Chương 26: Bé gái

Lý Tú Anh đứng lên, lưng vẫn còng xuống, trên khuôn mặt từng trải cũng không có nhiều biểu cảm, chỉ nhìn Biệt Lý nói: “Cô muốn nói gì, tôi nghe không hiểu.”

Biệt Lý nhéo nhéo ngón tay, không ngờ bà ấy đã nói ra cả quá trình nhưng bây giờ lại giả vờ mơ hồ.

“Dì nghe không hiểu cũng không sao, đêm hôm đó phòng bảo vệ giúp dì trốn thoát chắc chắn có thể nghe hiểu.”

Lý Tú Anh giương mắt nhìn cô, liếc nhìn khóe miệng cô rồi nói: “Ông ấy có thể nghe hiểu cái gì? Nửa đêm trực ban mà đi ngủ là phạm luật à?”

Có người động tay động chân vào thiết bị giám sát, đã điều tra được là xác sống ông chủ Diêu kia, bảo vệ trực ban vẫn nói đêm đó không có bất kỳ ai đi vào.

Không có chứng cứ, những mảnh vụn bánh bao dưới gầm giường cũng không thể chỉ ra Lý Tú Anh làm những chuyện này, tất cả chỉ là suy đoán và nghi ngờ.

Biệt Lý nghiêm mặt nhìn Lý Tú Anh đi ra ngoài, gió bên ngoài gào thét ùa vào, Lý Tú Anh quay đầu lại nhìn cô một cái rồi nói: “Tôi chỉ hối hận mình không ra tay sớm một chút.”

Lúc bà ấy khuất vào bóng tối, Biệt Lý bỗng nói: “Tôi không phải cảnh sát, tôi không quan tâm Giả Thành Nhân chết như thế nào, tôi cũng không tìm hiểu kỹ Lý Ái từng gặp phải chuyện gì, tôi chỉ muốn biết tiếng chuông dì nói là có thật hay không.”

Cô vẫn cho là xác sống lấy hồn phách của người khác dựa vào cách dùng trận pháp, nhưng đêm đó trong nhà Giả Thành Nhân hoàn toàn không có hoa cũng không có dấu vết từng có trận pháp, cho đến cuối cùng xác sống cũng chưa từng nói gì về chuyện tiếng chuông lục lạc.

Lý Tú Anh đưa lưng về phía cửa, đối diện với bóng tối vô tận bên ngoài, bà ấy im lặng một lát rồi nói: “Là một cái chuông lục lạc, buộc vào cổ tay của lão già kia.”

Biệt Lý sững sờ co chân đuổi theo: “Sao lại là lão già?”

Đêm đó xác sống ông chủ Diêu giả dạng phụ nữ đi vào, sao lại là lão già.

Lý Tú Anh nhíu mày suy nghĩ, đêm hôm đó thật sự quá quỷ dị, cũng có thể là bà ấy nhớ nhầm: “Từ đầu người đi vào cùng với Giả Thành Nhân là phụ nữ, đi tất ngắn và giày cao gót, đứng ngay cạnh tôi nhưng sau khi chuông lục lạc reo tôi chỉ thấy một lão già đi ra ngoài”.

Thân hình kia chắc chắn không nhầm được.

Biệt Lý còn định hỏi gì đó, Lý Tú Anh lại nói: “Nể mặt hôm nay cô nhảy xuống nước, tôi chỉ có thể nói với cô những điều này, nhiều hơn nữa thì tôi không biết, cô muốn đi kiện tôi thì kiện đi, nếu tra ra được tôi thì tôi chịu hình phạt.”

Biệt Lý ngơ ngác nhìn Lý Tú Anh đi ngang qua sân đến căn phòng phía đông, Lý Ái ở trong phòng còn đang la hét.

Sao có thể như vậy?

“Cô ngốc rồi à?” Chị gái ngực to ném chồn của mình lên người Biệt Lý: “Muốn biến mình thành thịt treo gió à?”

Chồn là chồn tốt, ôm trên người một lát là ấm.

Biệt Lý lấy lại tinh thần, vẻ mặt buồn bã bước vào, chán nản xoa mặt: “Tôi còn tưởng mình là Sherlock Holmes và Conan Địch Nhân Kiệt, nhưng không ngờ...”

“Không ngờ IQ của cô chưa tới 80 à?” Chị gái ngực to dựa trên giường nhỏ hơi nghiêng sang phía cô: “Không phải chuyện hiển nhiên sao?”

Biệt Lý càng chán nản.

Ban đầu cô xem xác sống là hung thủ, sau đó phát hiện không phải, cô lại xem Lý Tú Anh là hung thủ, kết quả bây giờ rất có thể còn có một người khác.

Quả nhiên không phải ai muốn làm đầy tớ của nhân dân là có thể làm được!

Biệt Lý lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat: Xin Hắc Bạch Vô Thường giúp đỡ, hai anh lớn, xác sống lần trước em đưa hai vị dắt đi bị xử lý chưa?

Sau khi gửi xong, Biệt Lý bắt đầu cầu nguyện.

Đáng tiếc lời cầu nguyện vô ích, Hắc Vô Thường nhanh chóng trả lời: Tự anh ta xử mình, hồn phi phách tán đi tìm tình yêu đích thực rồi.

Biệt Lý: …

Quả nhiên tình yêu tình báo hại người quá! Anh nói anh là quỷ, anh cũng đã trở lại nơi đóng quân của mình thì anh không thể thành thật làm quỷ sao? Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, tìm xung quanh vài lần nữa xem!

Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Các người bất cẩn quá, bây giờ lớn chuyện rồi mấy người biết không?

Hắc Vô Thường: Gì thế?

Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Xác sống kia hoàn toàn không phải là hung thủ!

Hắc Vô Thường: … Ơ thật sao? Vậy cô còn tìm anh ta làm gì?

Biệt Lý tức giận cất điện thoại, nếu có thể tìm được người khác thì cô tìm lâu rồi có được không? Công chức các người với thái độ làm việc như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ kết thúc!

Biệt Lý vuốt lông chồn một cái rồi trả nó cho chị gái ngực to, tự lẩm bẩm sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Chúng ta tìm được xác sống đầu tiên, lúc ấy xác sống nói anh ta chỉ lấy một ống máu đầu tim của Giả Thành Nhân, lúc ấy cũng có Hắc Bạch Vô Thường ở đó, chắc chắn anh ta sẽ không nói dối.”

