Giai Điệu Của Annie

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Annie - một cô gái bị tất thảy mọi người coi là loạn trí sau một trận ốm lúc nhỏ. Cô lớn lên xinh đẹp như một bông hoa rừng nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ coi như nỗi hổ thẹn của gia đình. Bất hạn …
Xem Thêm

Mạch trên hai thái dương anh bắt đầu đập như búa tạ. Alex đi thẳng ra cầu thang. Annie, bụng mang dạ chửa và chạy bừa đi, không người giám sát. Anh tưởng tượng cô trèo leo lên cây rồi ngã xuống. Hoặc vấp phải rễ cây. Hàng chục tai nạn khác khau có thể giáng xuống cô. Bước ba bậc cầu thang một, anh ngoảnh đầu lại nói lớn, “Bình tĩnh đi, vυ" Maddy. Nếu cô ấy ở ngoài thì cũng không phải là một thảm họa lớn đâu. Cô ấy biết đường quanh đây mà. Tôi chắc có thể cô ấy đã về nhà bố mẹ”.

Bước những bước nhỏ kêu đến chói tai, bà quản gia béo mập đua theo anh. Khi anh xuống đến tầng trệt và bắt đầu xem cửa trước, bà chống hai nắm đấm lên hông và nói, “Tôi đã nói với cậu là tôi khóa hết rồi. Cậu nghi ngờ lời tôi nói sao?”.

“Tất nhiên là không, tôi chỉ kiểm tra cho chắc thôi.” Alex nhanh chóng đi khắp nhà, thử tất cả những lối thoát khác. Tất cả các cửa đã khóa, như bà Maddy khẳng định. “Tôi không cho là vυ" đã chốt hết các cửa sổ?”

Bà Maddy bĩu môi. “Không. Tôi không nghĩ phải làm việc đó. Tôi xin lỗi, cậu Alex. Trong mơ tôi cũng không nghĩ con bé lại ra ngoài bằng cửa sổ.”

Vì biết bà Maddy thường khá cẩn thận trong việc chốt lại các cửa sổ sau khi chúng đã được mở hết, Alex nói, “Chẳng mất mát gì khi kiểm tra mọi chốt cửa. Nếu chúng ta thấy một cửa không chốt thì đó sẽ là dấu hiệu rõ ràng rằng cô ấy đã lẻn ra ngoài.”

Bà Maddy kêu gọi gia nhân và lập một đội có năng lực để giao cho họ nhiệm vụ đi khắp tất cả các nơi. Trong vòng vài phút, Alex gặp lại bà ở hành lang. “Cửa sổ phòng khách không chốt. Có thể cô ấy đã trèo ra bằng cửa đó rồi.” Trước vẻ mặt kinh hãi của bà quản gia, anh dịu giọng và nắm chặt vai bà. “Vυ" Maddy, đừng như vậy nữa? Cô ấy sẽ ổn thôi. Tôi sẽ mặc đồ và cưỡi ngựa đến nhà Trimble. Tôi chắc chắn là sẽ tìm thấy cô ấy ở đó.”

Bà gật đầu và sụt sịt. “Tôi chỉ biết cầu nguyện không có chuyện gì xảy đến với con bé. Nó thật sự là một sinh vật bé nhỏ đáng yêu. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”

“Tôi chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra cả. Ghét phải thừa nhận điều này bao nhiêu thì tôi cũng phải nghi ngờ bấy nhiêu rằng giờ thằng Douglas đi rồi, sẽ không thằng đàn ông nào trong vùng này đồϊ ҍạϊ đến mức quấy phá cô ấy cả, và trừ chuyện thằng Douglas đã làm với cô ấy ra thì cô ấy đã lang thang trong rừng bao nhiêu năm mà đâu có bị thương tổn gì. Lý do duy nhất tôi không cho phép điều này bây giờ là vì cô ấy đang mang thai. Đừng phiền muộn nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy về trong nháy mắt thôi. Hãy nhớ lời tôi.”

* * *

Annie không ở nhà Trimble. Alex thậm chí còn thấy ngạc nhiên hơn nữa khi cả hai bố mẹ cô đều có vẻ như không hoảng hốt lúc anh xuất hiện trên ngưỡng cửa, đi tìm vợ mình. Bà Edie gợi ý Alex có thể tìm cô trong rừng. Nói vậy không phải là anh cần thiết phải ra ngoài tìm kiếm. Bà ta nhắc anh rằng Annie có thói quen đi lang thang đã nhiều năm nay. Trời về đêm, cô sẽ về, hoặc nhà Alex hoặc nhà Trimble. Nếu cô chọn về nhà bố mẹ, thì hai ông bà đảm bảo với Alex họ sẽ báo tin cho anh có thể đến đón cô về.

Dù ông bà Trimble cố làm Alex vững dạ nhưng anh vẫn thấy không yên, anh tìm trong rừng trước khi trở về nhà. Thế này khác nào mò kim đáy bể. Vùng đất mở trải ra mọi hướng, và anh biết Annie có thể ở hầu hết mọi nơi. Cuối cùng, anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài trở về Montgomery Hall và chờ đợi. Nếu trước lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy cô ấy đâu, anh sẽ tổ chức một biệt đội truy lùng.

Về phần anh, buổi tối không thể đến đủ nhanh được. Đến lúc Annie trở về nhà thì anh mới có thể thở phào. Đúng, cô đã lang thang khắp đồi gần hết đời mình. Nhưng đó là trước khi tình trạng của cô trở nên mong manh dễ vỡ thế này. Anh không tin nổi mẹ cô lại dửng dưng như thế. Mọi kiểu tai nạn có thể giáng xuống một phụ nữ mang thai, nhất là những người không hiểu các mối nguy hiểm như Annie. Chỉ nghĩ đến cô ấy bị đau cũng đủ làm anh hoang mang, sợ hãi. Annie với mái tóc sậm rối bời và đôi mắt to xanh biếc. Trong khoảng thời gian ngắn đến không ngờ, cô đã lẻn vào trái tim anh và trở nên quan trọng với anh hơn cả mức anh muốn thừa nhận.

