Chương 49

Từ trước đến nay, miếu ở núi Vưu Vân vẫn thanh tịnh, cách xa khói lửa ở nhân gian.

Tiếng chuông buổi trưa báo giờ Thìn vang lên sau đó khôi phục lại

sự

tĩnh mịch, thậm chí có thể nghe được tiếng chim chóc chϊếp chϊếp véo von ngoài cửa sổ, có thể thấy được chúng tự do bay nhảy trong rừng rậm rạp, khoe bộ lông của mình, vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà lúc này Niếp Thanh Lân lại bất lực, bị người lúc này còn hơn cả sói đói đè dưới thân, áo bào ni



vốn rất bền lại trở thành khăn lau trong tay Thái phó, bị lấy ra khỏi thân thể mình.

Mấy hôm nay trời dần dần nóng lên, bên trong áo bào là cái yếm Đan ma ma mang từ nội cung đến, vải vóc ít, đem đường cong mềm mại mịn màng kia bao quanh lấy cực kì quyến rũ.

Thái phó chỉ vừa cúi đầu liền ngửi được mùi vị ngọt thơm của cơ thể bé con dưới thân, chỉ cảm thấy dục niệm tích góp từng tí

một

trong năm ngày chia lìa phát ra mấy lần, sắp để bảo bối

trên

đầu quả tim mang thân phận nữ tử trở lại nội cung, giam cầm nàng trong kim ốc (trong câu Kim ốc tàng kiều) mà mình tỉ mỉ chế tạo vì nàng, mặc sức

yêu

thương nàng…

Ý nghĩ đấy là thuốc thúc tình tuyệt vời, kí©h thí©ɧ máu trong người Thái phó ào ạt chảy nhanh, đáng tiếc

không

thể tìm nơi khơi thông, chỉ đành chảy về

một

chỗ, mặc kệ tất cả muốn chiếm được Long Châu khao khát từ lâu.

“Thái… Thái phó, cầu Thái phó thương tiếc, quỳ thủy của trẫm còn chưa đến…”, Niếp Thanh Lân cảm thấy lúc này Thái phó khác với lúc trước khinh nhờn chơi đùa mình, mọi hành động đều mang theo khí thế ép buộc, vội vàng dùng

âm

thanh run rẩy cầu xin nam nhân cao lớn

đang

đè lên người mình.

Thái phó

đã

sớm thò tay xuống tìm kiếm, miệng hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của bé con, thở hổn hển

nói

không

cho phép cãi lại: “Thánh thượng an tâm, thần

sẽ

không

đi

vào, tuy quỳ thủy bệ hạ chưa đến, nhưng tình triều

đã

tuôn trào, ngón tay thần

đã

cảm thấy suối thơm đầm đìa, thỉnh bệ hạ đem chân tách ra

một

chút, để thần giúp bệ hạ sảng khoái, giúp đỡ thánh thượng mở mang thêm kiến thức…”

Tường trong chùa mỏng, bọn người Lỗ Dự Đạt biết điều đều canh giữ ở ngoài viện, nhưng vẫn nghe được tiếng thở dốc

yêu

kiều, Đan ma ma vội vàng lệnh cho bọn thị vệ lui ra

thật

xa.

Nhưng cũng

không

biết Thái phó giở mánh khóe gì, Đan ma ma canh ở cửa ra vào nghe được

âm

thanh nũng nịu ngày càng lớn, cuối cùng lại

khôngcó

âm

thanh.

một

lát sau, Thái phó chỉ mặc

một

áo trong, dáng vẻ du͙© vọиɠ khó nhịn, sắc mặt tái nhợt mở nửa cửa phòng, khàn giọng

nói: “Mau tuyên Vi thần y tới.”

Trong lòng Đan ma ma kinh hãi, cũng

không

biết có phải là Thái phó bị nghẹn quá lâu, tàn phá kiều hoa trong phòng thành bộ dáng đáng thương gì, lúc cá nước

đang

hoan ái lại tuyên gọi thái y?

thật

ra Thái phó mới đúng là uất ức nhất,

hắn

mặc quần áo chỉnh tề cho bé con

đang

hôn mê

trên

giường, dùng chăn bao lấy chuẩn bị sang

một

gian phòng khác.