Hơn nữa dáng vẻ suy sụp ngây ngốc lúc đấy thật sự không giống như có thể tìm lý do nói dối.

“Bây giờ vừa tìm được Lý Tú Anh, kết quả Lý Tú Anh nói lúc phân xác có thể Giả Thành Nhân đã chết, trước đó bà ấy còn ở cùng xác sống, nửa đêm lại xuất hiện thêm một lão già mang chuông lục lạc.”

Biệt Lý vỗ tay một cái, chị gái ngực to nhíu mày nhìn cô.

“Lão già bảy tám mươi tuổi, trên cổ còn đeo chuông lục lạc! Thoạt nhìn người này là biếи ŧɦái, chắc chắn là ông ta.”

Song Song ngây thơ gật đầu theo.

“Là cái rắm.” Chị gái ngực to nhìn cô một cái: “Vậy mà cô tin lời nói của Lý Tú Anh là thật à?”

Biệt Lý phát hiện hai ngày gần đây càng ngày chị gái ngực to càng ngày càng thô lỗ, trước kia cô ấy không như thế, cô ấy luôn liếc nhìn cô một cách duyên dáng bằng đôi mắt lấp lánh.

Bây giờ động một tí là trợn trắng mắt còn nói kiểu lời như ‘cái rắm’ nữa.

Song Song là cỏ đầu tường, nghe chị gái ngực to chất vấn thì lặp tức nghi ngờ nhìn Biệt Lý, nhưng mà chỉ hai giây sau cô ấy lại khẽ nói với chị gái ngực to: “Bà ấy thật đáng thương…”

“Đúng không.” Biệt Lý trừng mắt: “Ngay cả Song Song cũng nhìn ra tôi bị đùa bỡn rất đáng thương, sao cô còn đả kích tôi như vậy.”

Song Song lắc đầu lưỡi: “Không, tuôi ói ả hà Lý Tú Anh hật áng hương.” (Không, tôi nói cả nhà Lý Tú Anh thật đáng thương)

Biệt Lý che ngực, hơi đau.

“Cô cũng cảm thấy vì bà ấy đáng thương nên mới tin bà ấy sao?”

Chị gái ngực to như cười như không mà nhìn Biệt Lý.

Biệt Lý tức giận trừng cô ấy: “Sao có thể? Tôi cũng không phải đầu… đầu gỗ.” Biệt Lý nhìn thoáng qua Song Song, sửa miệng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, sau đó nói: “Giả Thành Nhân bị mất hồn, nếu như Lý Tú Anh có bản lĩnh này thì còn cần dùng máy khoan mang theo dao sao?”

Ba Lý Ái cũng sẽ không bị cụt chân thành người tàn phế.

Song Song chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Ờ, rất có lý.”

Về phần lúc Lý Tú Anh ra tay Giả Thành Nhân sống hay chết thì Biệt Lý nghĩ mình có quan tâm cũng chẳng có ích gì.

Dù sống hay chết đây cũng coi như có thù trả thù, không có gì lạ.

Cảnh sát có bắt được bà ấy thì cũng là Lý Tú Anh ăn miếng trả miếng, không bắt được thì xem như chưa đến lúc.

Suy cho cùng nguyên nhân cái chết của Giả Thành Nhân cũng chẳng liên quan gì tới Biệt Lý, chỉ là tiếng chuông lục lạc này làm lòng cô luôn có cảm giác không buông bỏ được.

Trời vừa tờ mờ sáng, mấy người đi ra khỏi nhà Lý Tú Anh, đứng ở đầu thôn đợi đến khi mặt trời mọc mới đón được một chiếc xe đi đến thị trấn.

Một đường xóc nảy khiến người ta choáng váng, lúc bước xuống xe Biệt Lý cảm thấy như sắp chết.

Chị gái ngực to và Văn Khúc lại không có việc gì, một người vẫn quyến rũ như thường, một người vẫn lạnh lùng cao ngạo. Chị gái ngực to còn cười tủm tỉm ghẹo người ngồi cạnh, tiếng cười thanh thúy uyển chuyển, người chết hay chuông lục lạc gì đó chẳng ảnh hưởng tới cô ấy chút nào.

Xe minibus chở quá tải, người chen chúc trong thùng xe như đồ hộp mà tài xế vẫn la hét kêu lùi về phía sau.

Biệt Lý nắm chặt chỗ tựa sau lưng ghế của người khác, đứng bên cạnh Văn Khúc, tốt xấu gì cũng chặn cô được một chút.

Chị gái ngực to vừa bước tới che ngực đã có người chủ động nhường chỗ cho cô ấy.

Hai mắt Biệt Lý sáng rực, cô rất khinh bỉ những người “Thấy sắc nổi lòng nghĩa hiệp”.

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, người trong xe dần ít đi, cuối cùng cũng có chỗ trống, Văn Khúc nhường cho Biệt Lý.

Biệt Lý ôm túi đi từ từ tới chỗ ngồi, không hề khách khí vì hôm qua mới cãi nhau với người ta.

Văn Khúc khẽ nhíu mày, hôm qua anh nghĩ cả đêm cũng không hiểu, vì sao rõ ràng là anh quan tâm cô mà cô lại tức giận.

Mỗi người sinh ra đều có số mệnh của mình, trăm ngàn năm qua đều như vậy, không vì anh quan tâm mà sống lâu hơn mấy năm cũng không vì bị anh thờ ơ mà sống ít đi mấy năm.

Lúc sáng Biệt Lý còn cảm thấy ở chung với Văn Khúc hơi xấu hổ, nhưng sau đó cô ngẫm lại thì thấy không cần thiết, hai ngươi chỉ là bất đồng quan điểm nên cãi cọ một trận mà thôi, người vốn không cùng thế giới cãi nhau rất bình thường đúng không? Cho dù Văn Khúc không chịu nổi cô cũng bình thường, mặc dù có lẽ cô sẽ hơi khổ sở.

Nhưng không ngờ Văn Khúc lại không đi, vui ghê.

Đợi đến khi lên xe lửa, cuối cùng không gian cũng rộng rãi hơn, Văn Khúc ngồi bên cạnh Biệt Lý, thỉnh thoảng anh quay đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhân tiện nhìn Biệt Lý một cái.

