Uông Đông Nam hừ nhẹ, lạnh lùng mở miệng giải thích, “Lúc trước khi tiến hành huấn luyện đặc biệt anh phải dùng lôi bắn nên phải chữa cận thị; về phần giọng nói… Ở cùng một lũ tiểu tử thối mỗi ngày dùng quốc gia “quốc mắng” chào hỏi nhau hàng ngày, yêu cầu một người đàn ông bảo trì phẩm hạnh tựa hồ có điểm khó khăn.” Phải nói căn bản là làm không được đi?
“Nhưng là học trưởng nào có cường tráng như anh…” Căn bản chính là M trực tiếp nhảy đến L, muốn cô như thế nào chấp nhận chênh lệch này đây? Kiều Dĩ Hạm khóc không ra nước mắt nghĩ.
“Trong lúc anh nhận huấn luyện đặc biệt đột nhiên chiều cao tăng lên.” Hắn hai tay khoanh lại, làm ra vẻ không để ý, việc này lại không thể trách hắn, hết thảy chỉ có thể nói đều là thời kỳ trưởng thành.
“Anh…Anh…Anh…” Kiều Dĩ Hạm cảm thấy chính mình giống như sắp hôn mê vậy.
Ảo mộng tốt đẹp đi qua giống như thủy tinh ở trước mắt cô đột nhiên vỡ thành từng mảnh nhỏ, nụ cười tao nhã còn có cử chỉ phong độ hào phóng, đột nhiên biến thành hắn cười to bừa bãi cộng thêm làm cho người ta đau đầu mà để cho cô muốn té xỉu, cô không chỉ ở trong mộng cũng đã nhất định không được thoát khỏi hắn, không nghĩ tới đến ngay cả cuộc sống thật sự cũng đã sớm cùng hắn dây dưa không rõ .
Đây đúng là nghiệt duyên mà… Rốt cuộc là từ bao giờ bắt đầu dây dưa không rõ a? Điều này làm cho Kiều Dĩ Hạm kinh sợ cùng không dám tin, Uông Đông Nam ngược lại tâm tình vô cùng tốt.
Tiểu Kiều bảo bối của hắn trước kia đã bắt đầu vụиɠ ŧяộʍ thầm mến hắn, thậm chí còn đem ảnh chụp của hắn xem như vật qúy giá trong phòng, như thế này muốn hắn làm sao khắc chế xúc động muốn cười to ra tiếng chứ?
Hơn nữa lần này vừa vặn đại biểu cho việc mặc kệ như thế nào bọn họ đều nhất định liên lụy cùng một chỗ, như vậy cô còn có thể không lấy hắn sao?
Sau buổi trưa, Kiều Dĩ Hạm ở trên giường lớn, hắn đắc chí cười to, cô lại là ai oán nhìn hắn, sau một tiếng thét kinh hãi, cô lập tức lại bị hắn áp chế ở trên giường, sau đó, làm cho âm thanh thẹn thùng yêu kiều của người ta lại lần nữa truyền ra… Rèm cửa che đậy ngoài cửa, một lần nữa trình diễn một màn phong cảnh xuân sắc.
Bên trong hoa mộng quán, Toa Lena cười yếu ớt phất tay, làm cho trong gương phản chiếu hoàn toàn hình ảnh xuân sắc trên giường thoáng chốc biến mất.
Ha ha! Ân tình của người đàn ông này cô xác định là báo xong rồi, kế tiếp chính là thời gian của những người trẻ tuổi , nàng lão nhân này thật ngượng ngùng không dám tiếp tục xem tiếp a.
Dù sao xuân sắc vô biên, thấy nhiều rồi nhưng vấn đề quan trọng là dài được bao lâu! Đúng không?
Nguyên nhân – phù thủy báo ân.
Mặt trời chói chang làm cho người ta muốn ngất đi, công trình kiến trúc cao ngất trong mây nhưng không có che được một chút ánh mặt trời, trái lại quấy nhiễu không khí lưu thông, làm cho không khí càng có vẻ rất khó chịu.
Toa Lena lay động bước chân hư vô, ôm đầu, giống như sau đó một khắc liền có khả năng ngất xỉu.
Nóng quá! Đã quen với khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo của nước Anh, đi vào nơi này lại
nóng như vậy, nhiều người kỳ cục trên đảo nhỏ như vậy, làm cho cô thích ứng không tốt.
Cho dù cô là một tiểu phù thủy, nhưng lại là một phù thủy nữ đã cùng ma cà rồng hỗn huyết (đại chiến) ba trăm năm, thế mà đối với không khí khó chịu này, cô vẫn là chịu không nổi.
“Cô có khỏe không? Cô bé.” Trong nháy mắt khi cô sắp ngã xuống, một người đàn ông mang theo vẻ cười vô lại chìa tay ra, đỡ lấy phao thiếu chút nữa đụng vào thân thể.
“Tôi không phải cô bé! Nhóc con, tôi làm tổ tông của cậu còn được đấy! Toa Lena rất muốn lớn tiếng đáp trả, nhưng là huyệt thái dương của cô vì phơi nắng có chút choáng váng, chỉ có thể suy yếu để hắn đỡ đến một bên gốc cây nghỉ ngơi.