Nghĩ bà Maddy vẫn đang trong tình trạng gan ruột nóng như lửa đốt, Alex không nấn ná lại lúc đến chuồng ngựa. Xuống ngựa thật mau, anh giao ngựa cho người trông coi rồi đi thẳng vào nhà. Khi anh bước vào hành lang, bà Maddy nhoài người qua lan can trên tầng gọi với xuống anh.

“Con bé về rồi. Bình an vô sự.”

Cảm giác nhẹ nhõm làm hai chân Alex như nhũn ra. Cần một lát để lấy lại bình tĩnh nên anh tựa vào cánh cửa ra vào được chạm khắc, ngẩng lên nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà Maddy. “Cô ấy đã ở đâu vậy?”

Bà quản gia giơ hai tay ra, nhún vai tỏ ý bối rối. “Tôi chịu. Chúng tôi đang lùng sục khắp nhà thì đột nhiên thấy con bé. Nếu không biết thì tôi đã cho rằng mợ trồi ra từ ván gỗ ốp tường rồi đấy.”

Alex cau mày. Nhớ lại cánh cửa sổ không chốt ở phòng khách, anh nói, “Nhiều khả năng là cô ấy trở về bằng lối trốn đi”.

Annie thình lình xuất hiện trên đầu cầu thang. Liếc qua cô thật nhanh, Alex mau chóng nhận thấy những vết đất bẩn lộ rõ trên chiếc váy yếm xanh bạc màu và đôi tất trắng. Mái tóc vẫn có những lọn xoăn rối bời như thường, cô chằm chằm nhìn xuống anh bằng đôi mắt xanh to hết cỡ, nét mặt cô nghiêm nghị đến khó giải thích. Alex đoán rằng cô nhận ra, tuy có mơ hồ, rằng mình đã làm sai điều gì đó và có thể gặp rắc rối. Vì thế cô nên biết anh không hề tức giận, anh thể hiện rõ bằng nụ cười và cái nháy mắt với cô. Dù nỗi sợ mà cô mang đến cho mọi người có khủng khϊếp thế nào thì cô không thật sự đáng trách, đổ lỗi lên cô là không thể được.

Anh tự quả quyết rằng cách để xử lý chuyện này là phải thêm đề phòng để không tái diễn. Anh nhìn bà Maddy. “Vυ" có rỗi khoảng một, hai phút không? Tôi nghĩ chúng ta cần lập ra những quy tắc mới quanh nhà, không phải chỉ áp dụng cho gia nhân mà cả chúng ta nữa. Chúng ta không thể để cô ấy lẻn ra ngoài lần nữa. Cho đến lúc đứa bé chào đời thì điều này không hề an toàn. Nếu bị thương lúc xa nhà thì cô ấy rất có thể sẽ chảy máu đến chết trước khi có ai tìm được.”

Trước lời đề nghị, mặt bà Maddy trắng nhợt như vôi. “Tôi sẽ xuống ngay.”

Vài phút sau, Alex và bà quản gia gặp nhau ở thư phòng của anh. Hai người họ vạch ra một số quy định an toàn có thể được thi hành để làm thoái chí nếu không muốn nói là ngăn không cho Annie tiếp tục lẻn ra ngoài, điều quan trọng nhất là, từ giờ trở đi, tất cả các cánh cửa ngoài phải được khóa trong, cả ngày lẫn đêm, và chỉ có Alex hoặc bà Maddy được giữ chìa khóa. Cánh cửa sổ tầng một được thiết kế chốt trong thay vì khóa nên có chút vấn đề. Tuy nhiên, hai người cũng quyết định rằng nếu tất cả các cửa đều đóng và chốt, thì việc Annie dùng một cửa để trốn ra ngoài sẽ dễ phát hiện. Một khi đã ra ngoài cô sẽ không thể chốt lại cửa sổ mình vừa mở, vì thế họ sẽ biết chắc cô đã đi khỏi. Trong trường hợp đó, Alex có thể ngay lập tức tổ chức tìm kiếm cô trong vùng rừng xung quanh.

Yên tâm với những biện pháp ngăn chặn đang được thực thi, đêm đó Alex chìm dần vào giấc ngủ, tin chắc rằng Annie được an toàn. Anh tự hứa rằng bắt đầu từ mai sẽ để ra một hoặc hai giờ mỗi chiều để có thể dành thời gian với cô. Làm gì ư, anh không chắc. Người ta có thể làm vui một cô gái ngờ nghệch bằng cách nào đây?

Á, chà... Có vẻ như bà Maddy nghĩ anh và Annie trở nên thân quen nhau hơn là việc quan trọng, và để tiến đến cái đích đó, Alex sẽ sẵn sàng hy sinh chút đỉnh thời gian của mình. Tất nhiên là sẽ không dễ dàng. Anh thường dành thời gian buổi sáng làm công việc giấy má trong thư phòng, và suốt cả buổi chiều anh hay chăm sóc cho mấy con ngựa thuần chủng, việc đồng áng hoặc đến mỏ đá. Vì thế, đôi khi anh nghĩ mình đang vắt kiệt sức lực, nhất là vào mùa hè.

Tuy nhiên, để Annie cảm thấy sợ hãi khi ở nhà mới của mình là điều anh không hề mong muốn. Nếu dành ra một giờ hoặc chừng đó bên cạnh cô mà có thể làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô thì cũng bõ công.

Thêm Bình Luận