Biệt Lý không giống chị gái ngực to, chưa từng có nhiều ánh mắt dừng trên người cô huống chi người này còn là Văn Khúc, nhịp tim của cô tăng nhanh, không đến nửa giờ cô đã không chịu nổi.

“Chúng ta đổi chỗ nhé.”

Biệt Lý muốn đứng dậy thì bị Văn Khúc kéo cổ tay: “Đừng nhúc nhích.”

Biệt Lý sụp đổ ngồi trở lại: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

Đừng nhìn được không? Tôi hơi hoảng sợ!

Văn Khúc im lặng một hồi, sắc mặt anh là lạ cuối cùng mới từ tốn hỏi: “Tôi đã nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, cô nói đúng, nếu mỗi người đã có số mệnh của riêng mình thì có lẽ việc cô xuất hiện ở đó cứu được hai người bà ấy cũng đã được định trước.”

Biệt Lý liếc mắt, còn tưởng anh muốn nói gì.

“Hơn nữa tôi hi vọng cô có thể bình an vượt qua tử kiếp.”

Mí mắt Biệt Lý giật giật, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, khẽ hỏi: “Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc anh là người gì vậy?”

Nhìn trẻ tuổi nhưng hở chút là nói về số mệnh, đυ.ng cô một cái cũng phải xin lỗi trước, kiên trì nam nữ thụ thụ bất thân… Bắt quỷ còn phải cân nhắc quỷ này có từng hại người hay chưa.

Làm thế quái nào mà loài hoa hiếm lạ này lại bị nhuộm trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội?

Văn Khúc mím môi không trả lời.

Biệt Lý lại hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Ánh mắt Văn Khúc không bình tĩnh nhìn ra bên ngoài: “Rất xa.”

Biệt Lý còn muốn hỏi tiếp nhưng đứa bé được ôm trong ngực người phụ nữ ở hàng ghế đối diện đột nhiên khóc ré lên.

Khóc tan nát cõi lòng còn vừa khóc vừa giãy dụa.

Mọi người xung quanh bị đánh thức nhìn về phía này, người phụ nữ nhíu mày không nhịn được lắc lư nhưng mà đứa trẻ này chẳng biết làm sao cứ khóc to, có dỗ thế nào cũng không được.

Một người phụ nữ trung niên ngồi cách một lối đi nhỏ hỏi cô ta: “Cô xem có phải nó tè rồi không.”

Người phụ nữ ấy mới kéo tã của đứa bé, đẩy hai đùi đứa bé ra nhìn thử một cách rất mạnh tay, không có gì mà.

Nhìn thoáng qua, Biệt Lý phát hiện bộ quần áo cô gái này mặc tuy không phải hàng hiệu nhưng cũng không hề rẻ tiền, chiếc túi bên cạnh là mẫu mới vừa ra mắt, cô đã từng nhìn thấy ở chỗ chị gái ngực to.

Nhưng quần áo trên người đứa bé này lại vô cùng rách rưới, ống tay áo cũng sứt chỉ, bạc màu, nhìn có vẻ là quần áo cũ được giặt đi giặt lại nhiều lần.

Ngạc nhiên thay, cô từng thấy nhiều bà mẹ keo kiệt với bản thân nhưng rộng rãi với con cái, thế nhưng hôm nay lại gặp một bà mẹ hoàn toàn trái ngược.

“Có phải nó đói bụng không? Hay là cho ăn đi?”

“Nó mấy tháng rồi?”

Người phụ nữ đối diện lấy một bình sữa trong túi ra, vừa nhét vào miệng đứa bé vừa nói: “Một tuổi.”

“Một tuổi rồi mà sao nhìn bé thế?” Người phụ nữ có kinh nghiệm nghiêng qua nhìn: “Nhìn nhiều nhất là tám tháng thôi? Nó cai sữa rồi à?”

Người phụ nữ ngồi đối diện không kiên nhẫn ‘ừm’ một tiếng, cũng thấy được từ khi đứa bé bắt đầu khóc thì cô ta không vui vẻ, trong miệng tặc lưỡi một cái, mạnh tay nhét bình sữa vào miệng đứa bé.

Nhưng không biết sao đứa bé hoàn toàn không phối hợp, khóc lớn một tiếng bắt đầu duỗi chân ra.

Không chịu nhận bình sữa kia.

Người phụ nữ hơi khó chịu, một tay cô ta ôm cổ đứa bé, tay kia đưa bình sữa vào miệng đứa bé.

Đứa trẻ hừ hừ hai lần và ngừng cử động, núʍ ѵú cao su vẫn còn trong miệng.

Cô bé còn quá nhỏ lại bị người phụ nữ bọc trong tấm thảm, không nhìn rõ được có phải ăn no hay chưa.

Không bao lâu sau, người phụ nữ lấy bình sữa nhỏ ra cất lại vào túi.

Hai người lên xe ở những nơi khác nhau, Biệt Lý hơi tò mò, bình sữa của người này ở trong túi xách, lúc nào lấy ra là uống được ngay à?

Hơn nữa uống xong đứa bé lập tức im lặng.

Nhìn thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ.

Biệt Lý nhích đến cạnh Văn Khúc, dùng điện thoại gửi tin nhắn cho anh: Anh có thấy đứa bé kia có chỗ kì lạ không?

Cô vừa gửi đi thì điện thoại đã rung một cái, Văn Khúc trả lời cô: Ừm.

Biệt Lý giả vờ đứng dậy đi vệ sinh, lúc đi ra đạp trúng chân Văn Khúc, thoáng chốc cô mất thăng bằng, cô kêu lên một tiếng ngắn ngủi, hai cánh tay quay vòng như cánh quạt điện một phát túm được tấm thảm trong ngực người phụ nữ kia.

Tấm thảm bị cô nắm chặt hé mở một nửa, lộ ra đứa trẻ đang ngủ thật sâu.

Mặt cô bé rúc vào trong mũ, lông mày nhíu lại đáng thương, thậm chí tiếng động lớn như vậy mà không làm cô bé kêu lên hay cử động chút nào.

“Cô làm gì vậy?” Người phụ nữ căng thẳng hét lên trong tay vẫn ôm đứa bé.

