Chương 11: “Cô ta là vợ tôi!"

Mãi đến trưa hôm sau, do không thấy cô đến phim trường Giản Duệ Tuyết đã lo lắng mà gọi điện, nhưng có gọi bao nhiêu cuộc đi chăng nữa thì cũng không có ai bắt máy. Châu Thiên Kỳ là người rất chú trọng đến việc đúng giờ chưa bao giờ có thể đi trễ để mọi người phải chờ, nhận được tin không gọi được Châu Thiên Kỳ, linh cảm lại không lành Lưu Thẩm Vạn đã vội lái xe đến biệt thự của Trình gia.

Xe vừa dừng lại gặp xe của Trình Bắc Doanh quay về, hắn để quên tài liệu nên đã quay về nhà lấy.

Thấy Lưu Thẩm Vạn vội vã đến nhà hắn cũng thắc mắc: “ Cậu đến tìm tôi có việc gì?"

“ Cậu có nhìn thấy Thiên Kỳ đâu không? Hôm nay em ấy có lịch ở phim trường nhưng gọi điện lại không ai bắt máy!"

Nghe người bạn thân của mình gọi Châu Thiên Kỳ thân mật như vậy hắn lại khó chịu: “ Chưa gì đã gọi thân mật vậy sao?"

“Cậu trả lời tôi đi, sáng cậu có thấy Thiên Kỳ không?"

“Không thấy!" Anh lạnh lùng mà nói, bởi chính hắn cũng không muốn gặp cô, nên sáng sớm thường sẽ ra khỏi nhà sớm.

“Vậy em ấy có thể đi đâu được?"

“Giúp việc khi sáng nói cô ta vẫn còn ngủ trong phòng chưa dậy!" Trình Bắc Doanh bước vào trong giọng vọng ra không có chút sự quan tâm.

Lưu Thẩm Vạn như nghĩ đến điều gì đó, chạy nhanh vào phòng giục Trình Bắc Doanh chỉ phòng của cô, biết được phòng Lưu Thẩm Vạn liền lao vào.

Đúng như Lưu Thẩm Vạn đoán, cô đã bị sốt, toàn người đổ mồ hôi, trán nóng như lửa.

Lưu Thẩm Vạn lấy chăn ra, đưa tay muốn bế cô đi đến bệnh viện lại bị Trình Bắc Doanh đứng ngoài cửa phòng cản lại.

“Cậu muốn bế cô ta đi đâu?"

“Cậu không thấy em ấy sốt cao sao? Tôi đưa em ấy đến bệnh viện!"

Trình Bắc Doanh giờ mới để ý đến sắc mặt của cô, biết cô đang sốt nhưng hắn vẫn bày ra bộ mặt ngăn cản: “ Cô ta sốt cũng không liên quan đến cậu!"



“Em ấy là nhân viên của tôi!"

“Cô ta là vợ tôi!" Lưu Thẩm Vạn bị câu nói của anh làm cho cứng lời, lời nói muốn nói cũng không thể nói, bởi cô và Lưu Thẩm Vạn chỉ là quan hệ chủ tớ, còn cô và hắn là quan hệ vợ chồng.

Trình Bắc Doanh rất ghét người khác đυ.ng vào đồ của mình khi chưa được sự đồng ý, cho dù đó có là bạn thân. Hắn gọi bác sĩ riêng của gia đình đến khám cho cô, Trình Bắc Doanh đứng bên vẻ mặt ảm đạm, trên gương mặt không có chút gì là lo lắng cho người vợ đang sốt cao, nhưng trái ngược với hắn Lưu Thẩm Vạn đứng bên lại lo lắng, như Lưu Thẩm Vạn mới là chồng của cô vậy.

“Cũng chỉ tại cậu mà em ấy mới sốt như vậy? Cậu không thấy có lỗi sao?"

“ Tại sao phải cảm thấy có lỗi?" Hắn chả chút cảm xúc nào, liếc nhìn chán ghét.

“ Con người cậu thật không tài nào hiểu nổi, trước kia tính tình đâu đến nỗi sao bây giờ đυ.ng đâu lạnh đó?"

Trước kia hắn là có người hắn thương, bây giờ người hắn thương đã chết rồi chết dưới tay người bố gả vợ chỗ hắn, đương nhiên hắn phải lạnh rồi, để động lòng sao có thể trả thù? Người yêu hắn ở dưới suối vàng cũng sẽ trách hắn không thật lòng!

