Chương 13 – 2: Hoán Hoa Lâu

“Ấn Diệu sao.” Tần Tư nói: “Ta cùng người này có giao tế vài lần, hắn cùng ca ca hắn giống nhau đều xảo quyệt, thực khó chơi, Giang Nam trên cơ bản là thiên hạ của Ấn gia, ta khuyên người đừng tranh vũng nước đυ.c này.”

Giang Tẫn Đường ngước mắt nói: “Này cũng không phải là tời Tần tướng quân trung quân ái quốc nên nói ra.”

Tần Tư cười như không cười nói: “Điều tra Giang Nam khá vậy không phải chuyện Cửu Thiên Tuế hoạ loạn triều cương nên làm.”

“Tứ đại thế gia từ khi khai quốc vẫn luôn lớn mạnh, các triều đại đế vương không một ai không nghĩ diệt sạch cho sảng khoái, không thể đắc đủ không nói, Hoàng Hậu các triều cũng cơ hồ toàn xuất phát từ bốn nhà này, bọn họ cùng hoàng tộc quan hệ gút mắt quá nhiều, thế cho nên Hoàng Đế cũng không dám ra tay tàn nhẫn nhỗ đi, e sợ sẽ dao động căn bản xã tắc.”

Giang Tẫn Đường tiếng nói mềm nhẹ: “Nhưng nếu không nhổ, tứ đại thế gia cùng con mọt cũng không có khác nhau mấy, không có lúc nào là không như tằm muốn ăn toàn bộ quyền lợi thiên hạ, tiên đế khi còn sống đã từng hạ quyết tâm chặt đứt, nhưng là cuối cùng hắn vẫn là chọn từ bỏ.”

“Ta nếu là hoàng đế, ta cũng sẽ chọn như vây.” Tần Tư nhướng mày, nói: “Nếu là bại, giang sơn cơ nghiệp trăm năm sẽ bị chặt đứt trong tay ta, trên sử sách ghi nhớ ta ngu ngốc vô năng, địa phụ không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông, tứ gia nếu là phát triển đi lên hoàng quyền xác thật sẽ hoàn toàn bị chi phối, nhưng tứ gia vẫn phát triển thong thả, sự tình của đời sau liền để cho đời sau đau đầu đi, ta hà tất nhọc lòng cái cục diện rối rắm này.”

“Đúng vậy.” Giang Tẫn Đường nói: “Đại Nghiệp triều mưới sáu vị đế vương, đều có suy nghĩ như thế, vì thế mặc kệ tứ đại thế gia trong 300 năm không ngừng lớn mạnh, thế cho nên hiện giờ chẳng sợ bị chặt đứt, đều vô lực xoay chuyển trời đất.”

“Ngươi hôm nay bỗng nhiên nói cái này làm cái gì?” Tần Tư nghi hoặc: “Sợ tiểu hoàng đế vô năng, bị tứ đại thế gia biến thành con rối?”

Giang Tẫn Đường cười lắc đầu, cũng không trả lời vấn đề này, mà là nói: “Lúc nãy khi ngươi tới, không phải nói muốn mang ta đi xem cái việc gì vui sao?”

“Là có việc vui.” Tần Tư vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Ngày gần đây kinh thành có ba chuyện đại sự, ngươi đoán xem là ba chuyện nào?”

“Hoạn quan đón dâu, hoàng đế lập hậu, Giang Nam thiên tai lớn?”

“Ha ha ha ha ha ha.” Tần Tư cười ra tiếng: “Giang Nam ở xa ngoài ngàn dặm, kinh thành như thế nào để ý bọn họ gặp thiên tai bao lớn, ngươi chỉ đoán đúng hai chuyện trước.”

Từ xưa thế đạo như thế, cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt*, Giang Tẫn Đường cười cười, hỏi: “Kia chuyện thứ ba là cái gì?”

*Trích “Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” của Đỗ Phủ.



Tần Tư nói: “Tiêu kim quật Hoán Hoa Lâu lớn nhất kinh thành khoảng thời gian trước lại chọn ra một cái hô khôi, người này lúc trước thân tiểu thư nhà quan, chỉ là sau gia đạo sa sút, vào chốn phong trần, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, còn có một giọng nói tốt, sinh mỹ mạo lại đa tình, tối nay Hoán Hoa Lâu mở bán đấu giá đêm đầu của nàng, nam nhi kinh thành nghe tin lập tức hành động, việc vui náo nhiệt này Cửu Thiên Tuế có nghĩ đi nhìn xem?”

Giang Tẫn Đường đối với việc này không hứng thú, nhàn nhạt nói: “Tần tướng quân không hổ là tay lão làng, đối với chuyện các nơi phong trần trong kinh thành rõ như lòng bàn tay, đáng tiếc ta hữu tâm vô lực, không bồi.”

“Cửu Thiên Tuế lời này nói ra oan uổng cho ta.” Tần Tư nhìn y dung sắc thanh đạm, cười nói: “Ta hàng năm chinh chiến bên ngoài, thời gian ở kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, nơi nào đảm đương được tay lão làng... chứ, chẳng qua thân phận vị hoa khôi này thực đặc thù.”

Vừa nói hắn vừa chuyển mắt liếc nhìn Sơn Nguyệt một cái, Sơn Nguyệt có chút mờ mịt: “.... Tần tướng quân, tại hạ luyện đồng tử công, không thể dạo nhà thổ*.” Dừng một chút, bổ sung nói: “Chủ tử y thân mình không tốt, cũng không thể dạo nhà thổ.”

*Nhà thổ: kỹ viện.

Tần Tư: “...”

