5. Tỉnh rượu ngồi nhìn hoa đào rơi.
Một đêm phu thê. Ngày hôm sau tỉnh lại đã không thấy Hoa Đào Tiên đâu nữa, Trạng Nguyên lang nghĩ đến bộ dạng đêm qua của Hoa Đào Tiên, cho rằng cậu thẹn thùng nên đã đi trước. Trạng Nguyên lang cũng không vội vàng, rửa mặt chải đầu búi tóc xong liền cưỡi ngựa đi đến rừng đào, lại không nghĩ đến đập vào mắt là một vùng sơn cốc hoang tàn xơ xác.
Mới chỉ qua một đêm mà tất cả hoa đào đều suy tàn, khô héo.
Trạng Nguyên lang lo lắng không thôi, ngày ngày đều đi tìm, lật tung cả rừng đào lên mà vẫn không gặp được Hoa Đào Tiên. Vì thế mỗi ngày đều uống đến say khướt rồi ôm vò rượu ngủ dưới gốc đào đã khô héo, tỉnh lại liền ngồi dưới tàng cây si ngốc nhìn ngôi miếu nhỏ không người cư trú.
6. Say rượu ngủ dưới gốc đào.
Năm này sang năm khác, hành vi hoang đường của Trạng Nguyên lang bị thiên tử ghét bỏ, không cho làm quan. Từ đây hắn liền trực tiếp ngủ ở dưới cây hoa đào, vẻ ngoài luộm thuộm, đôi mắt phượng trước đây từng làm luân hãm vô số người cũng đã mất đi ánh sáng.
7. Chỉ mong chết già cùng rượu hoa, không muốn khom lưng trước xe ngựa.
Thiên tử không thể chịu đựng được một vị Trạng Nguyên lang trước đây đã từng vô cùng khí phách hăng hái giờ đây hành sự điên khùng, một lần nữa phái người đến dò hỏi, được đến câu trả lời lại là không muốn quan to chức lớn, chí nguyện duy nhất là say chết ở giữa rừng hoa.
Thiên tử giận, ban cho cái chết.
Trạng Nguyên lang bị câu hồn đi âm giới, oán niệm rất nặng, không chịu chuyển thế đầu thai. Diêm Vương dò hỏi hắn còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, Trạng Nguyên lang nói: “Ngài có biết đến vị Hoa Đào Tiên ở vùng ngoại ô kinh thành?”
Diêm Vương lập tức im lặng, cẩn thận nhìn Trạng Nguyên lang, đáp: “Nơi đây không có vị nào là Hoa Đào Tiên.”
Xung quanh Trạng Nguyên lang âm khí quay cuồng như muốn biến thành thực chất, chỉ hỏi: “Ta muốn biết hắn rốt cuộc ở đâu?”
Diêm Vương không muốn buông khí thế, nói một hơi: “Hoa Đào Tiên vi phạm quy tắc của Thiên giới cùng người phàm giao hợp, đã hồn phi phách tán. Suy cho cùng ngươi đã bảy kiếp làm người tốt, công đức vô lượng, chỉ cần một đời nữa liền có thể thành thánh, đừng lại mê muội không chịu tỉnh, lập tức đi đầu thai đi thôi.”
Trạng Nguyên lang bật cười, xoay người liền nhảy vào luân hồi. Làm một đời người tốt, trên người phát ra ánh sáng, công đức viên mãn, lại ở một khắc cuối cùng vì chấp niệm mà nhập ma. Hắn muốn báo thù, hắn hận thế giới này, hận Thiên Đình, hận Thiên Giới, hận Thiên Đạo!
Cái gì gọi là tiên nhân thù đồ!
Quy tắc Thiên giới là cái gì!!
Nếu Hoa Đào Tiên đã không còn, vậy đều chôn cùng cậu đi thôi!
Khi nào toàn bộ đều chết sạch, hắn sẽ đi bầu bạn cùng Hoa Đào Tiên.