Biệt Lý vội vàng đứng vững, xoay người đắp lại tấm thảm đang cầm trên tay cho đứa bé, còn thuận tay bóp mặt nó một cái.

Vậy mà cô bé cũng không dậy.

“Xin lỗi, thật xin lỗi.” Biệt Lý lại đứng vững, chân thành nói xin lỗi: “Tôi thật sự không cố ý.”

Người phụ nữ đề phòng trừng cô một cái: “Cẩn thận một chút đi!”

Biệt Lý cười ngượng ngùng: “Ôi, đứa nhỏ này khỏe mạnh nhỉ, như vậy cũng không khóc.”

Văn Khúc ngồi dịch vào bên trong, Biệt Lý ngồi bên ngoài bắt chuyện với người phụ nữ đối diện.

“Là bé trai hay bé gái vậy?”

Người phụ nữ bọc đứa bé kỹ hơn, Biệt Lý kêu oai oái hai tiếng: “Không thể bọc như vậy, trong xe này vốn ngột ngạt rồi, nhìn ngạt gần chết, cô vén ra một chút cho cô bé có tí không khí hít thở.”

Nói hai câu nhưng người phụ nữ đối diện không hề để ý tới cô, Biệt Lý thấy đủ thì dừng, cô dạo bước đến toilet một vòng sau đó trở về thành thật ngồi yên.

Ngược lại là Văn Khúc cầm điện thoại mân mê một hồi lâu, gửi tin nhắn cho Biệt Lý: Trên người đứa bé kia có nguyền rủa.

Biệt Lý giật mình.

Cô chỉ nghi ngờ người phụ nữ kia là bọn buôn người, không nghĩ tới còn dính tới nguyền rủa.

Nghe rất đáng sợ, hơn nữa cô còn chưa từng nghe.

Ngoài việc vẽ một vòng tròn nguyền rủa, Biệt Lý chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ lời nguyền rủa nào nghiêm túc đàng hoàng.

Nhưng nguyền rủa từ miệng Văn Khúc nói ra rõ ràng không phải thứ bình thường.

Trên đường đi đứa bé kia chưa từng tỉnh lại, mệt nhọc cũng làm cho mọi người quên mất đứa bé có cảm giác tồn tại yếu ớt kia.

Vừa đến nhà ga Nam Kinh, tất cả người trong xe di chuyển, mọi người xuống xe xếp hàng trước lối đi.

Biệt Lý nhìn người phụ nữ đối diện đứng dậy, vừa cười nói: “Ôi khéo quá, cô cũng xuống đây à?”

Người phụ nữ lên tiếng, đeo túi trên lưng, trong ngực ôm đứa bé đi về phía trước theo dòng người.

Biệt Lý đi theo sau lưng cô ta.

Xuống xe rời khỏi trạm, ai ai cũng rất vội, khó chú ý tới người bên cạnh là ai.

Biệt Lý xuống xe nhìn thấy người phụ nữ đó chạy được hai bước, rồi cô ta nhìn thấy một người phụ nữ khác ở đầu cầu thang, cũng đang ôm một đứa trẻ bất động trên tay.

Hai người nhìn nhau rồi nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi xuống dưới thang máy, đi qua hầm rồi lại đi lên trên.

Biệt Lý bỗng nhiên xuất hiện, ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Ui cha trùng hợp quá hì hì, cô nói đây có phải là duyên phận không?”

Chị gái ngực to ở bên cạnh bĩu môi, quê mùa.

Người kia nhìn người đi cùng mình, người đi cùng nhíu mày, không muốn nói chuyện với Biệt Lý.

Da mặt Biệt Lý dày, cô không hề xấu hổ, như thân quen với hai người phụ nữ cùng họ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hai người đi chung à? Tôi còn tưởng mình cô ôm con không tiện, một lát nữa gọi xe giúp cô.”

Người phụ nữ đi vội vàng bỏ Biệt Lý qua một bên: “Không cần, chồng tôi tới đón.”

“Thật sao?” Biệt Lý đi theo: “Vậy thì tốt quá rồi, gặp lại tức là có duyên, cô xem trùng hợp tôi không có xe, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”

Người phụ nữ quay lại cảnh giác nhìn cô một lượt: “Cô thú vị thật đấy, cô biết tôi và cô đi cùng đường hay sao mà đòi đi nhờ xe?”

Biệt Lý cười hì hì sán lại gần, đến chỗ soát vé ra chen chúc đi cùng người phụ nữ kia.

“Bấm ngón tay tính ra hai ta đi chung đường, không tin cô nói xem cô định đi đâu?”

Người phụ nữ không để ý tới cô.

Y như lưu manh thối.

Đi ra cửa soát vé, bên ngoài có không ít người tới đón, Biệt Lý vẫn đi theo hai người kia kiếm chuyện để nói.

Nhà ga được xây ở chỗ cao nhất, muốn đi xuống dưới phải đi hết bậc thang thật dài, người phụ nữ nhìn xung quanh.

Biệt Lý cũng nhìn xung quanh.

Kết quả chưa được một lúc, chỉ nghe tiếng còi xe ô tô cảnh sát càng ngày càng vang.

Hai người phụ nữ chợt như thỏ gặp sói, ôm đứa bé chuẩn bị chạy.

Biệt Lý đã chuẩn bị từ trước, cô nhào tới ôm chặt đứa bé trong ngực cô ta rồi lùi về sau.

Một đứa khác là Văn Khúc ra tay, tốc độ còn lưu loát lịch sự hơn Biệt Lý.

Đối phương chưa kịp hoàn hồn thì trong tay đã trống rỗng.

Một quỷ chị gái ngực to đã khống chế được hai người, chờ đến khi xe cảnh sát gào rú chạy tới, cảnh sát Trương cầm còng tay chạy tới xem xét, lập tức hết hồn nói: “Sao lại là cô?”

Biệt Lý rất oan uổng, nói như thể cô trông giống như một tên tội phạm không chuyện ác nào không làm thường xuyên tái phạm.

“Đồng chí, là tôi báo cảnh sát đấy.” Biệt Lý ôm đứa nhỏ rất suy sụp: “Đứa bé này tôi giành được từ tay cô ta, cô ta mới là bọn buôn người, tôi là người tốt đấy!”

