Trương Hiệp nở nụ cười hài lòng, cũng không vòng vo vấn đề của Bành Ngạn nữa, đứng dậy chỉnh lại cái quần vải hơi nhăn nhúm của mình, cả người thoải mái quay về giường: “Tôi đã biết kế hoạch là gì rồi, cậu chỉ cần phối hợp với tôi, cứ theo tiến độ của tôi là được.”
Bành Ngạn hơi buồn bực, cảm giác giống như đang bị dắt mũi này khó có thể chịu đựng được nữa: “Không, cậu không cho tôi biết một chút tin tức gì, cậu đang bảo tôi giúp đỡ cậu, hay cậu coi tôi là cháu trai cậu mà đùa giỡn vậy?”
Trương Hiệp mỉm cười, động viên lại: “Ngạn à đừng lo lắng, tôi tuyệt đối không hãm hại cậu, nếu thật sự có chỗ nào mà cậu không hài lòng, cùng lắm thì cậu có thể đánh tôi một trận giống như khi còn bé vậy.”
Bành Ngạn khẽ cười: “Đã là sói thì chỗ nào cũng ăn thịt được, đã là cừu thì đến chỗ nào cũng bị đánh.”
Trương Hiệp cười nhưng không nói gì.
Hành vi bất thường này khiến Bành Ngạn rất nghi ngờ, anh khoanh tay lại, ánh mắt sâu xa nhìn Trương Hiệp, tên nhóc năm đó đã biến từ một con cừu thành một kẻ hai mặt như bây giờ, chỉ số thông minh của con ngựa thần này cũng tăng ngang với tốc độ của tàu Harmony rồi, nhìn như một kẻ thô lỗ nhưng thực ra là ý nghĩ xấu xa cả một bụng, thật sự hơi…khó hiểu.
Trương Hiệp mang giày vào, quay lại cười một cách bỉ ổi: “Ngạn nè, cậu đang sợ hãi sao? Khi còn bé cậu đánh tôi cũng có sợ hãi như vậy đâu?”
Bành Ngạn đột nhiên nhướng mày bên phải lên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt anh xoáy sâu nhìn Trương Hiệp: “Trương Hiệp, cậu có không ít phép dụng binh nha, dùng kế ly gián trên đường, vừa rồi đã sử dụng khổ nhục kế, bây giờ cậu lại dùng phép khích tướng nữa à!”
Trương Hiệp sờ mũi, cười ha ha.
Bành Ngạn nhảy ra khỏi giường, thu dọn bia và một số đồ ăn hải sản mua ngày hôm qua, chuẩn bị một lúc để đi ra biển ăn, anh cười chế giễu nói: “Cảm giác bị làm cả đêm như thế nào?”
Trương Hiệp ngồi trên mép giường, vắt chéo chân, hai tay chống cằm, thắt lưng hơi khom xuống lộ ra “Phao bơi” trên bụng, cậu ta suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Đau lắm, lỗ đuýt đỏ như lửa vậy.”
Bành Ngạn ngạc nhiên khi Trương Hiệp thẳng thắn như vậy, sau đó cười to ha ha ha ha, nước mắt cũng chảy ra, dưới ánh mắt bất mãn của Trương Hiệp mới chậm rãi bình tĩnh lại.
“Tôi thấu hiểu cảm giác đau đớn này!” Bành Ngạn nói một câu rất hợp với hoàn cảnh hiện tại, giọng điệu cũng chạy đến nhà bà ngoại luôn rồi, sau đó lại cười ha ha ha ha trông rất thiếu đánh.
Sắc mặt Trương Hiệp tối sầm lại.
Lúc tụ tập, An Trấn Viễn đi đến, chủ động giúp Bành Ngạn xách đồ đạc này kia, nhưng Bành Ngạn lại mỉm cười từ chối: “Ấy, giám đốc, không dám làm phiền cậu đâu.”
