Chương 10: End

“…” Lần này đến lượt Cừ Phù Quang tròn mắt nhìn Quế Chi một lúc lâu, đến cả thở cũng suýt quên mất.

Quế Chi nhìn trạng thái “hóa đá” này của Cừ Phù Quang, nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Làm sao vậy? Anh ngốc luôn rồi à?”

Cô lớn gan, đưa tay chọt vào mặt Cừ Phù Quang, sau đó bị hắn giữ chặt tay lại.

Quế Chi cảm nhận được lòng bàn tay người đàn ông đang ẩm ướt, dường như hắn đang hết sức căng thẳng.

Cừ Phù Quang mải miết nhìn cô, một lúc lâu sau mới ngập ngừng bảo : “Em… em nói thật sao ?”

“Không, em đùa đấy.”

Cừ Phù Quang lúc này mới biết mình hỏi câu ngu ngốc như thế nào, vội vàng ôm chặt người vào lòng, cười bảo: “Tôi đã nghe hết rồi, em đừng mong có thể đổi ý.”

Quế Chi thầm mắng Cừ Phù Quang đần, đã nghe mà vẫn ngốc nghếch hỏi lại, thật khiến cô nhịn không được mà chọc hắn.

“Em đồng ý nhanh hơn dự liệu của tôi, cho nên… tôi có chút bối rối.” Cừ Phù Quang dụi đầu vào cổ Quế Chi, ban nãy còn bá đạo ngầu lòi bao nhiêu, bây giờ liền giống hệt như thiếu nữ mới lớn, nũng nịu ngượng ngùng.

“Em muốn chậm rãi suy nghĩ thì anh có cho em thời gian làm như thế không? Sợ rằng anh sẽ ép em đồng ý thôi.”

Chi bằng cô gật đầu trước, vừa nhẹ thân lẫn tâm, khỏi cho tên xấu xa này kiếm cơ hội giày vò mình.

L*иg ngực Cừ Phù Quang run run, hắn sắp đứt dây bình tĩnh đến nơi, vui sướиɠ ôm người vào lòng hôn thật lâu, lúc tách nau ra, hắn vẫn miết lấy gò má đỏ hồng của Quế Chi, nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.

“Tôi không dám tin đây là sự thật, hay em làm gì đó chứng minh một chút được không? Tôi sắp ngu người đến nơi rồi!”

Quế Chi biết thừa hắn lại giở trò, buồn cười bảo: “Anh muốn chứng minh bằng cách nào?”

“Em… hay em hôn tôi một chút.”

Quế Chi bĩu môi, biết thừa là hắn giở trò, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cô đưa tay ôm lấy mặt Cừ Phù Quang, sau đó hôn xuống gò má.

“Như thế đã đủ chưa?”

“Tôi cảm thấy, vẫn nên hôn nhiều một chút.”

Quế Chi cảm nhận được tình yêu trong ánh mắt Cừ Phù Quang, ngón tay vuốt nhẹ sóng mũi cao thẳng của hắn, chậm rãi hôn xuống bờ môi kia.

Cái hôn chỉ mang theo yêu thương tuần túy, vậy mà lại khiến Cừ Phù Quang rạo rực, bàn tay không an phận chụp lấy eo Quế Chi, đứng đắn vài phút đã bắt đầu giở thói mặt dày vô liêm sỉ.

“Chưa đủ, Chi Chi, hôn sâu thêm một chút được không?”

Quế Chi bị hắn dẫn dắt, ngoan ngoãn đưa lưỡi vào, mặc cho Cừ Phù Quang giày vò. Nhưng chỉ một lúc sau, cô đã nhận ra tác hại của sự cả tin là như thế nào.

“Cừ Phù Quang, chỉ hôn thôi anh cởϊ áσ em làm gì?”

“Chi Chi, tôi nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn không dám tin kết quả này, nếu hôm nay em có thể chủ động nhún trên người tôi vài lần, vậy thì…”

Quế Chi tức giận thật rồi, cô chụp lấy mặt hắn, hét lên: “Cừ Phù Quang, anh đứng đắn một tí thì chết à? Sao anh lại có thể thốt ra mấy lời vô liêm sỉ như thế chứ?”

“Bộ dạng đứng đắn trên công ty của anh đâu rồi hả?”

Cừ Phù Quang nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Quế Chi, thản nhiên bảo: “Đều vì tình yêu với em mà vỡ nát hình tượng hết rồi.”

Quế Chi trợn mắt: “Đúng là miệng lưỡi trơn tru.”

Cừ Phù Quang hiếm khi không tức giận, hắn nhỏ nhẹ hỏi cô: “Chi Chi, vậy bây giờ em gọi tôi một tiếng chồng nữa được không? Tôi… tôi muốn nghe lắm.”

“Gọi đi Chi Chi…”

Quế Chi bị làm phiền, muốn trốn cũng trốn không được, bất đắc dĩ phải gọi hắn bằng giọng điệu mềm nhũn: “Chồng, chồng ơi.”

Cừ Phù Quang hôn chụt lên mặt cô, nỉ non: “Quế Chi, tôi yêu em lắm, đợi chúng ta kết hôn rồi, ngày nào em cũng phải gọi tôi là chồng đấy.”

“Ừm.”

“Mà nếu đã là vợ chồng thì chuyện chăn gối của chúng ta…”

“Cừ Phù Quang!”

Cừ Phù Quang cười lớn thành tiếng, chậm rãi xoa xoa vành tai ửng hồng của Quế Chi, chủ động nhận lỗi: “Tôi sai rồi, em đừng giận tôi nhé.”

“Sau này anh có thể đừng nói mấy chuyện tế nhị đó nữa được không?”

“Kể cả việc thảo luận về tần suất quan hệ của chúng ta cũng không được ư?”

“Cừ Phù Quang!”

“Vợ ơi, anh yêu em mà.”

Cừ Phù Quang ôm cô dỗ dành, trong lòng vẫn không tránh được những suy nghĩ d.âm đãn.g.