Lại nhìn ga giường bằng vải thô ướt sũng, toàn là nước.

Tình cảnh vừa rồi

thật

sự



không

thể phòng trước, vốn Thái phó tưởng rằng thủ đoạn của mình

sẽ

làm cho Long Châu hưởng thụ, trước

nói



khôngcầm được, nhưng hương vị ngọt ngào lại

không

giống…

Con nhóc con rất biết cách chóng mặt đúng lúc đúng nơi, mắt thấy

hắn

ân cần phục vụ, mình được thoải mái xong, còn chưa đợi

hắn

“nhập ngõ hẻm”

thì

đã

hôn mê rồi.

hắn

kinh hãi vội vàng rút lại ngón tay

đang

trêu đùa, vỗ

nhẹ

mặt bé con, nhưng gọi thế nào cũng

không

tỉnh, chỉ có thể nghẹn ba nghìn dặm xuân giang, chống đỡ bụng đầy dục niệm để cho Đan ma ma truyền thái y.

Đến lúc Vi thần y tiến vào thiện phòng, trong phòng

đang

đốt đàn hương, trầm hương lượn lờ, giai nhân lại cách trở sau màn che trùng trùng điệp điệp,

hắn

xem mạch bệnh, thầm nghĩ: “Kì quái, lúc này mùa hè vẫn chưa đến, sao quý nhân này lại có biểu

hiện

mất nước quá nhiều?”

Khi hỏi thăm bệnh, ánh mắt Thái phó như đoạt hồn người khác trừng thẳng vào mắt ông, miệng lại ngậm kín như miệng con trai,

một

chữ cũng

khôngchịu

nói.

Thần y cảm thấy việc này ngày càng khó xử lý, cho dù Biển Thước ở đây “vọng, văn, vấn, thiết”, nhưng gặp phải Thái phó

thì

chỉ có thể bó tay, thế này

thì

Hoa Đà hay Biển Thước cũng phải vò đầu chép miệng.

Biển Thước tên

thật

là Tần Hoãn tự Việt Nhân, là

một

danh y thời xuân thu chiến quốc.


Hoa Đà: chắc bạn nào cũng nghe

nói

đến thần y Hoa Đà rồi. Ông sống ở thời Đông Hán tự là Nguyên Hóa, được xem là

một

trong những ông tổ của nghề Đông y.


Cuối cùng ông chỉ có thể dặn dò là

không

có gì đáng ngại, chỉ cần uống nhiều nước là được.

Thái phó rất

không

hài lòng, nhưng e ngại bí

sự

trong phòng của mình liên tục thất bại,

thật

sự

là mất mặt

nói

ra nguyên do bên trong.

May mắn là sau

một

nén nhang, Long Châu thong thả tỉnh dậy, có chút ủ rũ, sau khi bị Thái phó ôm trong ngực cho uống đầy

một

chén trà liền ôm lấy chăn mỏng mà rơi nước mắt, chỉ là khóc cũng khác với tiểu nữ tử bình thường,

không

nói

cũng

không

run rẩy, chỉ lẳng lặng mặc cho nước mắt trong suốt

không

ngừng rơi

trên

gương mặt non mịn.

Ban đầu Thái phó cũng lóng ngóng

nhỏ

nhẹ

dỗ dành

một

phen, lại nhìn nước mắt ngày càng nhiều

trên

khuôn mặt đẹp của thiếu nữ, vừa đau long vừa giận dỗi, quát khẽ

nói: “Đủ rồi, nàng lo nước hôm nay chảy chưa đủ nhiều à!”

một

lời này xem như hoàn toàn châm lên cảm giác xấu hổ trong lòng Niếp Thanh Lân, tuy nàng

không

tim

không

phổi, nhưng cũng được xem là thiếu nữ xanh tươi như hoa, khi bị nam nhân trêu chọc đột nhiên khai mở, chỉ mới vậy thôi cũng

đã

đem nửa cái giường ướt đẫm rồi. Tình huống như vậy cho dù trong tiểu thuyết, bí họa trong cung đình cũng chưa từng thấy qua. Nàng trốn ở trong chăn, chỉ làm như

không

nhìn thấy tên nam tử xấu xa đáng giận làm hại mình.