Cảnh sát Trương không còn cách nào khác đành phải đưa hai người phụ nữ lên xe trước, quay mặt nhìn cô nói: "Tôi biết, cô lớn tiếng như vậy làm gì?"

Người lén lút xem náo nhiệt bên cạnh cũng tản đi, Biệt Lý mói chau mũi nói: “Thì không phải tôi chứng minh mình trong sạch sao, anh không biết sức nặng dư luận lớn bao nhiêu đâu!”

Cảnh sát Trương nhận lấy đứa bé trong tay cô, buồn bực nói: “Như vậy mà còn không tỉnh?”

Biệt Lý vỗ tay một cái, tức giận nói: “Tôi nghi ngờ người phụ nữ kia bỏ thuốc đứa bé, mấy giờ rồi chưa từng tỉnh lại.”

“Sao bây giờ cô mới nói!” Cảnh sát Trương sụp đổ, để mấy đồng nghiệp áp giải hai người phụ nữ về đồn trước, mình và nhóm người Biệt Lý đổi xe đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc Biệt Lý báo cảnh sát không nghĩ tới ngọn nguồn này, cô thấy hơi chột dạ nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy tự tin: “Cảnh sát các anh đi phá án đều treo cái loa nhỏ kia à? Nếu không có tôi giữ lại thì hai người kia đã nghe tiếng chạy mất từ lâu rồi.”

Cảnh sát Trương cũng bất lực: “Chúng tôi cũng biết loại tình huống này sẽ xảy ra nhưng gần nhà ga kẹt xe quá, hoàn toàn không có ai chú ý xe cảnh sát để nhường đường, cô mà dám gào to lên thì sẽ có người chụp đăng lên mạng, đến lúc đó phiền phức càng lớn hơn.”

Biệt Lý chép miệng một cái, đều là đầy tớ của nhân dân như nhau, cô đột nhiên cảm thấy đãi ngộ của mình thật ra rất tốt.

Đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên trong dạ dày của đứa bé có thuốc ngủ, sau đó phải truyền nước nằm viện.

Biệt Lý xoay người chạy.

Cảnh sát Trương gọi cô lại: “Trên người tôi không đủ tiền, cô xem có thể cho tôi mượn trước một ít không? Về tôi sẽ trả cho cô.”

Vẻ mặt Biệt Lý buồn rười rượi quay đầu, dù thế nào cô cũng không ngờ tới mình cứu người mà còn phải hao tiền.

“Tôi cũng không có tiền á.”

Cảnh sát Trương nhướng mày: “Cô ở khu Lệ Thủy mà không có tiền?”

Biệt Lý nhảy dựng lên: “Tôi không tin anh chưa từng điều tra tôi! Nếu không phải vì tôi bỏ ra hết tiền tiết kiệm rồi thì tôi còn chẳng thèm ở căn nhà rách kia đâu!”

Cảnh sát Trương lúng túng xoa xoa bàn tay: “Trở về tôi gửi báo cáo khen ngợi cô được không?”

Vẻ mặt Biệt Lý đau khổ móc tiền ra, cô keo kiệt nhưng cũng là keo kiệt có nguyên tắc.

Nhưng mà lúc lấy tiền ra, Biệt Lý vẫn trông mong ngoái nhìn: “Được rồi, anh đi nộp tiền đi.”

Nói xong cô cũng làm ra biểu cảm không đành lòng nhìn nữa.

Cảnh sát Trương buồn cười vỗ bờ vai cô: “Được rồi, vậy cô ở chỗ này trông một chút.”

Nhóm người đi rồi, chị gái ngực to đập lên đầu Biệt Lý một cái: “Cô xem dáng vẻ nghèo kiết xác của cô kìa.”

Biệt Lý liếc cô ấy một cái, thật sự không quản việc nhà không biết quý củi gạo.

Hai chiếc giường nhỏ đặt song song trong phòng bệnh, hai đứa bé nho nhỏ nép trong chăn nhỏ, nhìn đáng thương.

Một đứa rõ ràng béo trắng, một đứa lại rõ gầy gò.

Văn Khúc gạt đi quần áo chỗ ngực đứa nhỏ gầy yếu, trước ngực rõ ràng có một dấu tay màu đen, đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng hồng.

Biệt Lý giật mình, kinh ngạc nói: “Trời ạ! Đây là gì vậy?”

“Những thứ người làm phép để lại coi như vết tích.” Vẻ mặt chị gái ngực to nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đứa trẻ một lúc, ở bên cạnh lành lạnh nói: “Lời nguyền này nếu ở trên người trưởng thành sẽ làm khí vận người đó hao hết, vận rủi quấn thân, uống hớp nước lạnh cũng tê răng, nghiêm trọng hơn có thể té một cái là chết, đặt trên người đứa nhỏ này mà chưa chết thì coi như mạng cô bé lớn.”

Biệt Lý nhìn và nghe mà hoảng sợ, một đứa nhỏ có thể gây thù chuốc oán với ai? Đến nỗi để cho người ta dùng mọi thủ đoạn nguyền rủa như vậy?

“Làm sao để giải được lời nguyền này?”

Chị gái ngực to lắc đầu: “Cách giải cũng khó nói, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nếu cô tìm được người hạ lời nguyền, lấy một giọt máu trên người họ thì mọi chuyện còn lại sẽ dễ làm.”

Biệt Lý ũ rũ, cái này mà không khó? Sao cô tìm được người hạ lời nguyền giữa biển người mênh mông này?

Lúc cảnh sát Trương quay về thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rủ của Biệt Lý, vội nói: “Chờ tôi về sẽ lập tức trả tiền lại cho cô.”

Biệt Lý thở dài: “Không phải cái này, là tôi thấy đứa bé này đáng thương quá, lúc anh quay về thẩm vấn có thể hỏi rõ đứa bé gầy gò này bị bắt từ đâu không?”

Cảnh sát Trương gật đầu đồng ý, sau đó còn nói: “Nhưng mà muốn tìm được người nhà của đứa bé chắc cũng mất mấy ngày, loại hoạt động lừa bán người trái phép này bình thường đều là gây án rồi chạy trốn, cực ít trường hợp mua bán tại chỗ, thăm dò từ nơi cô ta lên xe e là mất chút thời gian.”

