Chương 13 - 1: Hoán Hoa Lâu

Tiễn đi huynh muội Tần gia, Giang Tẫn Đường xoay người trở về, Sơn Nguyệt cầm ô che cho y, bỗng nhiên nói: “Kỳ thật Tần tiểu thư thích chủ tử cũng là chuyện tốt.”

Thế giới của Giang Tẫn Đường quá nhợt nhạt, nên có chút màu sắc để tươi đẹp hơn.

“Bị bề ngoài mê hoặc thôi.” Giang Tẫn Đường thanh âm thật lạnh nhạt: “Sự yêu thích như vậy, đáng giá bao nhiêu tiền.”

Sơn Nguyệt hơi há miệng, lại cái gì cũng chưa có thể nói thành lời.

Thời điểm thiếu niên hận chính mình chuyện gì cũng nhìn không thấu, chính là lúc hiện tại hắn lại cảm thấy đem người này nhìn quá thấu thì trên đời cũng không còn cái gì vui.

Giang Tẫn Đường nhắc vạt áo lên, bước lên mái hiên, trùng hợp một cánh hồng mai theo gió dừng ở trước mắt, y hơi dừng bước chân một chút, nói: “Thế gian này đều xem trọng vẻ bề ngoài, phần lớn đều giống như đông hoa này, khi ở trên đầu cành được mọi người tranh nhau xem như vật hiếm lạ, nhưng là một khi hết kỳ hoa, hoa thưa thớt, thế nhân bất quá xem như nước bùn dưới chân.

“Nàng tuổi quá nhỏ, thấy không rõ bạch cốt tối tâm ở phía sau mỹ nhân.” Giang Tẫn Đường cười một chút: “Nhiều năm sau, có lẽ sẽ còn hối hận thời thiếu niên kinh cuồng.”

Sơn Nguyệt nhịn không được nói: “Ngài không giống....”

“Ta có gì không giống?” Giang Tẫn Đường đứng ở mé hành lang, nhìn sân ngân trang tố khỏa*: “Có lẽ dưới da ta xương cốt cũng hóa thành hư ảo, ngày nào đó thân chết đi cái gì cũng đều sẽ không lưu lại.”

Sơn Nguyệt nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Giang Tẫn Đường lại tựa hồ như biết hắn muốn nói gì, dời đề tài: “Diêu Xuân Huy thế nào?”

Sơn Nguyệt nhớ tới biểu tình trên mặt của Diêu Xuân Huy khi mang nàng đi gặp thi thể mẫu thân.

Kỳ quái chính là nàng rõ ràng không có khóc, chính là làm người cảm nhận được kia bi ai cực kỳ lớn, trái tim hắn trong nháy mắt kia cũng đau một chút, nhớ tới rất nhiều chuyện năm xưa.

Giang Tẫn Đường giơ tay tiếp được một mảnh bông hoa tuyết đang bay xuống, nhiệt độ cơ thể y thiên lạnh, bông hoa tuyết kia thế nhưng không có lập tức hóa thành nước, ngược lại còn thư thái tuyệt mỹ ở trên đầu ngón tay y nghỉ chân một chốc.”

Sơn Nguyệt cười một chút, nói: “Ta thấy quận chúa thoáng như thấy chính mình năm đó, rõ ràng đồng cảm lại không biết nên an ủi như thế nào.”

“Thế nhân phần lớn đều như thế.” Giang Tẫn Đường nói.

Sơn Nguyệt do dự một chút, hỏi: “Chủ tử, ngài lúc ấy thấy ta, cũng là có dạng tâm tình này sao?”

Giang Tẫn Đường lắc đầu, y ngẩng đầu mắt nhìn bầu trời, nói: “Không người nào có thể cùng ta đồng cảm như bản thân mình cũng bị.”

Y nói xong, như đang tự giễu, cười một chút, nói: “Trời lạnh, trở về đi.”

.....