Lúc này nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng, mình còn chưa tự an ủi xong, lại bị

một

câu

nói

của Thái phó vạch trần, mặt mũi

không

còn rồi. Mèo con bị dồn ép, há miệng còn thơm mùi đàn hương cắn vào tay Thái phó.

Nhìn bộ dạng “hung ác tàn bạo” của Trứng gà

nhỏ, tuy tay hơi đau nhưng trong lòng Thái phó lại buông xuống,

hắn

cảm thấy Trứng gà

nhỏ

của

hắncho dù là xấu hổ hay ồn ào đều lộ ra

sự

lanh lợi đáng

yêu, liền để cho nàng cắn

một

lát, lại ôm nàng vào trong ngực, véo

nhẹ



nói: “Ngoan, nghe lời, mở miệng ra, tay bản Hầu quen cầm đao kiếm có vết chai, đừng cắn lâu mà hỏng răng…”

Trong lòng Thái phó biết bé con thường ngày mây trôi nước chảy lúc này

đang

giận như thế nào, liền an ủi: “Thánh thượng đừng cảm thấy mất mặt, suối thơm có nhiều như thế này là chuyện tốt, trước kia thánh thượng chưa hoan ái trong khuê phòng, có lẽ hơi nhạy cảm, về sau hồi cung làm nhiều hơn là quen…”

“…”

Niếp Thanh Lân dần ngừng khóc, thu lại tâm tư thẹn thùng của tiểu nữ tử, trong lòng lạnh nhạt tự nhủ: Thấy Thái phó như thế này là muốn cho tiểu công chúa Trứng gà

đã

chết năm ba tuổi quay về dương gian, chỉ là,

không

biết có phải Thái phó

không

thể đợi được ngồi lên long ỷ kia hay

không? Nếu mình

không

lấy cớ xuất cung,

không

lẽ

thật

sự

muốn trở thành phi tần trong hậu cung, trải qua thời gian như mẫu phi, dựa vào chút trìu mến của Thái phó mà vượt qua quãng đời còn lại?

Ngày ấy, quần thần chờ đợi

một

lúc lâu thấy Thái phó ngồi cũng loan giá với Hoàng thượng quay trở về kinh thành. Bên

trên

loan giá, Hoàng đế dùng khăn che mặt vẫn luôn cúi đầu như cực kì bi thương, chân lảo đảo,

nhỏ

giọng

thì

thầm

một

tiếng: “Ai ôi!”, may mắn Nguyễn công công kịp thời đỡ lấy.

một

tiếng này làm cho Cát Thanh Viễn vốn

đang

quỳ trước loan giá khẽ chấn động, lúc

hắn

ngẩng đầu lên, Hoàng đế

đã

tiến vào loan giá, thân ảnh bị trùng trùng điệp điệp màn che khuất.

Ba ngày sau, thánh chỉ truyền xuống: Bào muội (em

gái

ruột) của thánh thượng cực kỳ có hiếu, mềm mại hiền hòa, thở

nhỏ

bí mật xuất gia tu hành cầu phúc cho hoàng huynh. Thánh thượng cảm động và nhớ nhung tấm lòng thành của công chúa, lệnh cho công chúa hoàn tục, cung nghênh hồi cung.

Tâm tư Thái phó kín đáo, đồng thời còn tấn phong

một

đám thế tử và quận chúa tại kinh thành, bày tỏ chia vui cùng hoàng thất. Bên trong những vị quận chúa này có

một

bộ phận lớn là khác họ vua, có rất nhiều người là trực hệ bộ hạ (thuộc hạ nhận lệnh trực tiếp từ Thái phó) cũ của Vệ Lãnh Hầu.