Bành Ngạn xuyên qua bả vai An Trấn Viễn nhìn về phía Tư Vũ, có chút chua xót nói: “Cảnh sát Tư Vũ xách nhiều nước như vậy. Giám đốc, cậu mau giúp đi đến giúp anh ấy đi.”
An Trấn Viễn nhìn Bành Ngạn đầy ẩn ý:
“Anh vẫn còn giận sao?”
Bành Ngạn bĩu môi không trả lời, mặc cho An Trấn Viễn xách đồ đạc đi, Trương Hiệp không biết từ đâu đi đến, kéo áo sơ mi của anh, nũng nịu nắm lấy tay của anh nói: “Ngạn à, giúp tôi với, phổi của tôi không lớn bằng của cậu, giúp tôi thổi phao bơi với.”
Sắc mặt An Trấn Viễn thay đổi ngay tức khắc, Tư Vũ cũng khẽ nhíu mày.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của hai người, Bành Ngạn hất tay Trương Hiệp ra, xoa xoa khắp người đã nổi đầy da gà: “Đậu má, mé nó cậu viết kịch giỏi nhất rồi đấy, tại sao lại không tự thổi được một cái phao bơi? Trên bụng cậu cũng đã có phao bơi rồi, còn nhờ tôi làm gì nữa? Sau này đừng nắm tay tôi nữa. “
“Đừng tức giận, diễn kịch, diễn kịch thôi mà.” Trương Hiệp khoa tay múa chân, cười lành lành an ủi Bành Ngạn.
“Nói chuyện ra trò đi.”
“Đừng tức giận.”
Trương Hiệp có khuôn mặt trẻ con, trắng nõn trắng nà, đôi mắt cong cong biết cười trông như mặt trăng khuyết, cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua không nghĩ đây đã là một cậu thanh niên.
Bành Ngạn liếc nhìn Trương Hiệp, không tiếp tục so đo nữa, tạm thời không nói đến việc này nữa.
Hành trình buổi chiều là đi tắm biển, đoàn người vui vẻ chạy tới bãi biển, Bành Ngạn không có hứng thú với bơi lội, chưa nói đến chuyện đến đó phơi nắng sẽ thành Bao Công, quan trọng là trên bờ biển có rất nhiều người, tất cả đều nhảy xuống nước, giống như đang luộc bánh bao vậy.
Đi ngang qua một quán nước ven đường, An Trấn Viễn vỗ vai anh, ý bảo anh từ từ, Trương Hiệp đang ở bên trong chọn quần bơi.
Bành Ngạn không thể hiểu nổi, rõ ràng Trương Hiệp là một đại gia đó được chưa, thế mà cậu ta lại chọn những chiếc quần bơi bình dân bên ven đường, thực sự phù hợp với tính cách khoe khoang tiêu vàng như đất của cậu ta sao?
Đương nhiên là Bành Ngạn không biết, Trương Hiệp đã mua một cái quần bơi đắt tiền ở thành phố Yên rồi, nhưng cậu ta quên cầm theo, chỉ nhớ mang theo mấy quả cam và quả táo.
Bành Ngạn nóng quá nên trốn trong bóng râm, nhìn Trương Hiệp chọn từng cái từng cái một, xem ra là cái nào cũng không vừa mắt, có lẽ khó tìm được cỡ phù hợp. Tư Vũ đứng sau lưng anh, dùng ánh măt không thể đoán được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Hiệp.
Bành Ngạn lắc lắc đầu, cảm thấy hơi bất lực, anh không sợ bị anh ta tính toán, mà là anh cảm thấy Trương Hiệp có thể đã…động lòng rồi.
Anh suy nghĩ một chút, nhìn bầu trời bốn 45 độ, chẳng lẽ bị cᏂị©Ꮒ cũng có thể nảy sinh cảm tình sao? Ha ha.
Suy nghĩ bây giờ của anh là: Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, vứt bỏ hết mọi thứ trong lòng đi.
