Chương 25: Chợt thấy chi hoan

Thích, là lúc trước khi cúi đầu khóc thút thít, bạn ngước mắt nhìn thấy Hứa Giới duỗi tay về phía bạn, khoảnh khắc kia bạn chợt thấy mây tan trăng sáng. Mà yêu, là ở trong quãng thời gian này, ở chung với cậu càng lâu, lại càng muốn bên cạnh cậu mãi mãi không bao giờ tách rời.Yêu thêm một phần, sự cố chấp, âm ngoan và du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng theo đó điên cuồng sinh trưởng.

Bạn sợ hãi có một ngày, tâm trí bạn nhất thời do bệnh mà mất khống chế sẽ làm ra việc tổn thương cậu đến mức không thể cứu vãn được.

Bạn đi xuống cầu thang, yên lặng mở cánh cửa ra, quả nhiên ngoài hành lang đã trống rỗng.

Tính cách của thiếu niên rất ôn hòa, nhưng bên dưới lại cất giấu ba phần ngạo khí.

Sự trào phúng tổn thương người khác bị cậu nghe thấy sẽ ghi tạc trong lòng, hoàn toàn đánh nát sự kiêu ngạo và tự tôn của cậu. Cậu bước ra khỏi cửa dựa vào sự phẫn nộ chống đỡ nên bước chân cực nhanh, giống như phía sau đã không còn gì để lưu luyến.

Cẩn thận ngẫm lại, Hứa Giới chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương bạn, mà bạn lại không ngừng khiến cậu đau đớn.

Sai lầm duy nhất của cậu chính là ở thời điểm tâm trạng của bạn biến chất đã dịu dàng duỗi tay đưa cho bạn một bịch khăn giấy, làm một việc thiện nho nhỏ.

"Rất xin lỗi..." bạn nửa dựa vào khung cửa, trong mắt bạn hàm chứa sự bi ai rách nát, bạn nhẹ giọng nói với thiếu niên lời xin lỗi mà cậu sẽ không còn cơ hội được nghe thấy.

Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác chịu.

Đây là đạo lí đơn giản mà bạn sớm đã hiểu, nhưng bạn vẫn không nhịn được mà phạm sai lầm.

Bạn rất bình tĩnh đóng cửa lớn lại, rất bình tĩnh lại một lần nữa đi lên lầu hai, bạn cầm lấy điều khiển từ xa tắt điều hòa đi, mở cửa sổ ra, để gió đông lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ ào ào thổi vào.

Di động đã bị đập vỡ có trăm cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn, ngón tay bạn chậm rãi hoạt động trên màn hình, cuối cùng gõ một hàng chữ đơn giản.

Tiếc nuối nhất chính là khi bạn còn tồn tại, không có cách nào chuẩn bị trước công đoạn chống phân hủy cho xác của mình.

Bạn cài đặt thời gian gửi tin nhắn là ba ngày sau, khi đó nhận được tin nhắn cho dù ba mẹ bạn có ngay lập tức về nước thì nhanh nhất cũng mất 12 tiếng.

Vậy là đủ rồi, trong khoảng bốn ngày cũng đủ cho bạn hoàn toàn chết đi, đồng thời đảm bảo bọn họ sẽ phát hiện trước khi xác bị hư thối, cuối cùng là hoàn hảo đưa đến nhà tang lễ.

Thật sự sống không nổi nữa sao? Trước kia mỗi đêm khuya tĩnh lặng, bạn đã tự hỏi mình nhiều lần như vậy.

Sau khi có được đáp án chắc chắn, ban đêm bạn sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, vừa chợp mắt bạn sẽ dây dưa với dì Mai đang chảy máu đầm đìa, trong mơ bạn bị bà ta tát, nghe bà ta luôn miệng kể về loại tình yêu dị dạng đó.

Bạn thường xuyên mơ thấy mình gϊếŧ người, chất lỏng đỏ tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống, bạn cười nhẹ nâng khuôn mặt loang lổ vết máu, trong lòng không còn cảm giác kính sợ đối với sinh mệnh.

Thuốc không cứu được bạn, cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi khi làʍ t̠ìиɦ cùng thiếu niên càng không cứu được bạn. Bạn trầm luân nhưng không được cứu giúp, cũng không thể tự cứu, vậy chỉ có thể tự tử.

Bạn mím môi lấy lọ thuốc ngủ mới tinh đã cất giấu trước đó, đổ hết toàn bộ số thuốc trắng trắng tròn tròn ra lòng bàn tay.

Trước đó bạn từng đọc qua, trong số những người lựa chọn nhảy lầu tự sát, có mười người thì chín người trong lúc rơi xuống từ không trung sẽ cảm thấy cực kì hối hận, khi rơi xuống bọn họ đều lấy tư thế cơ thể chống đất, tay và chân đều bị thương nghiêm trọng.

Mà còn lại một phần mười, tư thế của bọn họ sẽ là nằm ngửa.

Bạn nhìn đống thuốc này, nghĩ, đến cuối cùng bạn sẽ là chín phần mười hay là ngoại lệ một phần mười kia?

Thuốc rất đắng, bạn nhăn mày đem chúng nhét vào miệng, rồi lại cầm lấy ly nước uống một hớp lớn.

Sau khi nuốt tất cả vào bụng, bạn yên tĩnh nằm trên giường, mặc cho khí lạnh ngoài cửa sổ tùy ý thối vào, trước sau thổi về phía bạn.

Ngón tay bạn bị đông lạnh đã cứng cả rồi, đầu ngón tay nổi lên màu đỏ.

Vì sau khi chết cơ thể sẽ thối rữa rất nhanh nên bạn mặc đồ mỏng, trên người chỉ còn lớp vải mong manh, khí lạnh theo từng khe hở bò lên, lạnh đến tận xương.

Nhiệt độ của cơ thể dưới không khí lạnh nhanh chóng bị xói mòn, trong lòng bạn lại không có một chút dao động, ánh mắt chuyển hướng nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ nghĩ thầm, thành phố này bị sương mù nghiêm trọng quá rồi.

Hiệu lực của thuốc đến rất nhanh, mí mắt bạn nặng nề, tầm nhìn chậm rãi khép lại chỉ còn một đường thẳng, rất nhiều hồi ức vọt tới rồi lại trôi xa, cha mẹ, dì Mai, Hứa Giới... bạn nhìn họ, còn chưa kịp cảm thán thì trong đầu đã trống rỗng.

Trong giây phút cuối cùng trước khi bạn không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, bạn lại nghĩ, lần này hai người họ nhất định phải về kịp đó.

Bằng không, đến lúc thi thể thối rữa có dòi bọ thì sẽ xấu chết mất.

Bạn đoán không sai, bạn thuộc về ngoại lệ một phần mười, khoảnh khắc nhắm mắt lại bạn cảm thấy thực sự được giải thoát, trong mắt không hề chảy ra một giọt nước mắt nào.

Chỉ là, cảm giác chết đi rất kỳ quái, ý thức như bị trói buộc trong thân xác không thể rời đi.

Hoàn toàn không giống như lời Phật gia đã nói về người sau khi chết, linh hồn sẽ thoát ra khỏi cơ thể nặng nề, có thể bay lên không trung, xuyên qua mây trời.

Sau khi tự mình trải nghiệm bạn hoàn toàn tin tưởng luận điệu hồn lìa khỏi xác linh tinh toàn là nói dối!