Chương 36: Vυ' nuôi

editor: snowie

Đúng là Thường Phong nhờ ăn sữa kỹ nữ mới giữ được mạng sống, nhưng việc này trừ bỏ người Thường gia cùng thầy trò lão thần y ra thì không ai biết, nói đến cùng vẫn là kiêng kỵ miệng lưỡi nhân gian, với người ngoài chỉ nói là tìm được vυ" nuôi.

Lão gia tử suy nghĩ luôn chu toàn, Thường lão đương gia sợ một khi chuyện tôn tử ăn qua sữa kỹ nữ bị mọi người biết sẽ làm tổn hại tới mặt mũi của Thường gia, tương lai cô nương nhà nào dám tới làm tôn tức phụ của ông a.

Thường lão đương gia chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nữ tử, cùng Điệp giả Vệ gia đạt thành hợp tác.

Trước khi nữ tử đi, Thường lão đương gia ngăn nàng lại, nắm chặt tay hỏi, "Còn chưa biết tên họ của ân nhân?"

Nữ tử quay đầu mỉm cười, xinh đẹp vô phương, đan môi khẽ mở, “Họ? Sau khi tới Điệp viên liền vứt, nhưng cái tên rất dễ nhớ, hoa danh của tiểu nữ là Nhuận Nương.”

Sau khi Thường Phong lớn lên, quả thực đã bái sư phụ học thuần mã, không chỉ trở thành môn sinh đáng kiêu hãnh, cũng có chút ít bản lĩnh dưỡng ngựa. Hắn lấy những con ngựa tốt từ Tây Vực lai tạp với ngựa hoang của Bắc Nhung, những con ngựa lớn lên cao lớn, sức của đôi bàn chân cũng mạnh mẽ hơn ngựa điền sản của Đại Nhạc. Dưới sự dạy dỗ của hắn, những con ngựa kéo xe vừa nghe lời lại vững vàng, chẳng sợ ngàn dặm bên ngoài đưa tới đèn lưu li, đến tay người thu một chiếc cũng không vỡ.

Rốt cuộc trên đời không có vách tường nào kín gió, năm Thường Phong mười ba tuổi cùng bọn tiểu đồng nổi lên tranh chấp, đối phương là nô hài tử nhà hắn, khi đó tức giận lỡ lời mắng hắn, “Cái tên gia hoả nhà ngươi ăn qua sữa kỹ nữ dơ bẩn! Chỉ biết huấn súc sinh!” Thường Phong chạy tới hỏi gia gia đến tột cùng là thế nào, Thường lão đương gia không lay chuyển được hắn, đành phải đem sự tình năm nó nói ra.

Thường Phong nghe xong khóc lóc chạy ra khỏi gia môn, chạy đến trước cửa Điệp viên, kêu la muốn Nhuận Nương ra ngoài.

Gã sai vặt cùng hộ viện thấy tiểu nam đồng quần áo ngăn nắp, không dám tiến tới đυ.ng hắn, đánh phải gọi Nhuận Nương đang ngủ trưa dậy, để nàng đi ra gặp hắn.

Nhuận Nương vươn vai duỗi eo ngái ngủ đi ra cửa, thấy đứng ngoài cửa là một cái tiểu nam hài, bĩu môi, khoanh tay mắng hắn, “Tiểu hài tử nhà ngươi chạy tới đây gọi ta làm gì? Bao giờ mọc đủ lông hẵng đến thăm cô nãi nãi ngươi.”

Thường Phong tuy rằng nổi giận đùng đùng, nhưng một tiểu tử mười ba tuổi có thể có bao nhiêu uy hϊếp, đứng thẳng còn không cao bằng Nhuận Nương, nhìn nữ nhân trước mặt hai cánh tay tuyết trắng xinh đẹp như tiên nữ trừng mình, nhất thời không nói được lời nào, cắm ở đó như cọc gỗ, nước mũi nước mắt thút tha thút thít.

Nhuận Nương tỉnh thần, cẩn thận đánh giá nam hài hỏi, “Cứ khóc đi, tìm ta có chuyện gì?"

Cứ khóc đi? Là đang nói hắn sao?

Thường Phong dùng sức lau mặt, khoanh tay chỉ vào Nhuận Nương nói, "Ngươi! Ngươi! Có phải ngươi từng cho ta bú sữa đúng không !”

Nhuận Nương vỗ vỗ đầu, nhớ tới chuyện kia.

Sau khi Điệp giả Vệ gia cùng Thịnh thông phiêu cục hợp tác, đã mở ra một số tuyến đường mới, Thịnh thông nhờ sự dẫn dắt của nàng cũng tóm được việc làm ăn với Trình Ngôn Huy, ngày càng lớn mạnh, nói cho cùng cũng nhờ phúc của tiểu tử này.

"Ngươi là Thường Phong?" Nhuận Nương đi đến trước mặt hắn, nhìn kỹ khuôn mặt tức giận của hắn.

Thường thiếu phu nhân vốn chính là mỹ nhân nổi tiếng thành Long Châu, Thường Phong kế thừa những ưu điểm của nương, khuôn mặt tuấn tú rất có tinh thần.

Thường Phong thấy nữ nhân đã đi tới, khẩn trương cúi đầu, cúi đầu hay không cũng không quan trọng, ánh mắt vừa vặn rơi vào một đôi vυ" lớn của nữ nhân.

Nhuận Nương lúc trước đang ngủ trưa, lại đang là mùa hè, ăn mặc rất mỏng manh, cặp ngực lớn trắng như ngọc bích dưới lớp váy áo vẫn vô cùng sinh động, Thường Phong nhìn mà cầm lòng không nổi nuốt ngụm nước miếng.