Sóng gió lớn cũng đã trải qua, lại phải sợ cái cống ngầm làm lật thuyền hay sao?
Sau những biến cố gặp phải sau kỳ thi đại học, Bành Ngạn đã im lặng một thời gian rất lâu, có lần nhốt mình trong phòng mẹ nhiều ngày, nếu Trâu Long không trèo tường vào thì có lẽ anh đã bị mất nước mà chết rồi.
Lúc đó đôi mắt của Trâu Long đỏ bừng vì tức giận, dùng hết sức đấm Bành Ngạn một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà ầm ầm mắng chửi anh, mắng đến khi mệt thì thôi, lúc ấy Trâu Long có nói một câu: “Trên đời này có hai thứ, một là sống, một là chết, cậu đã làm xong một việc rồi, còn một việc nữa thôi mà cậu gấp cái mẹ gì chứ?”
“Nghĩ gì vậy?” An Trấn Viễn nói ở bên tai Bành Ngạn, giọng nói rất nhỏ, có chút cưng chiều.
“Hả?” Bành Ngạn giật mình, ngừng nhớ lại, liếc mắt nhìn An Trấn Viễn một cái, bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì.”
An Trấn Viễn cúi đầu nhếch khóe miệng, cậu để túi xách xuống, lấy hộp thuốc ra, rồi rút ra một điếu, sau đó đưa đến trước mặt Bành Ngạn: “Làm một điếu không?”
Bành Ngạn rút ra một điếu, An Trấn Viễn dùng chiếc bật lửa bật hai lần giúp anh châm lửa, sau đó cậu dùng năm ngón tay lôi cổ người thanh niên kéo về phía mình, châm lửa điếu thuốc chưa cháy của mình.
An Trấn Viễn hút một hơi thuốc, cười một cách ngang ngược, bên trong mắt là du͙© vọиɠ chiếm hữu, cậu nói: “Mượn chút lửa.”
Bành Ngạn suýt nữa không giữ được điếu thuốc, vừa mở miệng đã bị sặc khói thuốc, hạ giọng nói: “Cậu, cậu đúng là không biết xấu hổ, đang ở giữa thanh thiên bạch nhật.”
An Trấn Viễn cười rạng rỡ, dùng ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói trắng.
Bành Ngạn liếc mắt nhìn xung quanh, vừa lúc bắt gặp nụ cười trêu chọc của Trương Hiệp và vẻ mặt không chút biểu cảm của Tư Vũ, anh quay đầu trừng mắt nhìn An Trấn Viễn một cái, miệng nhả khói thuốc ra.
“Lãng phí.” An Trấn Viễn vuốt tóc Bành Ngạn.
“Thôi đi, môi trường của thành phố Thanh tốt như vậy, hút thuốc làm ô nhiễm bầu không khí, cậu không biết xấu hổ à!” Bành Ngạn di di đế giày, giẫm thuốc lá bẹp dí rồi vứt vào thùng rác.
“Tôi biết anh đang ghen.” An Trấn Viễn khoác tay lên vai Bành Ngạn: “Tôi đang để cho người khác biết rằng tôi là của anh.”
Bành Ngạn lườm cậu một cái, nghĩ thầm: Giám đốc, có phải cậu đã xem phim về tổng tài nhiều quá, còn có thể chua hơn được nữa không?
“Cậu thuộc về chính cậu.” Bành Ngạn hất cánh tay An Trấn Viễn ra, tức giận đi tới chỗ Trương Hiệp, giơ chân đá nhẹ vào giày của cậu ta: “Nhanh lên, mọi người đều phải chờ cậu đấy, cái kia cũng được, bỏ cái này xuống, cậu cũng không mập như vậy được chưa!”
Trương Hiệp bĩu môi, vẻ mặt “Tôi không gọi cậu, cậu đến chỗ tôi làm gì?”. Cậu ta tức giận lấy một chiếc quần bơi màu xanh đậm, đứng dậy đưa cho ông chủ: “Lấy cái này, bao nhiêu tiền?”
