Chương 37: Tin tức

editor: snowie

Phượng Nhi bên nay hai chân lủng lẳng canh cửa chờ Thường Phong, Cẩm Ca Nhi bên kia dẫn Nhuận Nương vào phòng Vân Kỳ trong Lãng Nguyệt đường, sau khi giải thích vài lời xong, xoay người vội đi làm việc của mình.

Nhuận Nương nhìn chằm chằm khuôn mặt sững sờ của Vân Kỳ, hắn không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói, “Nhuận Nương tử nãy giờ nhìn chằm chằm ta, có phải trên mặt Kỳ Nhi dính cái gì sao?”

Trước khi Vân Kỳ tới Điệp viên làm nam quan, hắn vốn là một con hát nổi danh, song bầu gánh bệnh nặng, hắn không còn cách nào khác ngoài việc bán mình vào Điệp viên để kiếm tiền, nhưng đáng tiếc bầu gánh không thể xoay chuyển, gánh hát cũng tan, vì vậy Vân Kỳ chỉ có thể tiếp tục lưu lại Điệp viên bán thanh sắc.

Một lời nhẹ nhàng này của Vân Kỳ khiến Nhuận Nương nghe mà da đầu tê dại, nam tử trẻ tuổi trước mặt đang dựa vào cây lau sậy ngọc bích, giọng nói trong trẻo du dương, nói chuyện như thể đang xướng kịch. Hắn có khí chất như châu ngọc ở giữa gạch ngồi, mỗi cái nhíu mày cong môi giống như tiên tử giáng trần, tuy một thân nam trang, hoảng hốt còn tưởng rằng là nữ hài giả dạng, nhưng nói hắn là nữ giả nam trang, lại nhiều hơn một phần phong lưu phóng khoáng.

Nhuận Nương lanh mồm lanh miệng thẳng thắn, không tiếc lời ca ngợi nam tử tươi đẹp, “Vẻ đẹp của Vân Kỳ quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách ngươi hiện giờ chạm tay là bỏng, phóng mắt nhìn Điệp viên của chúng ta, xét về ngoại hình, cũng chỉ có công tử có thể cùng ngươi sánh vai, huống chi ngươi còn nhỏ tuổi hơn khối băng kia."

Vân Kỳ che miệng cười khẽ, "Nhuận Nương quá khen, ta xuất thân hèn mọn, sao dám so với công tử.”

Vân kỳ che miệng cười khẽ, "Nhuận Nương quá khen, ta một chút tiện xuất thân, sao dám cùng công tử tương so."

Đột nhiên Nhuận Nương nghiêng người về phía trước, mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt mang theo nụ cười xấu xa hỏi hắn,"Ngươi thích Cẩm Nhi! Ta nói đúng không?"

Vân Kỳ không phản đối, hỏi, "Nhuận Nương tử thấy thế nào?"

Nhuận Nương bắt chéo chân, khoanh tay và nói: “Mới vừa rồi ánh mắt ngươi nhìn Cẩm Nhi, giống y như Cẩm Nhi nhìn Phượng Nhi vậy.”

Vân Kỳ vừa định mở miệng, chợt nghe dưới lầu có một người hô to.

"Nhuận Nương! Ngươi trốn chỗ nào rồi?! Ra ngay cho ta!"

Giọng nói này khiến Nhuận Nương sửng sốt, Vân Kỳ ra hiệu nàng đừng nhúc nhích, vừa hé cửa sổ ra liền thấy, dưới lầu một nam tử cao lớn cường tráng đang đứng chống nạnh, ngửa đầu nhìn chung quanh bốn phía, mày nhướng mắt bắn tia lạnh lẽo, thân hình uy nghiêm.

"Nhuận Nương là đang trốn hắn?” Vân Kỳ mới đến Điệp viên nửa năm, cũng không nhận ra Thường Phong.

Nhuận Nương chắp tay lên trán, nhỏ giọng cầu xin: “Ngàn vạn đừng nói ta ở đây.”

Phượng Nhi cũng nghe tiếng hét trong viện, tự hỏi chính mình vẫn luôn giữ cửa, Thường Phong tiến vào viện như thế nào? Đứng dậy vừa định chạy vào trong viện, đột nhiên nhớ tới trong huy*t nhi còn cắm một cái gia hỏa, nàng đành phải bước nhanh bước nhỏ, nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn.

“Đại phong tử tiếp chiêu của ta!”

Phượng Nhi nhớ tới lần trước Thường Phong đánh cược thua đã hứa cho nàng mười cái óc, vì vậy liền muốn đánh lén. Thường Phong tuy đã đã ngoài hai mươi nhưng vẫn còn cao lớn, cao hơn một chút kể từ lần trước, Phượng Nhi vừa vươn tay liền bị hắn bắt được.

"Cư nhiên dám đánh lén cha nuôi ngươi!"

"Đại phong tử chết tiệt! Phụ thân thân sinh ta còn không cần! Cần cái gì mà cha nuôi!”

Phượng Nhi bị xách phía sau cổ áo giống như con thỏ nhỏ bị xách lỗ tai, tay nhỏ cào loạn, thế nhưng không thể với tới Thường Phong dù chỉ là một chút ít.

Thường Phong thấy Phượng Nhi không mặc xiêm y kiểu nữ hài nữa, đoán được nàng đã treo biển hành nghề tiếp khách, không còn trong trắng nữa liền trêu ghẹo nàng, “Hài tử của ta, chuyện tốt của ngươi cha nuôi không đuổi kịp, mau mau thú nhận nương ngươi trốn ở chỗ nào, cha nuôi cho ngươi bao lì xì." (snowie: chết cười với ông Thường Phong này =)))

Phượng Nhi với không tới Thường Phong, chỉ có thể đưa tay ra sau đầu hất bàn tay đang túm cổ áo mình, vừa chỉnh lại váy vừa hướng hắn làm mặt quỷ nói, “Ngươi so với ta chỉ lớn hơn bốn năm tuổi mà thôi, cái gì mà tỏ vẻ người lớn, người còn ăn qua sữa của nương ta a, hẳn là nên giống ta kêu nương mới đúng!”