Dù sao hai địa phương phối hợp phá án, bọn họ chưa quen cuộc sống ở đây nên rất khó hành động, hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của người dân địa phương.

Tuy nhiên một đứa bé chưa lớn rất khó để nhận ra là con nhà ai.

Biệt Lý liên tục căn dặn nếu tìm được phải nói cho cô biết, khiến cảnh sát Trương tò mò nhìn cô: “Cô quan tâm đứa bé này vậy sao?”

Biệt Lý cười haha: “Ơ, tôi chỉ thấy cô bé quá đáng thương thôi mà, anh xem nó gầy chưa kìa.”

Biệt Lý đi tới cửa, ngẫm nghĩ quay lại nhỏ giọng nói với cảnh sát Trương: “Hai ta quen biết một khoảng thời gian rồi, tôi cũng không muốn lừa anh, anh xem trên ngực đứa bé kia có một dấu tay màu đen, tìm không thấy người in dấu tay lên đó thì cô bé sẽ chết.”

Trên mặt cảnh sát Trương lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Biệt Lý định nói gì đó.

Biệt Lý không biết làm thế nào đành nói: “Tôi biết nói những lời này thì anh sẽ bắt tôi, nhưng tôi thật sự không phải người đề cao mê tín phong kiến, anh tự xem đi, trên người bình thường sao lại có thứ này?”

Cảnh sát Trương trừng cô một cái, cẩn thận lật áo cô bé lên, xoay đầu cảnh giác nhìn Biệt Lý.

“Đừng tưởng là tôi chưa từng thấy vết bớt. Nói đi, cô muốn làm gì?”

Biệt Lý nghe xong thì lửa giận bùng lên: “Anh nói tôi muốn làm gì? Ngay cả tiền tôi cũng cho anh mà anh còn nghi ngờ tôi?”

Trên trán chị gái ngực to chảy sọc đen, kéo cô một cái.

Thời gian đứng đắn có thể hơn ba phút được không?

Biệt Lý lau mặt một cái, cuộc sống không còn gì luyến tiếc: “Được thôi, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng mà sau khi tìm được người nhà của cô bé nhất định phải nói với tôi, tôi thật sự không đùa với anh đâu, chuyện mạng người quan trọng nên trước tiên anh cứ tin là có đi.”

Nói xong Biệt Lý lập tức bỏ đi, để lại một mình cảnh sát Trương đứng trong phòng bệnh nghi ngờ cuộc đời, anh ta còn chạy tới nhìn đứa bé kia một chút, trên mông chỉ có một vết bớt xanh, rất nhiều đứa bé đều có loại dấu đấy.

Vết bớt như dấu tay đen nhánh anh ta thật sự mới gặp lần đầu tiên.

Biệt Lý vừa ra khỏi bệnh viện, cảnh sát Trương ở phía sau đã đuổi theo tới.

Biệt Lý nhảy lùi về sau một mét: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, không tin cũng được nhưng anh đừng có động tay động chân.”

Nếu không phải việc này một mình cô hoàn toàn không thể giải quyết được, cô tuyệt đối không bất chấp nguy hiểm nói cho cảnh sát.

Dù sao bị xem như thầy bói lừa đảo còn bị thiểu năng trí tuệ thật sự không phải là chuyện đáng kiêu ngạo.

Dù cô thật sự là nhân viên Địa phủ.

À, cũng có thể là nhân viên tạm thời.

Vẻ mặt cảnh sát Trương nghiêm túc: “Cô phải đến đồn cảnh sát làm ghi chép.”

Lúc này Biệt Lý mới thở phào nhẹ nhõm: “Làm ghi chép thì dễ, nhưng mà anh cũng không thể nhốt tôi một ngày như lần trước.”

Cảnh sát Trương ngượng ngùng, dù sao đã tìm được hung thủ, quả thật không liên quan gì tới Biệt Lý, cô bị tai bay vạ gió mà chỉ phàn nàn một câu xem như rất hợp tình hợp lý.

Làm ghi chép cũng không tốn nhiều thời gian, Biệt Lý còn ăn ké được một phần cơm hộp ở đồn cảnh sát, cảnh sát Trương kín đáo đưa cho cô một số tiền không biết anh ta gom góp được từ đâu.

“Trong cục phê duyệt chậm, trả tiền lại cho cô trước.”

Biệt Lý vờ khách sáo hai câu cuối cùng cũng nhận tiền.

Dù sao các đồng chí trong bộ ngành báo cáo đều có thể được hoàn trả, nhưng cô thì không thể, hơn một nghìn tệ bây giờ cơ bản cũng là vốn của cô.

Nhiều hơn thì không có.

Văn Khúc và chị gái ngực to bình tĩnh hơn Biệt Lý nhiều, sau khi vào đồn cảnh sát tự mình đến dạo vườn hoa phía sau, nên ngồi thì ngồi còn pha trà uống nữa.

Một kẻ nói tôi là chị họ cô ấy, một kẻ nói tôi là anh họ cô ấy.

Nữ cảnh sát nhìn Văn Khúc, lật hồ sơ trong tay: “Sao lần trước Biệt Lý nói anh là bạn trai cô ấy?”

Hai tay Văn Khúc đặt trên đầu gối siết chặt, mặt không biểu cảm đổi lời nói: “Đúng, cũng là bạn trai.”

Nữ cảnh sát nhìn anh như một kẻ biếи ŧɦái, không nhận ra nha, dáng dấp đẹp trai như vậy mà lại có đam mê này.

Sau khi ghi chép xong, lại là cảnh sát Trương tiễn ra cửa.

Biệt Lý cười hì hì nói: “Chỗ anh tiễn người toàn bảo anh đi à?”

Cảnh sát Trương xụ mặt, khách sáo đưa người ra ngoài cửa rồi do dự không đi.

Xem là có lời kìm nén mà không thể mở miệng.

Biệt Lý thở dài, cô cảm giác hai ngày nay số lần mình thở dài còn sắp đuổi kịp cô vợ cam chịu bất lực trong phim tình cảm đau khổ.

“Có gì thì anh cứ nói đi, anh nhịn chết thì tôi cũng không theo cùng.”