Nam hài còn chưa mọc hầu kết, nhưng động tác nuốt nho nhỏ vẫn là bị Nhuận Nương nhìn thấy, nàng đột nhiên muốn trêu chọc tiểu tử này. (snowie: rồi sau này phải hối hận kaka)

“Ta đúng là đã đút ngươi uống vài ngụm sữa, ngươi còn túm lấy nó rồi ngủ thϊếp đi a. Như thế nào? Thèm sao? Lại muốn uống thêm nữa? Muộn rồi nhóc, khuê nữ của ta đều đã cai sữa tám năm, nương cũng không còn có sữa cho ngươi uống đâu.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thường Phong đỏ bừng vì xấu hổ: "Ai. . . . . . Ai muốn ăn sữa của ngươi!"

“Vậy là như nào? Hay là lại ngủ không được, muốn ta cho ngươi sờ mới ngủ được a?”

Nhuận Nương nói, thế nhưng kéo một bàn tay hắn ấn lên ngực chính mình.

Toàn thân Thường Phong giật mình một cái, vội vàng rút tay về phía sau lùi lại một bước, đỏ mặt gằn từng chữ từ trong miệng:

"Hạ . . .Hạ lưu! Ngươi hạ lưu!"

Nhuận Nương bị bộ dáng của hắn làm cho buồn cười mà che miệng cười thích thú, còn không quên tiếp tục trêu chọc hắn,

“Ta là kỹ nữ a, kỹ nữ không hạ lưu thì ai hạ lưu a.”

Thường Phong mặt đỏ đến cổ lúc này mới nhớ chính mình tới định làm gì, lại không dám quá lớn tiếng, lấy hết can đảm tiến về phía trước một bước, gần như dính lấy Nhuận Nương nói,

“Ngươi là thứ đồ hạ lưu, nếu không phải năm đó ngươi cho ta sữa, hôm nay sao có thể bị người ta chế nhạo!"

Nhuận Nương dựng thẳng lưng, nắm lấy lỗ tay hắn giáo huấn, “Gia gia ngươi là lão nhân gia lễ độ, còn khách khí đối với ân nhân cứu mạng ngươi là ta, ngươi thế nhưng không cảm kích, còn tới đây oán trách a! Có sữa ăn đã là sung sướиɠ rồi, ở thời điểm đói kém hơn chục năm trước, người ta còn phải ăn thịt người chết để sống! Ngươi còn có khả năng nhặt được một mạng trở về, nếu không phải ta năm đó duyên phận có ít sữa, tiểu tử ngươi đã sớm là nấm mồ xương trắng, chờ tiết Thanh Minh gia gia ngươi tìm tới cho ngươi một cái vυ" nuôi hoá vàng mã, đi tìm Diêm Vương đút ngươi sữa đi!”

Một hồi thoá mạ đánh thức Thường Phong, xoa lỗ tai, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vậy . . . ta đây nếu là báo ân, nên báo đáp như thế nào?"

Nhuận Nương vốn dĩ xoay người định đi vào, lại thấy hắn lẩm bẩm, nàng quay người lại, cong môi thản nhiên nói: "Ta là kỹ nữ, ngươi nói xem báo đáp như thế nào?”

Thường Phong suy nghĩ một chút, sợ hãi hỏi, “Bảo trợ việc làm ăn của ngươi?”

Nhuận Nương phụt một tiếng cười thành tiếng, hỏi ngược lại hắn, “Ngươi mấy tuổi rồi?”

"Mười ba." Thường Phong thành thành thật thật trả lời.

"Ngươi hiểu chuyện nam nhân nữ nhân sao?”

Thường Phong gãi đầu nói: “So với lai giống ngựa cũng không khác biệt lắm?”

Nhuận Nương ôm bụng cười đến nỗi nói không nên lời, Thường Phong chỉ cảm thấy nàng cười đến mức không đứng thẳng được, giống một gốc hoa hướng dương lúc chạng vạng.

Ánh mắt dừng ở trên mặt thiếu niên một hồi, Nhuận Nương vươn tay xoa đầu hắn, thấp giọng nói, “Chờ khi nào cục thịt nhỏ trong đũng quần của ngươi lớn như ngựa, lại tới thăm ta đi."

Nhuận Nương xoay người rời đi, Thường Phong mỗi ngày sau khi về nhà đều bắt đầu kiểm tra xem tiểu kê kê của mình đã lớn hay chưa.

Cuối cùng, tiểu côn ŧᏂịŧ của hắn lớn lên cũng không bằng của ngựa, nhưng vẫn như cũ khiến Nhuận Nương cực kì hưởng thụ.

Khi Thường Phong mười tám tuổi xuất hiện ở Hoan Hỉ sảnh điểm danh muốn Nhuận Nương, tình cờ Nhuận Nương hôm đó uống có chút hoa mắt, cũng không nhận ra hắn, chỉ cho là một tiểu tử cường tráng tuấn lãng có tiền nào đó tới âu yếm, chỉ đến khi nàng dạng chân ngồi khoá ở trên cái nam căn giống (*)nhục thung dung phóng đãng nhấp nhô, tiểu tử này đem mặt chôn vào giữa giữa bầu ngực mềm mại nẩy nở, thở hổn hển hỏi nàng,

"Ngươi thế nhưng không nhận ra ta sao?"

Nhuận Nương đã say rượu còn say thêm tình lãng cuồn cuộn, bị nam căn thọc tới mức nhũ thịt phát run, chỉ phát ra một tiếng, "Hả?"

Tiểu tử dùng sức mυ"ŧ mạnh núʍ ѵú, xoa nhũ thịt nói, "Ta tới để báo ân, vυ" nuôi của ta.”

-------

(*)nhục thung dung

Giấc Mộng Trong Vườn Bướm - Chương 36: Vυ