Chương 24: Tôi sợ không nhịn được bóp chết cậu

Hình dáng của thiếu nữ từ sau làn sương đen hiện ra, trên mặt cô ta có một đoàn sương mù dày đặc khiến ngũ quan bị che đậy kín mít.Tình cảnh quỷ dị trước mắt làm bạn không thấy rõ mặt cô ta, ánh mắt bạn đi xuống liền thấy trong ngực cô ta đang ôm một đoạn xương đùi trắng bệch.

Đó là xương cẳng chân người, nó tỏa ra mùi cực tanh, trên xương cốt còn dính da thịt đỏ sậm.

"Không phải tôi." Dạ dày bạn khó chịu, như sông cuộn biển gầm, bạn lắc đầu lui về phía sau.

"Hì hì, thật ra tôi biết không phải là cô mà." cô ta cười quái dị cất bước tiến gần về phía bạn, đem đoạn xương đùi ôm trong l*иg ngực ném cho bạn.

"Nhưng mà nó thuộc về cô." Đầu ngón tay bạn đột nhiên chạm đến xương trắng lạnh lẽo, trong lòng bạn hoảng hốt, vung tay vứt xuống mặt đất.

"Cô bị tâm thần à." Bạn đỏ mắt mắng.

"Cô đang mắng chính mình sao?" Âm điệu của cô ta quái dị, cô ta không thèm quan tâm dùng mũi chân đá đá xương cốt.

Đoạn xương kia lẳng lặng nằm trên mặt đất toàn khói đen, bị khói đen bao quanh, cuối cùng hoàn toàn bị che lấp dưới sương mù mênh mông.

Thiếu nữ giơ tay lên, cô ta búng tay một cái.

Sương đen phía trước rút dần về hai bên, để lại một đường đi nhỏ vừa vặn cho một người.

"Đi xem tôi đã chuẩn bị cho cô cái gì." Cô ta hưng phấn nói.

Cuối con đường là chiếc hộp kính hình chữ nhật đựng đầy dung dịch màu vàng nhạt, bên trong đặt một thi thể.

Thi thể không có cẳng chân trái, màu da hơi tái, nhưng vì chất lỏng bên trong chống phân hủy nên làn da thoạt nhìn vẫn còn duy trì tính co dãn.

Gương mặt kia, cho dù sắc mặt đã chuyển xám nhưng vẫn rõ ràng là gương mặt tuấn tú của Hứa Giới.

Cơ thể bạn như rơi vào đáy biển sâu, bạn không có cách nào hô hấp, bị bốn phương tám hướng vọt tới đè ép khiến cả người bạn đau nhức.

Cả người bạn ở trong sự đau đớn bị sinh sôi xé rách, lại phá thành mảnh nhỏ mà hô hấp.

"Thì ra cô chính là tôi." khi bạn quay đầu khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, bạn nhìn cô gái kia, giống khóc mà cũng giống như không khóc mở miệng.

Sương mù trên mặt cô ta tan đi, ngũ quan thoáng chốc rõ ràng, lộ ra một gương mặt giống y hệt bạn.

"Sau này tôi sẽ tự tay gϊếŧ cậu ấy sao." Bạn không muốn quay đầu liếc nhìn thi thể kia thêm một cái nào, bạn khóc lóc, khi nói chuyện môi không ngừng phát run.

"Đây không phải việc cô vẫn luôn muốn sao?" "Bạn" ở trước mắt âm trầm mở miệng, biểu cảm âm hiểm cổ quái, nói:

"Cô xem Hứa Giới thật ngoan, lúc tôi chặt chân cậu ta, một dao lại một dao, nhưng cậu ta vẫn luôn rất yên tĩnh, chưa từng kêu đau."

"Tôi không muốn cậu ấy chết, tôi không muốn gϊếŧ cậu ấy."

"Cô muốn, Lâm Tô. Cô vẫn luôn muốn gϊếŧ chết cậu ấy."

"Bạn" ở trước mặt ôm đoạn xương đùi bị ném xuống, vuốt ve dịu dàng.

"Cô thật ngốc, những lời hoa ngôn xảo ngữ của Hứa Giới ở trên giường chỉ để lừa cô thôi. Cậu ấy tốt như vậy, kẻ ngốc cũng biết cậu ấy sẽ không bao giờ thích loại người như cô."

"Cô thật là ngu xuẩn, lại đi tin những lời cậu ấy nói, lại còn do dự muốn từ bỏ ý định tự tử nữa chứ. Cô cho rằng Hứa Giới thật sự thích cô? Đừng mơ mộng nữa. Cậu ấy chỉ đổi cách khác để lừa cô thôi, cậu ấy chỉ muốn chạy ra ngoài thôi."

"Cho nên." "Bạn" đem xương trắng nhét vào trong lòng bạn, mắt đen chảy máu, buồn bã nói:

"Nhanh gϊếŧ cậu ta đi, Lâm Tô. Cậu ta lừa gạt cô, phải kéo cậu ta chết cùng, cô muốn kéo cậu ta chết cùng."

Hai chân mềm nhũn, bạn ôm xương đùi trắng bệch ngã trên mặt đất.

"Gϊếŧ cậu ta đi, gϊếŧ Hứa Giới, biến cậu ta thành tiêu bản vĩnh viễn không phân hủy." "Bạn" si ngốc, lẩm bẩm những câu đáng sợ.

