Chương 12: Tổng tài lên sâu khấu bằng phương thức khác

Môi Mặc Huỳnh hơi lạnh, dán lên cánh môi Hoa Cải Ưu, ngay khi cô mở miệng đầu lưỡi đã luồn vào cuốn đi nước ngọt trong miệng cô, liếp láp răng nanh, quấn lấy lưỡi cô dây dưa.

“Ưm a…” Hoa Cải Ưu bị bắt nhận lấy nụ hôn của Mặc Huỳnh, hô hấp đứt quãng, Mặc Huỳnh buông cô ra, khi Hoa Cải Ưu muốn chất vấn, hắn lại dùng ánh mắt u sầu nhìn chằm chằm Hoa Cải Ưu, giọng nói sâu kín:

“Tiểu Ưu, cậu quá mê người, mình không nhịn được. Thật xin lỗi.”



“Không, không có gì.” Giống như đánh một quyền vào bông, Hoa Cải Ưu chỉ có thể cố mỉm cười, làm ra dáng vẻ rộng lượng. Dù sao ai thấy dáng vẻ này của Mặc Huỳnh cũng không nỡ trách móc hắn.

Người đàn ông này có hơi đáng sợ, rõ ràng là thiết lập u buồn boy, sao lại có dáng vẻ phúc hắc kia? Vậy thầy giáo phúc hắc sẽ đổi thành u buồn hả?

“Đi thôi.” Mặc Huỳnh ấn thang máy mở ra, tự nhiên nắm lấy tay Hoa Cải Ưu ra ngoài. Dường như hắn đã có mục tiêu, không chút chần chờ ra khỏi chung cư.

Hoa Cải Ưu rối rắm nhìn cái nắm tay của hai người, suy nghĩ làm thế nào bảo hắn buông ra, cô luôn cảm thấy mình nói gì hắn cũng sẽ hóa giải được, cô bắt đầu cảm thấy logic của thịt văn này rất ngu đần, rõ ràng không phải quan hệ bạn trai bạn gái, còn làʍ t̠ìиɦ, hôn môi, nắm tay.

Rõ ràng là không phải quan hệ yêu đương…

Hoa Cải Ưu bỗng nhiên nhớ ra, giả thiết của nữ chủ là người có bạn trai, mặc dù tên bạn trai kia chỉ là người cung cấp chỗ ở, bạn trai của cô là một tên thiếu gia, cô cũng không dám vụиɠ ŧяộʍ với người khác sau lưng hắn.

Chuyện quái gì thế này, đột nhiên lại xuất hiện loại cảm giác như NTR? Mặc dù còn chưa lên sân khấu, nhưng hiện giờ cô đã đội mấy cái nón xanh cho hắn, sắp tới còn thêm…

*NTR là từ viết tắt của từ Netorare – một thể loại truyện có xuất xứ từ Nhật Bản. Cốt truyện thường xoay quanh một nhân vật nữ bị chiếm đoạt (tự nguyện hoặc ép buộc) bởi nhân vật phụ, qua đó gây giày vò, đau đớn và tổn thương cho nhân vật nam chính

“Chỗ này.” Mặc Huỳnh lôi kéo Hoa Cải Ưu đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi, quay đầu lại nhìn Hoa Cải Ưu đang thất thần.

Cuối cùng bữa sáng của Mặc Huỳnh là bánh mì nướng và cà phê.

Hai người ngồi bàn gần cửa sổ, bởi vì bây giờ đã hơn 9h sáng trên cơ bản đây là thời gian mọi người đi làm, nên trong cửa hàng có rất ý người, trong cửa hàng mở một bản nhạc nhẹ dường như cả thế giới chậm lại.

Ăn sáng cùng Mặc Huỳnh, vì để không xấu hổ, Hoa Cải Ưu lấy điện thoạt ra lướt Weibo. Cũng không có đề tài nào khiến cô ứng thú, trên bảng hot search cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Đề tài hot search: Tổng tài Lượng Tinh Hạc của đế quốc Lượng Tinh.

Tên này rất quen.

Mẹ nó, đây chẳng phải là tên của một nam chủ sao.

Hoa Cải Ưu cảm thấy nghi hoặc, thời buổi này ngay cả một tổng tài cũng lên hotsearch, bấm vào xem thì ra hắn vẫn luôn ở nước ngoài bây giờ về nước, được nhận ra ở sân bay, bị leak rất nhiều ảnh chụp lén ở sân bay, bởi vì Lượng Tinh Hạc trẻ tuổi, anh tuấn bất phàm giống như thiên thần hạ thế hơn nữa thân phận của hắn hiển hách nên lập tức hot.

Nhìn những bức ảnh chụp nghiêng kia, Hoa Cải Ưu cảm khái, người đẹp thật sự không sợ chụp hình, mặc dù chỉ là ảnh chụp vội vàng nhưng khí chất hiên ngang và khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn vẫn không giảm chút nào.

“Đúng là rất tuấn tú.”Hoa Cải Ưu nhìn một tấm ảnh chụp lén của Lượng Tinh Hạc thầm nói. Lúc chụp tấm ảnh này Lượng Tinh Hạc vừa mới gỡ kính râm xuống, bên cạnh là bảo vệ vây xung quanh, môi hắn cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía xa.

“Cái gì?” Mặc Huỳnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Hoa Cải Ưu.

“À, không có gì… mình nói, ừm… không có gì.” Hoa Cải Ưu nhìn Mặc Huỳnh, sau đó lại nhìn ảnh chụp của Lượng Tinh Hạc, rất khó để nói hai người này ai tốt hơn, vì vẻ đẹp của họ không giống nhau.