8. Không có việc gì, ta nhớ kỹ ngươi là được.
Rốt cuộc có một ngày, Lục giới rung chuyển đến mức Thiên giới cùng Phật giới đều không có biện pháp khống chế. Kẻ cầm đầu Ma giới là một tên điên. Ngọc Đế khổ không nói nổi, đành chạy đến Bàn Đào Viên cùng với một gốc cây đào mới vừa nở hoa nói: “Miễn miễn miễn, trẫm vô pháp quản. Cũng may lúc trước lưu lại một hồn của ngươi trông coi vườn đào, cho dù không nhớ kiếp trước cũng không ngại, ngươi mau đi khuyên tên Ma Quân kia giải quyết cho tốt, đừng cố chống đối Thiên Đạo.”
Dứt lời, Ngọc Đế vung tay lên, đem hoa đào đưa về nhân gian.
Đúng lúc đó Trạng Nguyên lang đang dẫn dắt ngàn vạn ma quân tiến công Thiên Đình chợt nao nao, dừng lại giữa không trung nhìn thấy vô số hoa đào như mưa rơi xuống.
Trạng Nguyên lang chỉ đón lấy một đóa hoa đào, còn chưa đυ.ng vào lòng bàn tay, đóa hoa liền run rẩy nở rộ, sau đó một cái linh hồn gần như trong suốt đã ngồi trong lòng ngực Trạng Nguyên lang.
Trạng Nguyên lang cười cười lại chảy nước mắt, nhìn Hoa Đào Tiên hai mắt ngây thơ, hôn nhẹ vào trán đối phương.
Bầu trời ngay lập tức nổi gió lớn, Thiên Đạo không dung.
Hoa Đào Tiên nhát gan sợ tới mức linh hồn đều phai nhạt một chút. Trạng Nguyên lang dữ tợn chỉ lên trời cao, âm thanh khí thế kinh cuồng, ma khí tận trời: “Câm miệng!”
Thiên Đạo sợ hãi ma vật sẽ mang đến đại nạn cho thế giới, chậm chạp không dám có động tác gì, chỉ là uy hϊếp.
Trạng Nguyên lang cười nhạo một tiếng, không quan tâm tới nó, ôm người yêu liền đi rồi, rõ ràng đã cùng các ma nhân ước định muốn đâm thủng thiên cũng quên sau đầu.
Đến tận lúc này, nhóm ma nhân tự giác không đánh, dù sao giờ đánh cũng không thắng, từng người rời đi.
Thiên Đạo tựa hồ cũng không nghĩ như thế là xong việc, không trung âm u, như là bị táo bón vậy.
Trạng Nguyên lang mặc kệ những chuyện này, hắn ôm Hoa Đào Tiên trở lại nơi bọn họ lần đầu gặp. Nơi đây đã qua ngàn năm, hiện giờ đã hoang phế. Suốt mấy chục dặm đều trồng cây hoa đào, đáng tiếc là không sống được, hiện tại mới một sớm liền sống lại nở rộ, từ xa nhìn lại xinh đẹp vô cùng.
Trạng Nguyên lang đặt Hoa Đào Tiên ở giữa rừng đào nhìn chăn chú, một câu cũng không nói lên lời, cuối cùng là Hoa Đào Tiên suy yếu nói: “Ta cảm thấy chúng ta đã gặp nhau…”
Trạng Nguyên lang gật đầu.
“Nhưng ta không nhớ rõ ngươi…”
Đáy mắt Trạng Nguyên lang không giấu được mất mát, nhưng vẫn nói: “Không sao, có ta nhớ kỹ em, em là thê tử của ta, chúng ta yêu nhau.”
Hoa Đào Tiên tin tưởng không chút nghi ngờ, ngốc bạch ngọt nói: “Ta cũng thấy quan hệ của chúng ta nên là như thế này, bởi vì ta vừa thấy ngươi, tâm đều say…”
Tiếng nói vừa dứt, lại thấy Trạng Nguyên lang hơi giật mình, hốt hoảng mà ngốc nghếch cười. Hai người dần dần tới gần, hô hấp hòa làm một, cũng không biết rốt cuộc là ai say ai đời đời kiếp kiếp…