Nhắm mắt lại, bạn cố hết sức duy trì mấy phần tỉnh táo trong đầu, bình tĩnh nói: "Không thể như vậy, cậu ấy rất tốt, cậu ấy nên được tự do."

"Nhưng mà cậu ta lừa tôi!" Khuôn mặt trứng ngỗng vặn vẹo đến biến hình, ngón tay đem đoạn xướng trắng kia nhéo chặt, giọng "bạn" căm hận nói: "Cậu ta chỉ vì rời đi mà lừa dối tôi. Tôi cầm tù cậu ta, tổn thương cậu ta, thế mà cậu ra lại nói thích tôi, đúng là nực cười."

"Không phải, cậu ấy rất thẳng thắn, Hứa Giới sẽ không nói dối, cậu ấy sẽ không nói dối......"

Đôi mắt bạn nổi lên ánh nước, chất lỏng từ hai má trượt xuống, bạn cong môi, nước mắt khó khăn chảy qua khóe miệng đang gợi lên.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, tràn ra khỏi cảnh trong mơ, rơi xuống hiện thực.

"Lâm Tô, cậu gặp ác mộng sao? Mau tỉnh lại đi." Thiếu niên vỗ nhẹ gương mặt bạn, khuôn mặt cậu có vài phần buồn bã.

Bạn bị đánh thức, mở đôi mắt chua xót ra, ánh mắt lại phóng qua người cậu, dừng ở bức màn hơi lộ ra ánh sáng.

Nghĩ lại giấc mộng kia, cơ thể bạn không tự giác rét run.

Bạn sợ hãi, sợ sẽ không khắc chế được những ý niệm điên cuồng đó mà làm ra những việc hại cậu.

Biểu cảm của bạn chết lặng, lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Trời đã sáng rồi, cậu đi đi."

"Lâm Tô, cậu......" Thiếu niên đã gặp qua bạn giận dữ, bạn dịu dàng, bạn quyến rũ nhưng chưa từng gặp qua bạn lạnh lùng đối với cậu ấy như vậy, trong lúc nhất thời cậu sửng sốt không thôi.

"Cậu làm sao vậy?" Thiếu niên để sát vào khuôn mặt bạn, bốn mắt nhìn nhau, ngữ khí ôn nhu.

"Hứa Giới, cậu nghe không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cậu cút, cút đi."

Hứa Giới bị bạn mắng như vậy, không hề mắng lại, sắc mặt trầm trọng không nói lời nào.

Bạn lung tung mặc vài món quần áo lên người, đứng dậy xuống giường, đem bộ quần áo đen thiếu niên mặc khi tới đây lấy ra khỏi ngăn tủ, dùng lực rất lớn ném lên giường.

Quần áo đáp lên mặt thiếu niên, thần sắc cậu trở nên cực kì âm trầm, giọng nói của cậu cứng đờ: "Lâm Tô, cậu có ý gì?"

"Không phải cậu vẫn luôn muốn chạy sao? Tôi đang cho cậu cơ hội." Ngực và đôi mắt bạn đều chua xót phát đau, bạn giương mắt nhìn cậu, trên mặt giả vờ tỏ ra lạnh nhạt châm chọc.

"Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi cầm tù mà thôi, Hứa Giới, cậu cho rằng tôi thật sự thích cậu sao. Tối hôm qua bộ dáng tỏ tình ngốc nghếch của cậu thật là buồn cười."

Thiếu niên nghe vậy, bực bội duỗi tay xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, cậu thong thả mà mở miệng: "Thì ra tất cả đều là giả. Thủ đoạn hay lắm, Lâm Tô cậu giỏi lắm."

Cậu nói: "Cậu không sợ sau khi rời đi tôi sẽ báo cảnh sát sao."

"Tùy cậu." Bạn lạnh lùng mở miệng, lại cười nói: "Tôi cũng không sợ phạm pháp, còn sợ cậu báo cảnh sát ư?"

Đôi mắt trong trẻo của thiếu niên nghiêm túc nhìn bạn, thật lâu sau, thấy rõ sự chê cười lãnh đạm trong đáy mắt bạn. Cậu cúi đầu cười nhẹ, tiếng cười chua xót, tiếng cười rất châm chọc.

Lúc sau, cậu nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, bước đi trầm trọng tiến về phía bạn, khi đi đến bên cạnh bạn cậu dừng bước chân, ngữ điệu vô tình:

"Những điều tôi nói với cậu tất cả cũng đều là giả. Lâm Tô, loại người như cậu không xứng được người yêu."

"Cậu không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa." Cậu trầm giọng, giận dữ gằn từng chữ từ giữa môi răng phát ra: "Bằng không, tôi sẽ nhịn không được bóp chết cậu."

Thiếu niên nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên thình thịch, tiếng răng rắc thanh thúy phát ra từ khớp xương tay của cậu, răng rắc răng rắc...

Cậu đứng tại chỗ, trong cơ thể còn tàn lưu một chút dược tính, thiếu niên phù phiếm bước chân đi ra ngoài.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở dưới lầu, bạn yên lặng xoay người, lau nước mắt.

Bạn nghĩ, tất cả đều kết thúc rồi.