Ngày trôi qua thật sự mau, trong chớp mắt Giang Tẫn Đường đã hết thời gian cấm túc, Tần Tư vì thế mang theo rượu ngon tới của muốn vì y ăn mừng, lại bị Trần đại phu cầm chổi đuổi ra bên ngoài, Tần Tư ho khan một tiếng: “Trần lão đừng tức giận, rượu này ta mang cho chính mình uống, Cửu Thiên Tuế một giọt đều không uống...”

Trần đại phu hừ lạnh một tiếng: “Lão hủ cũng không dám tin Tần tướng quân há mồm ra nói chuyện ma quỷ.”

Tần Tư thực phiền cái lão đầu này, nhưng lại không thể làm gì người ta được, trước không nói Trần Chiết Hằng hiện giờ là đệ nhất thần y, lại nói tới hiện giờ hắn là người của Thiên Tuế Phủ, Tần Tư liền không dám động đến.

“Trần lão.” Tần Tư thở dài, đem bình Bất Phục Tỉnh chính mình vừa mới bào ra không lâu từ viện tử của tướng quân phủ đặt ở trên mặt đất, giơ đôi tay nói: “Ta như vậy được đi vào đi?”

Trần Chiết Hằng từ trên xuống đươi đánh giá hắn, xác nhận trên người hắn không có mang theo đồ vật gì có thể làm tổn hại Giang Tẫn Đường , mới ném cây chổi trong tay qua một bên: “Tần tướng quân thỉnh.”

Tần Tư đau lòng cho bình rượu ngon của mình, lệnh phó tưởng nhìn cho tốt, chính mình vào Thiên Tuế Phủ.

Có lẽ đoạn thời gian này Tuyên Lan vội vàng xử lý việc thành hôn, chưa tìm phiền toái cho Giang Tẫn Đường, lại bởi vì không thượng triều tránh xa rất nhiều thị phi, hay bởi vì là tháng đầu xuân, cảnh xuân cũng muốn tu dưỡng người một chút, Giang Tẫn Đường khí sắc nhìn qua tốt hơn rất nhiều.

Tần Tư từ lần trước khi đem muội muội mất mặt bắt về nhà sau liền không gặp lại Giang Tẫn Đường, một là vội, hai là thực sự cảm thấy mất mặt.

Đột nhiên nhìn thấy bộ dạng y ngủ vừa mới tỉnh má đỏ ửng, làm hắn giật mình.

Sơn Nguyệt rót cho hắn ly trà, nói: “Tần tướng quân hôm nay như thế nào có rảnh tới đây?”

Đầu xuân ấm áp không ít, mọi người đều thay xiêm y xuân đơn bạc, nói này của Giang Tẫn Đường lại như cũ châm địa long, khí nóng làm gương mặt tuấn dật của Tần Tư phiêm hồng, kéo kéo cổ áo, nói: “Cửu Thiên Tuế ở trong phủ suốt ngày không có việc gì làm sẽ buồn chán, ta nghĩ mang Cửu Thiên Tuế đi xem việc vui.”

Giang Tẫn Đường ngồi dậy, uống ngụm trà bát bảo, lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy ở trong phủ đợi thực không tồi, ngày gần đây còn đang suy nghĩ nên như thế nào lại trêu chọc Tuyên Lan một lần, để hắn tiếp tục cấm túc ta.”

Tần Tư cười đến không được: “Nếu là để hắn biết được, nhất định lại muốn giận một hồi..... Bất quá nói đến, sự tình Giang Nam ta không biết rõ lắm, nhưng là nghe nói ngươi đem sổ con đốt, một tháng qua đi, Giang Nam bên kia vẫn là không được chi ngân sách, đã chuẩn bị thượng kinh cáo trạng.”

Giang Tẫn Đường nghĩ nghĩ, nói: “Ta nhớ rõ Giang Nam tiết độ sứ là bào đệ Ninh Viễn Hầu.”