Cảnh sát Trương vặn vặn ống tay áo, khẽ hỏi cô: “Vậy chuyện Diêu Sinh lần trước cô biết chuyện gì xảy ra sao? Kết quả khám nghiệm tử thi cho biết anh ta đã chết ít nhất một tháng, nhưng camera trên đường ghi nhận cùng ngày anh ta còn đi ngang qua.”

Chuyện này đã trở thành vụ án bí ẩn trong cục cảnh sát, môi trường cất giữ thi thể sẽ không cho phép anh ta trở thành xác chết trương phình trong thời gian ngắn, nếu vết bớt không phải là vết bớt...

Biệt Lý nhìn sắc mặt anh ta càng ngày càng kì lạ, nhảy dựng hét lên: “Vậy cũng không có liên quan tới tôi! Thật sự không phải là tôi làm! Tôi chỉ là một người bình thường, trong mười chín năm qua, ngoại trừ việc bỏ học cấp ba và kế thừa tài sản thừa kế hiện tại, tôi chưa làm được điều gì phi thường cả!”

Đương nhiên sau khi kế thừa tài sản để lại hiện tại thì cô chưa từng làm việc gì bình thường.

Đột nhiên cảm thấy tang thương quá.

Vẻ mặt cảnh sát Trương không tin.

Biệt Lý vô cùng suy sụp: “Không tin thì anh đi xem camera đi, khi tôi đi vào anh ta còn chưa quay lại nữa, chờ đến khi anh ta mới về mấy phút đã biến thành cái kia…”

Vừa nghĩ tới bãi thịt nhão lúc đó, Biệt Lý lập tức buồn nôn.

Sau khi nôn khan hai lần cô mới nói: “Hơn nữa tôi với anh ta không thù không oán, trước kia tôi cũng không biết trên đời có một người như anh ta, nỗi oan này tôi không gánh, tôi thề bằng tài sản của mình thật sự không phải tôi làm, tôi còn không sờ đến anh ta! Trơ mắt nhìn anh ta biến thành cái kia tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ!”

Cảnh tượng kia chỉ mới hồi tưởng một chút mà đầu óc cũng không chịu nổi.

Sắc mặt cảnh sát Trương cũng rất khó coi, nhưng anh ta vẫn kiên trì hỏi cô đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Biệt Lý xót xa nhìn anh ta, tổn thương lẫn nhau thú vị lắm à? Đừng nói là anh không buồn nôn.

“Tôi đi vào mua hoa, có một cô gái ngồi xe lăn ở đó, cô ấy nói chúng tôi đợi một chút, kết quả chờ sống… Ông chủ kia vừa về đến chưa nói được hai câu thì cô gái kia đã chết, cmn trên người bỗng chốc xuất hiện lỗ hổng, máu bắt đầu chảy ra. Tôi sợ chết khϊếp, được chứ? Tôi nhấc điện thoại lên còn chưa gọi cảnh sát nhưng ông chủ đã hét lên và lao tới, một người sống sờ sờ nổ ngay trước mắt tôi!”

Bả vai vạm vỡ của cảnh sát Trương run lên.

Biệt Lý nói mà chảy cả nước mắt nước mũi: “Anh biết nổ không? Lập tức phình to ra! Tôi còn chưa kịp gọi điện thoại thì đi ra ngoài đã nhìn thấy các anh, không tin thì anh đi xem camera đi, tính từ khi anh ta đi vào thì chúng tôi chẳng có bao nhiêu thời gian cả.”

Ánh mắt cảnh sát Trương lờ mờ, có lẽ đang sắp xếp lại tam quan vỡ vụn.

Biệt Lý thở dài vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Đồng chí, vẫn nên tin tưởng vào khoa học nhé, giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa.”

Chờ Biệt Lý đi xa, chị gái ngực to như cười như không xem xét cô một chút: “Bây giờ mà cô còn tin tưởng khoa học à?”

Biệt Lý nặng nề gật đầu: “Vì sao không tin? Nếu không phải vì tin tưởng khoa học thì tôi đã sụp đổ từ lâu rồi.”

Chị gái ngực to kinh ngạc: “Đến nước này mà cô còn tin tưởng khoa học?”

“Ừm.” Biệt Lý lại trịnh trọng gật đầu một lần nữa: “Khoa học cũng có bí ẩn chưa có lời giải, đây cũng rất bình thường, các cô thuộc về bí ẩn chưa có lời giải của khoa học, nói không chừng mấy chục mấy trăm năm nữa khoa học phát triển có thể làm cho mọi người nhìn thấy quỷ, đến lúc đó…”

Hai mắt Biệt Lý mông lung tràn ngập chờ mong.

Đợi một hồi lâu không thấy cô nói tiếp, Song Song không nhịn được hỏi cô: “Ến núc ó hư hế lào?” (Đến lúc đó như thế nào)

Biệt Lý lau mặt một cái: “Nói không chừng đến lúc đó sẽ có người coi tôi là người phát hiện mở núi, hahaha truyền kỳ đời thứ nhất.”

Chị gái ngực to không cảm thấy kinh ngạc, dường như cô ấy đã quen với tinh thần không biết xấu hổ của Biệt Lý.

Ngược lại là Văn Khúc còn gật đầu phụ họa.

Vừa đến nhà, Song Song đã chạy ra khỏi bình mà vui chơi, từ phòng khách bay lên lầu, từ trên lầu bay tới phòng nhỏ vẽ trận tụ hồn.

Lúc đi ra mặt mày cô ấy tỏa sáng, ngay lập tức nhào tới TV, tìm kiếm kênh chiếu phim tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem.

Biệt Lý ôm chiếc máy tính cũ, mấy ngày không sử dụng lại càng ì ạch, khi bật quạt hút có thể nghe thấy tiếng các bộ phận kêu lách cách.

Trang web Tấn Giang dường như không hợp bát tự với trình duyệt và chiếc máy cũ của cô, vòng tròn nhỏ màu xanh đã quay suốt 800 năm trước mới hiển thị được một trang web.

Biệt Lý thở ra một hơi, chạy đi xem bình luận trước.

Hoàn toàn lạnh lẽo như mọi khi.

Nhưng mà có một bình luận rất thú vị, là nghi ngờ cô chột dạ chạy mất.

Biệt Lý hừ lạnh một tiếng, trả lời thẳng: Cuộc sống của tôi không phải rảnh rỗi không có gì làm đi tung tin đồn nhảm nói xấu giống bạn, bạn đã làm xong bảng màu mà tôi đề cập lần trước chưa, nếu có hãy báo cáo càng sớm càng tốt.