“Chậc chậc! Loại thời tiết này còn mặc nhiều như vậy, khó trách mà nóng đến choáng váng.” Miệng hắn giống như là dừng không được lải nhải, “Này, nước khoáng này cho cô, tôi vừa mua, không cần lo lắng tôi đối với cô có ý gì đâu.” Bởi vì hắn thích là dáng người no đủ của những cô em, còn dáng người của cô bé này hắn không có hứng thú.
Thật là! Cô đều nghe được! Toa Lena tức giận nghĩ.
Vừa vặn cô lại là một người có khả năng đặc biệt – có thể nghe thấy nội tâm trong lòng người ta, tuy rằng bình thường cô có thể dựa vào chính mình mà khống chế sức lực, nhưng hiện tại đầu cô choáng váng , chỉ có thể ai đến cũng không cự tuyệt nghe hết tất cả tâm tư của đối phương.
Mở ra chai nước khoáng, chất lỏng lạnh lẽo kia thấm vào cổ họng, Toa Lena rốt cục có cảm giác sống lại.
“Anh tên là gì?” Có ân tất báo – đây là nguyên tắc của các cô phù thủy, tuy rằng tiểu tử thối này vừa mới còn có chút xem thường dáng người cô.
“Tôi? Cô bé cô muốn theo đuổi tôi?” Hắn tự kỷ cười, bộ dáng rất giống một đóa thủy tiên tục tằng.
“Theo đuổi cái đầu anh!” Toa Lena nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, “Anh suy nghĩ nhiều quá.” Tiểu tử thối.
“Không có gì! Thật ra tôi thường bị các tiểu nữ sinh theo đuổi, đã thành thói quen rồi.”
Nhưng hắn vẫn là thích loại phụ nữ miệng nói không cần, nhưng thân thể thành thực là được.
Đàn ông lại thích loại phụ nữ trong ngoài không đồng nhất sao? Thật sự là ham mê kỳ quái !
Nghe lén được suy nghĩ trong lòng hắn, Toa Lena tức giận nghĩ. Tuy áy náy nhưng lại biết được loại phụ nữ hắn thích, đây cũng là một tin tức tốt, bởi vì đây thực phù hợp với sở trường của cô – cô quyết định dựa vào điều này mà báo ân.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải hỏi rõ ràng, “Anh đã kết hôn chưa?”
“Uy, cô bé, em sẽ không thật sự muốn theo đuổi anh chứ?” Hắn có chút sợ hãi lùi lại, hắn thật sự đối với những chuyện này rất không có hứng thú a!
Tươi cười một chút, Toa Lena hai mắt trừng hắn, bắt buộc ánh mắt của hắn nhìn mắt cô, “Nhìn tôi, trực tiếp nói cho tôi đáp án là tốt rồi.”
Hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cô, thành thật trả lời, “Còn không có.”
“Bạn gái thì sao?”
“Không có.”
Toa Lena lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa rồi mới dời mắt, hắn nhất thời trở về, lại mạc danh kỳ diệu không biết chính mình vừa mới nói cái gì.
Uống nhanh chai nước khoáng, Toa Lena thản nhiên mỉm cười, đem bình thả lại trong tay hắn.
“Cuối cùng, nói cho tôi biết tên của anh đi!”
“Uông Đông Nam.” Tuy rằng cảm thấy cô có điểm kỳ lạ, nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn trả lời.
“Uông Đông Nam? Vì cảm ơn anh hôm nay giúp đỡ tôi, tôi sẽ báo đáp ân tình của anh.” Toa Lena thần bí nói xong, vỗ vỗ chiếc váy ren đen trên người, sau đó đứng lên tính rời đi.
“Báo đáp? Không cần.” Cô bé có thể báo đáp hắn cái gì? Lấy thân báo đáp thật là ngu ngốc? Hắn không cho là đúng nghĩ, lại không nghĩ rằng đây lại là một phen vũ nhục người khác, toàn bộ lời nói đều rơi vào trong tai của cô.
Toa Lena mặt lại hạ thấp, cô hít một hơi thật sâu, không tính cùng tiểu tử thối này một trận cãi cọ, chẳng qua trong lòng đã có kế hoạch – cô tuyệt đối không cho tiểu tử thối này sống tốt!
“Tóm lại, anh chờ là được rồi.”
“Được rồi!” Uông Đông Nam lơ đễnh vẫy vẫy tay, hoàn toàn không đem cam đoan của cô để ở trong lòng, “Không có việc gì nữa? Vậy tôi đi đây.”
Hắn tiêu sái dậm lên giày vải trắng rời đi, nhìn ra được hắn hoàn toàn không đem đoạn nhạc đệm này để trong lòng.
Tiểu tử thối…Toa Lena nắm chặt tay nhỏ bé, khuôn mặt tuổi trẻ được cẩn thận bảo dưỡng ba trăm năm thiếu chút nữa nhăn thành nhiều nếp nhăn.
Thế nhưng hắn dám xem thường cô? Hừ! Cô nhất định sẽ khiến hắn cảm nhận được báo ân của cô đồng thời thuận tiện xem kết quả đó là một người phụ nữ như thế nào.
Một người phụ nữ trong ngoài không đồng nhất, còn muốn có thể ngăn chặn mạnh mẽ của hắn… Ha ha ha, hắn sẽ nhận được! Chính là, thế giới này rất rộng lớn, bởi vì cô chỉ phụ trách đem người đưa đến bên hắn, nếu hắn thật sự yêu thương, như vậy hắn phải trả lại cho thế giới rộng lớn này — hắn phải buông tha cho chủ nghĩa đàn ông của hắn!