“Cái tên Phương đại phu ở Cửu Huyền đường kia kêu nương ngươi là “Nhị điên”, ngươi kêu ta “Đại điên”, như vậy tính theo vai vế, ta còn đứng trước cả nương ngươi, ngoan ngoãn gọi cha nuôi đi! Nương ngươi ở đâu nói mau!” Thường Phong vừa nói lại túm lấy Phượng Nhi, không ngờ nàng ỷ vào thân hình nhỏ xinh linh hoạt mà né tránh, vừa né vừa nói “Ta sẽ không nói cho ngươi, phi!"

Thường Phong vận khẩu khí, ném ra đòn sát thủ, "Nhuận Nương ngươi không ra đúng không? Hung thủ hại cả nhà ngươi kia đừng mơ tưởng biết là ai!"

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa của Lãng Nguyệt đường mở ra, thấy mỹ nhân hắn ngày đêm nhung nhớ khẩn thiết vội vàng đi ra từ bên trong, uy nghiêm trên mặt Thường Phong tức khắc phủ kín một tầng tình sương.

Bên đêm, Phượng Nhi ở trong phòng buồn chán đến chết đùa nghịch khoá Khổng Minh, vị khách mà công tử nói nàng chờ vẫn chậm chạp chưa tới. Khoá Khổng Minh chỉ thiếu chút nữa liền mở được ra, đột nhiên một bóng người cao lớn tiến vào trong phòng, làm gián đoạn hoàn toàn suy nghĩ của Phượng Nhi.

"Như thế nào là ngươi a?"Phượng Nhi vẻ mặt kinh ngạc cùng xấu hổ.

"Ta cũng không nghĩ tới ngươi cư nhiên thật đúng là người kế thừa."

Người tới đúng là Thường Phong.

Phượng Nhi ngồi yên bên cạnh bàn tròn không biết làm sao, chuyện của Thường Phong cùng nương nàng biết rõ ràng, chẳng lẽ hôm nay muốn nàng cùng vị đại ca đã cãi nhau ầm ĩ vô số lần, vị đại ca luôn bắt nàng gọi hắn là cha nuôi mây mưa giao hoan sao?

Thường Phong không để ý tới cảm xúc của Phượng Nhi, bàn tay to duỗi ra, nói, "Đưa nó cho ta."

Phượng Nhi đương nhiên biết hắn muốn cái gì, nàng xấu hổ cúi đầu xuống dưới quần, Thường Phong thấy thế, ném cho nàng biểu ình không kiên nhẫn, còn kèm theo một câu mang theo nôn nóng nói.

"Vậy trốn sang một bên tự mình lấy ra đi, ta đây không hiếm lạ mà chạm vào ngươi."

Phượng Nhi nghe lời đi đến phía sau bình phong, thò tay xuống dưới váy, lấy ra tiểu ngọc khí ngâm bên trong cả ngày. Sau khi nhìn kĩ, nàng phát hiện vật này cư nhiên có thể mở được, phương thức mở được khắc quanh thân ngọc khí bằng Quỷ Điệp Thư mật văn, nàng vừa định giải mã liền nghe thấy Thường Phong ở bên ngoài bình phong kêu,

"Mau lên, cha ngươi còn có việc gấp phải làm!"

Lại chiếm tiện nghi của nàng! Phượng Nhi dậm chân nhỏ đi ra ngoài, đem vật kia ném cho hắn, Thường Phong tiếp nhận nhìn thoáng qua, nói câu, “Vẫn còn dính nhiều nước.” khiến Phượng Nhi đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn không quên hỏi một câu,"Đây là cái gì thế?"

“Đồ vật ta muốn ở bên trong.” Thường Phong cầm lấy khăn tay Phượng Nhi đưa cho, nói.

"Vậy thì ta đây sẽ phá mật văn bên trên cho ngươi — Hả?!”

Phượng Nhi còn chưa dứt lời đã thấy Thường Phong ném chiếc bình ngọc xuống đất, răng rắc vỡ thành nhiều mảnh, một chiếc chìa khóa tinh xảo rơi ra.

Thường Phong nhặt chiếc chìa khóa cất vào trong lòng ngực, đối với Phượng Nhi đang trợn mắt há hốc mồm nói, “Phiền phức cái gì, ta chỉ muốn đồ vật bên trong, mở ra bằng cách nào, ta đều không quan tâm."

Nói xong liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, để lại Phượng Nhi ngồi trên ghế đang ngây ra như phỗng.

Thường Phong vừa đẩy cửa ra, đυ.ng phải Nhuận Nương đang ở cửa, một bàn tay mềm mại nhéo lỗ tai hắn mắng, “Ngươi cư nhiên dám đập vỡ hộp tráp huyền bí của ta! Ngươi càng ngày càng to gan lớn mật!”

Nắm lấy bàn tay mềm mại ấn vào ngực của mình, lại bắt lấy tay còn lại ấn vào đũng quần cứng ngắc, cúi đầu ngửi hương tóc của Nhuận Nương, nặng nề ghé vào tai nàng nói bằng giọng điệu dâʍ đãиɠ,

“Ta đây chẳng phải vì sốt ruột sao? Chuyện Vệ gia diệt môn, ta ở Đông Yến tìm được tin tức mới, nàng trước tiên cho ta ăn no, ta lại nói cho nàng.”