Nhưng khi cô nói lời này, những người đang lao vào mắng cô đều ngừng nói, sẽ chỉ mắng đi mắng lại một cách vô nghĩa.

Biệt Lý cũng lười quan tâm, vốn là văn linh dị, nếu phần bình luận không sôi động hơn sẽ giống như một người chơi đơn lẻ, nhàm chán.

Nhưng mà đạo văn nghiêm trọng như vậy nên khi Biệt Lý cập nhật chương cũng có đề cập vài câu trong lời của tác giả, ngược lại chị gái ngực to đứng phía sau lưng cô nhìn một lúc rồi nói: “Đây là có người muốn phá cô.”

Vẻ mặt Biệt Lý bối rối, nói theo lý thì thu nhập từ tác phẩm của cô chỉ có ba chữ số, phân số chưa đến một, ai lại rảnh rỗi vô duyên vô cớ phá cô?

Hơn nữa truyện của cô còn là văn linh dị.

Chủ đề lạnh bùng nổ, có cảm giác như người đọc tiểu thuyết trên thế giới này cũng ít đi, có đáng không?

Nhưng mà vì lời này của chị gái ngực to, Biệt Lý cũng để trong lòng, mỗi ngày rảnh rỗi không có gì làm sẽ chạy tới khu bình luận nhìn thử, luôn có bình luận của người qua đường giáp nói xấu cô đạo văn được đẩy lên top.

Biệt Lý sờ cằm, chạy tới xem khoản thu nhập, còn ít hơn so với bình luận.

Cái này không được, dựa vào cái này nuôi sống gia đình thì chết đói.

Gần đây cửa hàng trà sữa cũng không tìm nhân viên thay thế cô, đợi khi cô đi mới tuyển.

Biệt Lý mặc quần áo đồng phục đi làm, rãnh nhỏ chẳng mấy chốc đã ẩn sâu vào lớp lót bên trong, không hề cuồn cuộn sóng nhưng lại có một vẻ đẹp khác hẳn.

Ông chủ ngồi chơi game sau máy tính, tiếng bàn phím gõ lộc cộc lộc cộc.

Đã năm ngày trôi qua, bên phía cảnh sát Trương vẫn không có tin tức gì, Biệt Lý hơi sốt ruột.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ nguyền rủa này, cũng rảnh rỗi suy đoán trong lòng một hồi.

Đến khi cô ra khỏi cửa hàng trà sữa, cảnh sát Trương lái xe tới đón cô.

Vẻ mặt anh ta lo lắng bảo cô lên xe, chưa đợi cô hỏi đã nói trước: “Đứa bé kia không có người thân đến nhận, năm ngày vẫn chưa xuất viện.”

Lúc đầu, cô bé được rửa dạ dày và truyền nước có vẻ đã khá hơn nhưng khi cô bé chuẩn bị xuất viện, một cậu bé từ phòng bệnh chạy vào và vô tình hất văng cô bé khỏi giường bệnh, trên cơ thể cô bé bị quẹt rách và bị nhiễm trùng ngay trong ngày hôm đó.

Nhiễm trùng vẫn chưa khỏi, chưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt lại bị sốt cao, sốt mãi không hạ và chuyển thành viêm phổi.

Vẻ mặt cảnh sát Trương tiều tụy: “Đứa nhỏ này gặp nhiều rắc rối quá.”

Thông báo bệnh tình nguy kịch có thể đóng được thành quyển.

Biệt Lý quay đầu qua nhìn anh ta: “Vậy anh tìm tôi làm gì?”

Cảnh sát Trương rít một hơi thuốc, tang thương nói: “Cô không có biện pháp nào sao?”

Biệt Lý vô tội lắc đầu: “Tìm không được người hạ nguyền rủa thì tôi thật sự không có cách nào.”

“Tôi không biết người hạ nguyền rủa là cái quái gì.” Cảnh sát Trương túm tóc mình: “Kẻ lừa bán cô bé nói cô ta nhặt được nó ở ven đường, cô bé cũng bị ba mẹ mình vứt bỏ, đến bây giờ cũng chưa có ai tới nhận.”

Biệt Lý cũng thở dài theo, như vậy thì không còn cách nào, người tính toán nhưng việc có thành hay không là do trời, đã dùng mọi cách mà không tìm thấy người thì ông trời cũng không còn cách nào.

“Vậy anh tìm tôi cũng vô dụng, anh tìm nhà tang lễ đi, không biết người ta có nhận đứa nhỏ như vậy không.”

Biệt Lý khóc thút thít nhưng cô cũng không có cách nào.

Cảnh sát Trương giẫm mạnh chân ga, xe gầm lên một tiếng rồi lao ra ngoài: “Cảnh sát địa phương đã lợi dụng phương tiện truyền thông để đưa tin đứa trẻ sắp chết, nếu ba mẹ cô bé vẫn còn trái tim thì có thể đến gặp cô bé một chút.”

Biệt Lý nắm lấy cửa sổ xe và hét lên: "Vậy tại sao anh lại kéo tôi theo?"

Cảnh sát Trương trầm giọng nói: “Lỡ như ba mẹ cô bé tới thăm nó, nói không chừng chúng ta có thể biết là ai đã để lại dấu tay kia.”

Biệt Lý chợt hoảng hốt, nói thật có thể anh không tin, coi như tôi gặp được ba mẹ cô bé thì tôi cũng không có khả năng biết ai là người hạ lời nguyền đâu!

Anh có biết tôi giả vờ hiểu biết không? Anh có biết tôi là tay mơ không? Tôi mới vào nghề được vài ngày thôi! Mẹ nó, anh có biết tôi tuyệt vọng cỡ nào khi Diêm Vương cho tôi cái bình nhỏ không?

Cảnh sát Trương bình tĩnh tỉnh táo: “Đừng hoảng hốt, chờ đến lúc đó mới là lúc cô phát huy tác dụng.”

Biệt Lý cũng trầm giọng nói: “Bây giờ tôi không hoảng hốt, đến chỗ đó tôi mới thật sự hoảng hốt!”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Khúc: Đừng hoảng hốt, có tôi.

Biệt Lý: Vậy anh tới đi!