Chương 7: Định mệnh quay lại

Thử hỏi tình yêu là gì khiến ta đau đớn đến thế, kỉ niệm vấn vương, người ra đi và ở lại. Người ta luôn tự hỏi “Mai này sẽ ra sao?”. Người còn lại vẫn tiếp tục sống, sống cho chính họ và cả người ra đi

“Ji Wook, cháu đó, đây là cô gái đi lạc, cũng trễ nên bà đưa về” bà Ji Wook mỉm cười nhìn cháu trai

“Bà nội à, sao bà để người ngoài vào phòng cháu chứ” Ji Wook chạy lại ôm lấy bà vào lòng, cũng lâu rồi anh chưa về thăm bà

“Cháu về ở với bà luôn nè” Ji Wook mỉm cười

“Công việc tại Seoul của cháu thì sao?”

“Cháu sẽ mở một phòng khám ở đây” Ji Wook mỉm cười

“Cháu đó, vẫn y chang như vậy” bà Ji Wook mỉm cười rồi sau đó kêu Ji Wook đứng sang một bên

“Eun Hee, xin lỗi cháu nhé, cháu trai của ta nó là vậy á” bà mỉm cười rồi đi lại chỗ Eun Hee đang đứng

“Cháu có tìm bộ nào hợp với cháu không? Nếu không, ta lấy đồ của ta cho cháu mặc nhé” bà mỉm cười

“Cháu không sao đâu ạ” Eun Hee mỉm cười rồi lấy chiếc áo thun trắng và chiếc quần thể thao

“Chào anh Ji Wook, cho tôi mượn tạm bộ này nhé” Eun Hee mỉm cười, Ji Wook mỉm cười

“Không sao, cô cứ lấy mặc đi” xong chạy lại chỗ bà nội

“Bà ơi, cháu trai bà có nhiều bức hình đẹp lắm nè, bà muốn xem không?” Ji Wook nhìn bà

“Eun Hee, phòng tắm là cánh cửa kế bên đó, cháu vào đó tắm nhé” bà mỉm cười, Eun Hee nhanh chóng cúi đầu cảm ơn rồi vào phòng tắm. Trong phòng, hiện giờ chỉ có bà nội và Ji Wook

“Ta nghe giáo sư Cha nói, con nghĩ việc ở bệnh viện rồi đi du lịch 6 tháng nay” bà ngồi xuống bên giường

“Công nhận chuyện gì bà nội cũng biết nhỉ” Ji Wook gãi đầu

“Con về là tốt rồi, ba mẹ con sao rồi” bà nội nhìn Ji Wook

“Ba mẹ con vẫn tốt, sắp tới ba mẹ sẽ quay lại Hàn, sau đó sẽ về đây sống ạ” Ji Wook nhìn bà nội

“Như vậy là đúng rồi, mọi chuyện cũng đã qua rồi, ta tin con bé cũng đang rất hạnh phúc” bà ôm lấy cháu trai bà

“Bà ơi, cháu đau lắm” Ji Wook ôm chặt lấy bà

“Không sao đâu cháu, con bé luôn mong cháu bà hạnh phúc mà, cháu đã làm rất tốt rồi”

Không khí nơi đây thật bình yên và trong lành, khác với đất nước sương mù lạnh lẽo đó, ở đây thật giống như nhà, cô cảm giận được hơi ấm khi ở đây.

Bà nội bày cơm ra, Eun Hee cùng Ji Wook ngồi xuống bàn, cả ba người quay quần bên mâm cơm.

“Ta nấu cũng không ngon lắm, mong sao hợp khẩu vị cháu nhé” bà nội nhìn Eun Hee, gắp cho cô món thịt kho sả ớt và kim chi

“Cháu cảm ơn bà ạ”

“Ji Wook nè, Eun Hee đến đây để xem gốm đó, mai cháu dắt con bé đi xung quanh nha. Mai bà ra biển lấy cá về nấu món ngon cho hai đứa”

“Dạ, bà ạ” Ji Wook mỉm cười

Ji Wook với Eun Hee không nói gì nhiều với nhau, họ cứ thế ăn cơm và trò chuyện cùng bà. Tối khuya, sau khi đợi bà đi ngủ thì cả hai ngồi trước hiên nhà

“Cảm ơn anh” Eun Hee quay sang nhìn Ji Wook

“Cô cảm ơn tôi sao?” Ji Wook ngạc nhiên

“Vì bộ đồ và căn phòng” cô chỉ căn phòng của anh

“Cô nghĩ tôi cho cô ngủ ở đó hả?”

“Không phải bà nói vậy sao?” Eun Hee mỉm cười, lúc này tin nhắn vang lên

“Em ngủ chưa?” - từ Jae Jong

Cô nhìn điện thoại. Ji Wook không quan tâm nhưng cũng quay sang

“Người yêu nhắn tin hả?”

“Anh quan tâm sao?” Eun Hee nhìn Ji Wook

“Đâu, giờ này cũng khuya rồi, nếu nhắn tin vậy thì chắc là người yêu” Ji Wook ngắm nhìn bầu trời

“Người mà tôi không bao giờ trả hết nợ được” cô không nhắn lại tin nhắn, mà đặt điện thoại xuống

“Cô cũng có nợ sao? Chiếc xe đầu cổng làng của cô cũng xịn lắm”

“Sao anh biết đó là xe tôi”

“Mùa này làng không có nhiều người đến, hôm nay duy nhất chỉ có một người - là cô đó” Ji Wook vẫn cứ tiếp tục nhìn lên bầu trời “Hôm nay trời nhiều sao thật”

“Thật thích” Eun Hee cũng nhìn lên và nói nhỏ, nhưng tiếng nói đó lại khiến Ji Wook bận tâm

“Cô vừa nói gì sao?” Ji Wook quay lại nhìn Eun Hee, cả hai ánh mắt nhìn nhau

“Thật giống mà, cả tên và đôi mắt đó” Ji Wook lẩm bẩm trong miệng

“Anh nói gì cơ?” Eun Hee tò mò

“Không có gì đâu, nếu cô buồn ngủ thì vào phòng tôi đi, tôi sẽ dựng lều ngoài đây” Ji Wook nằm xuống sàn, hai mắt nhắm lại

“Anh biết gì không. Nơi đây thật quen thuộc” cô nhìn Ji Wook, ánh mắt cô không rời khỏi anh, cô nói: “Tôi từng nghĩ sẽ không quay lại Hàn, nhưng tôi lại quay lại đây”

“Cô sống ở nước ngoài hả?”

“Có thể là thế” cô cũng nằm xuống sàn, nhìn ngắm bầu trời đầy sao

“Cô tin định mệnh chứ?” Ji Wook quay người lại nhìn cô

“Không tin” cô quay lại nhìn anh, lúc này sợi dây chuyền của cô lộ ra khỏi chiếc áo. Ji Wook đứng hình nhìn sợi dây đó

“Em là Eun Hee sao?”