“ Cô ta cũng đáng để tôi thấy có lỗi sao? Chính cô ta mới phải là người cảm thấy có lỗi khi gả vào đây!"

Lưu Thẩm Vạn không nói vì biết con người này có nói thế nào thì cũng không chịu nói lý, chỉ biết điều mình nói ra là vàng và bạc, không thể rút lại.

“Cậu còn chưa rời đi?" Hắn lên tầng lấy tài liệu quay xuống vẫn thấy Lưu Thẩm Vạn đứng đó.

“ Em ấy sốt sao tôi có thể rời đi?"

“ Cô ta là vợ của tôi, đương nhiên tôi biết cách chăm sóc, cậu mau về đi!"

Lưu Thẩm Vạn bị đuổi cũng phải đi, đâu có lý gì ở lại chăm sóc cho cô khi có chồng bên cạnh.

_______

Sức khỏe của Châu Thiên Kỳ cũng may có đề kháng tốt nên rất nhanh đã khỏi bệnh và quay lại phim trường.

Hôm nay cô được Trình Bắc Doanh giao nhiệm vụ đến sân bay đón bố và em chồng, Châu Thiên Kỳ cũng không từ chối, bởi hai người họ cô đã không gặp lâu rồi, anh không giao thì cô cũng sẽ đến.



Đến sân bay cô thấp thoáng cầm một bó hoa hướng dương đứng chờ bố chồng. Bố và người em này sống ở nước ngoài, do Trình lão gia bị bệnh tận trong người phải ra nước ngoài điều trị, còn cô con gái út Trình Ly Nhã đang du học ngành thiết kế thời trang . Dịp này về cũng là để cho Trình lão gia được thư giãn sau những ngày điều trị, và cũng là về thăm vợ chồng cô.

Châu Thiên Kỳ còn chưa kịp thấy hai người thì Trình Ly Nhã đã thấy mà chạy đến, phía sau là Trình lão gia ngồi trên xe lăn được đẩy tới.

“ Chị dâu!"

Người em chồng này cô cũng chưa tiếp xúc nhiều, chỉ nhắn tin và gọi điện trò chuyện vài lần nên cũng chưa quen thân.

“Em đừng chạy nhanh vậy, đi cao gót phải thanh lịch!"

“ Bố!" Cô tiến đến chào hỏi người đàn ông cứng tuổi, tóc đã bạc sót lại vài cây tóc đen ngồi trên xe lăn

Thấy cô, Trình lão gia như khoẻ lại, ông muốn ngồi dậy nhưng lại bị Châu Thiên Kỳ ngăn lại.

“ Bố ngồi xuống, đừng đứng dậy!"

“ Con dâu, lâu rồi mới gặp con!"

Ông đưa tay muốn ôm cô, Châu Thiên Kỳ nhìn người trước mặt cũng cúi người mà ôm lấy ông, hơi ấm của người bố chồng này rất ấm khiến cô không muốn buông.

“ Chúng ta về nhà rồi nói chuyện, ở ngoài này nắng rất nóng!"

Không bao lâu Trình lão gia và Trình Ly Nhã đã có mặt tại biệt thự của anh, cô rất quý hai người nên vừa đặt chân vào nhà cô đã vội xuống bếp đích thân vào nấu bữa trưa.

Trưa nay Trình Bắc Doanh sẽ không về nhà nên cô tha hồ mà nấu nướng cho người mình quý.

Châu Thiên Kỳ mặc dù là tiểu thư danh giá nhưng cô chưa bao giờ đề cao bản thân mà kiêu ngạo, nhưng từ khi gặp anh cô lại trở nên khác hoàn toàn, thích bám theo anh mọi lúc mọi nơi, thích được nói chuyện và được gặp anh mỗi ngày, nhưng không biết từ bao giờ cô lại cảm thấy rụt rè sợ hãi khi ở bên cạnh anh, Châu Thiên Kỳ rất muốn được anh âu yếm vỗ về nhưng chỉ nhận lại được những câu răn đe.

Châu Thiên Kỳ nấu nhưng tâm trạng lại ở trên mây, cô lại nấu món anh thích rồi.