Lâm Tiện dưới đài, nếu là hắn chưa thấy qua người nhan sắc càng kinh diễm hơn, nhất định là sẽ đem hết trăm phương ngàn kế đều phải đem nàng bắt tới tay, nhưng là hiện giờ hắn hứng thú kỳ thật cũng chỉ có như vậy, nói: “Vậy đi, ta nghe biểu ca.”

Tuyên Khác nhìn ghế lô đối diện, nói: “Ta nghe nói Tần tướng quân luôn không gần nữ sắc, lúc này đây chắc là tới xem náo nhiệt.”

“Hắn đều một đống tuổi còn không đón dâu, tới dạo nhà thổ không phải rất bình thường.” Ấn Văn Hưng lột đậu phộng, ném vào trong miệng: “Lúc trước cha còn muốn cưới Tần Triều Vũ cho ta, nếu là cưới Tần Triều Vũ, kia chẳng phải mỗi ngày đều bị đại cữu ca đánh?”

Tuyên Khác ánh mắt trầm xuống, nói: “Hiện giờ Ấn gia cực thịnh, không nên lại kết giao võ tướng, chọc người ta nghi kỵ, ta không phải đã cùng cữu cưuc nói qua sao.”

“Hắn đã không còn tính toán này.” Ấn Văn Hưng nói: “Dù sao ta cũng không nghic cưới Tần Triều Vũ, cưới vợ làm cái gì, quản đông quản tây, ra cái hoa tửu uống rượu đều không thể tận hứng.”

Ngươi tương lai muốn kế tục tước vị cữu cữu, hẳn là phải nhanh chóng cưới vợ, khai chi tán diệp.” Tuyên Khác ôn nhu nói.

Ấn Văn Hưng bĩu môi, nói: “Rồi nói sau, biểu ca ngươi cũng không phải không cưới sao.”

An Vương đã từng được Tiên đế chỉ hôn Vương phi cho, chỉ tiếc trời đố hồng nhan, qua cửa không đến hai tháng liền bạo bệnh mà chết, nhiều năm như vậy qua đi, Tuyên Khác cũng không có ý định tục huyền*.



*Tục huyền: Cưới vợ mới sau khi vợ cũ mất.



Tuyên Khác cười cười, “Ta cùng ngươi bất đồng.....”

Hắn lời nói còn không có nói xong, bỗng nhiên lại nghe bên ngoài kêu một tiếng: “2000 lượng....hoàng kim.”