Giang Tẫn Đường đã phát hiện ra gì đó, nói: “Sơn Nguyệt, lần trước có người tặng ít huyết thịt hươu gì đó, ngươi đi tìm ra, tặng cho Tần tướng quân mang về, miễn cho hắn khi dạo nhà thổ bị các cô nương chê cười.”

Sơn Nguyệt không nhịn được cười, nói: “Đúng vậy.”

Tần Tư đen mặt: “Lão tử không cần mấy thứ này.”

Giang Tẫn Đường nhướng mày, nói: “Tính tuổi tác, tướng quân cùng ta không sai biệt lắm, không phải thiếu niên mới cập quan, không cần phải nhịn.”

Tần Tư đột nhiên đứng lên: “Ta có từng...”

Thấy Sơn Nguyệt đi xa, biểu tình trên mặt Giang Tẫn Đường lạnh xuống, nói: “Mạo phạm tướng quân, tướng quân long tinh hổ mãnh, chắc là không cần phải ăn thịt hươu, mang về khao tướng sĩ trong quân đi.”

Tần Tư lúc này mới nguồi xuống, nói: “Ta mới vừa cùng ngươi nói hoa khôi này xuất thân nhà quan, ngươi biết nàng là nữ nhi nhà ai sao?”

Giang Tẫn Đường khẽ thở dài: “... Nàng là nữ nhi Khâu Nguyên Lãng đi.”

Tần Tư cũng không kinh ngạc y có thể đoán được, nói: “Đúng vậy, năm đó Khâu gia bị Văn gia liên lụy, sung quân ba ngàn dặm, cô nương này tuổi còn nhỏ, ở trên đường áp giải bị cái tiểu tốt bán cho tú bà Hoán Hoa Lâu, tú bà thấy nàng tuổi còn nhỏ nhưng dung sắc hơn người, vẫn luôn dưỡng ở trong lâu, chờ nuôi ra tới một cây rụng tiền.”

Giang Tẫn Đường hơi trầm ngâm.

Thời điểm Sơn Nguyệt được y cứu liền vứt bỏ quá khứ của chính mình, Giang Tẫn Đường không biết hắn có hận có nhớ hay không nhớ, những năm gần đây Sơn Nguyệt lại chưa từng nhắc tới sự tình Văn gia, có lẽ thực sự muốn nhất đao lưỡng đoạn.

Y có chút không xác định cho Sơn Nguyệt biết nữ nhi Khâu Nguyên Lãng còn sống là một chuyện tốt hay không.

Tần Tư lại nói: “Cô nương này hiện tại sửa lại tên họ, gọi là Lâm Tiện”

Giang Tẫn Đường liền mỉm cười: “Nhìn sông thèm cá.... Không phải ý tốt a.”

Tần Tư lấy một vài quả khô trên bàn, vừa lột vừa nói: “Ta năm đó đều có nghe nói qua, Khâu Văn hai nhà là thế giao, thế hệ này được định thân từ nhỏ, lại nói tiếp, Lâm Tiện cũng coi như là thê tử chưa qua cửa của Sơn Nguyệt, ta tới thông báo cùng ngươi một tiếng.”

Giang Tẫn Đường trầm tư thật lâu sau, mới nói: “Tối nay ta đi Hoán Hoa Lâu một chuyến.”

Tần Tư nói: “Cửu Thiên Tuế đối đãi với người bên cạnh nhưng thật ra cực tốt.”

Giang Tẫn Đường nhẹ giọng nói: “Dùng người sao, đó là như thế, cần phải thưởng phạt rõ ràng, lại nói... Lâm Tiện chưa chắc sẽ không trở thành uy hϊếp của Sơn Nguyệt, nhược điểm tốt như vậy, ta có lý do gì không nắm trên tay?”

Tần Tư trong lúc nhất thời không nói chuyện, chờ thời điểm Giang Tẫn Đường ở trên bàn cờ rơi xuống tử, hắn mới nói: “Ta cùng Cửu Thiên Tuế nhiều năm tương giao, miễn cưỡng xem như một nửa bằng hữu, lại vẫn có chuyện không rõ, Cửu Thiên Tuế vì sao luôn muốn đem chính mình biểu hiện như thích lợi ích, ngươi cùng Sơn Nguyệt sáu năm chủ tớ, có chút tình cảm, lần này giúp hắn một chuyến, cũng là bên trong có tình ý*.”

*Ý tốt.

Bàn cờ đại cục đã định, quân đen chuyển bại thành thắng, Giang Tẫn Đường đem từng viên quân cờ bằng ngọc nhặt lại, ngón tay cùng ngọc thạch thời điểm đặt cùng nhau, Tần Tư nhất thời thế nhưng không phân rõ ràng lắm cái nào trắng hơn vài phần.

“Ta đó là một người thích lợi ích.” Giang Tẫn Đường rũ mắt nghiêm túc thu nhặt quân cờ, tiếng nói nhàn nhạt: “Ta không thích dùng tình cảm để khống chế một người, bởi vì nhân tính vốn là khó đoán nhất, không bằng ta đem lợi ích mở ra tới, để lẫn nhau hiểu rõ.”

Y nói tới đây, nâng cặp mắt câu nhân giống như hồ ly lên, nhìn Tần Tư: “Ta nếu cùng Tần tướng quân nói cảm tình, Tần tướng quân dám cùng ta hợp tác sao?”

Ở trong nháy mắt kia, Tần Tư không biết như thế nào, đầu óc hỗn độn, một tiếng “Dám” liền tự phải bật thốt lên, nhưng cũng may kịp thời ngừng, hấp tấp cười: “Cửu Thiên Tuế nói cũng phải.”

Hắn cảm thấy chính mình buồn cười, tháng trước mới cùng muội muội nói Giang Tẫn Đường là vực sâu không thể chạm đến, hiện giớ hắn lại cũng thiếu chút nữa giẫm chân vào.”