“20 tệ.”
Trương Hiệp vừa định lấy tiền trong ví ra thì Tư Vũ đã đưa tiền cho ông chủ: “Đúng lúc có 20 tệ đây.”
Trương Hiệp cầm lấy túi xách không nhìn Tư Vũ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Bành Ngạn đứng chân trần trên cát, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn chân truyền đến, xa xa là một đám đông náo nhiệt, trai xinh gái đẹp, người già và trẻ em, cả một vùng rộng lớn đều mặc áo tắm màu xanh. Xa xa, một vài con tàu lững lờ trôi, còn có vài hòn đảo nhỏ lẻ loi.
Nước biển đánh vào cuốn theo đầy cát và vỏ sò ốc, quét qua chân Bành Ngạn, anh thấy có cảm giác mát lạnh, khi lùi lại trên chân anh có những đám rong xanh bám đầy lên. Anh nhặt nó lên, dính dính nhớp nháp và có mùi tanh.
Phòng thay đồ có vé 15 đồng một người, có cung cấp nước nóng sạch và tủ để đựng quần áo. An Trấn Viễn thanh toán tiền, Trương Hiệp và Tư Vũ đang nói chuyện, lúc đi ngang qua họ thì cậu kéo Bành Ngạn ra xa, sau đó ghé sát tai anh ai rồi nói một cách ái muội: “Mau cởϊ qυầи áo ra, mặc quần bơi vào rồi đi bơi.”
Bành Ngạn đã có sức miễn dịch, nhưng lúc này mặt đã đỏ lên tận mang tai, vốn dĩ anh không có ý định xuống biển nhưng An Trấn Viễn cứ liên tục trêu chọc khiến anh hơi tức giận, nếu người ta đã nhiệt tình mời như vậy, mình từ chối thì cũng không đúng!
“Cùng nhau hả?” Bành Ngạn đến gần An Trấn Viễn, dùng ngón trỏ chọc vào ngực cậu.
“Đương nhiên là cùng nhau rồi.”
Quần áo của Bành Ngạn rất dễ cởi ra, một cái áo thun và một cái quần đùi, hai ba nhát là cởi xong. An Trấn Viễn chậm rãi cởi cúc áo polo ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào tấm lưng mảnh mai mịn màng của người thanh niên.
Mã Phi và Lưu Cương đã thay đồ xong, bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa nói đùa vừa khua chân múa tay với cơ bắp của mình, khi đi ngang qua An Trấn Viễn, bọn họ chào hỏi rồi đi ra ngoài. Phòng thay đồ bây lúc này từ rơi vào yên tĩnh.
Bành Ngạn cúi xuống, cởϊ qυầи lót của mình ra và mặc chiếc quần bơi tối màu vào, vì thường xuyên khiêu vũ nên những đường nét cơ thể rất uyển chuyển và đẹp đẽ, xương bướm giữa hai đùi cũng gợi cảm…khiến người ta phải suy nghĩ viển vông.
An Trấn Viễn cởϊ áσ, bàn tay hơi run rẩy cởi thắt lưng, lúc này Bành Ngạn móc lưng thun quần bơi của mình ra rồi quay đầu cười với cậu, nụ cười của anh có chút xấu xa, còn mang theo chút quyến rũ.
“Bốp” Bành Ngạn buông ra, lưng thun đập mạnh vào bụng dưới của anh: “Ấy, giám đốc còn chưa cởi ra sao? Tôi xong hết rồi.”
An Trấn Viễn vẫn im lặng không nói gì, hai mắt nhìn thẳng vào người thanh niên trước mặt.
Bành Ngạn liếʍ liếʍ răng, nghênh đón ánh mắt của đối phương, từng bước từng bước đến gần, mím chặt môi, mê hoặc nói: “Cậu cần phải giúp sao, bạn nhỏ Tiểu Sơn?”