Trong

một

đêm, lớp con em nhà quyền quý trong kinh thành thay đổi

một

đám mới lạ.

Đại điển sắc phong sắp tới, nhóm quận chúa thế tử

đang

chờ sắc phong được chia làm hai đưng ở thiên điện, chờ nghe tuyên.

Trong những vị quận chúa mới, nổi bật nhất phải kể đến con

gái

của Ung Hòa Vương Lâm Đường, Lâm Diệu Thanh.

Tổ tiên Lâm Đường là những người có công lớn khi khai quốc, lúc tiên hoàng còn sống

thì

thừa kế vị trí nhất đẳng Hầu gia, có đôi mắt nhìn người tài, lúc ấy liếc mắt liền nhìn trúng trạng nguyên tam giáp Vệ Lãnh Hầu, nếu

không

phải còn do dự vì nữ nhi mình còn

nhỏ

tuổi, lại bị Vệ hầu uyển chuyển xin miễn, nếu

không

Vệ hầu

đã

là rể hiền của lão Vương gia.

Nhớ lại chuyện này làm cho lão vương gia bóp cổ tay tức tối

không

thôi, nếu lúc ấy kiên trì định hôn,

thật

sự



một

chuyện tốt của con

gái. Nhưng về sau Vệ Lãnh Hầu bị tiên đế chán ghét vứt bỏ, điều ra biên cương, cũng là Lâm Đường nhiều lần hòa giải trong triều, Vệ hầu mới có ngày đông sơn tái khởi. Cho nên Vệ hầu vẫn coi Ung Hòa Vương là ân sư.

Lâm Đường

không

chỉ là

một

người biết thưởng thức tài năng, mà còn là

một

người hiểu thời thế, biết



sau phúc là họa,

đã

xin Vệ hầu miễn thăng quan tiến tước, mang theo thϊếp thất mình sủng ái rời xa triều đình phiêu diêu bất định, sống nhàn nhã.

Lâm Diệu Thanh năm nay mười sáu xuân xanh, là con chính thê, bình thường xinh đẹp, phụ thân lại là ân sư Vệ hầu, thân lại là thiên kim quý nữ, tất nhiên người đến cầu thân nối liền

không

dứt. Nhưng lúc Lâm Diệu Thanh mười bốn tuổi nhìn thấy mặt Vệ hầu ở phủ nhà mình, tâm hồn thiếu nữ vụиɠ ŧяộʍ lập chí

không

phải quân

không

lấy chồng, cự tuyệt phần đông tài tuấn trong kinh thành.

Xuất thân của Ung Hòa Vương phi

không

tầm thường, trời sinh tính cao ngạo, cả đời coi trọng nhất là thể diện, lại

không

nghĩ rằng phu quân mình lại ném mặt của mình xuống đất, bỏ lại cơ nghiệp nhà cửa dắt

yêu

thϊếp tuổi trẻ xinh đẹp

đi

du ngoạn.

Nếu như là trước kia, nhà mẹ đẻ của mình là thúc phụ ruột thịt của tiên hoàng, chắc chắn

sẽ

bẩm báo

sự

việc cho Hoàng đế, trị Lâm Đường tội ái thϊếp diệt thê.

không

biết sao

hiện

giờ triều đình đổi trời, Vệ Thái phó là quân vương

ẩn

mình, hoàng tộc Niếp thị suy thoái, nên chỉ có thể nén giận, mỗi ngày làm bạn với đèn.

Chỉ là thể diện mà mình đánh mất muốn nữ nhi tìm lại. Vốn Vệ Lãnh Hầu thấy Diệu Nhi còn

nhỏ,

không

chịu đồng ý, nhưng vì con

gái

kiên trì, Ung Hòa Vương

nói

với Vệ hầu mấy lần, bà ngồi

một

bên cẩn thận quan sát, vẻ mặt của Thái phó cũng

không

hoàn toàn cự tuyệt, chỉ là sợ làm phiền ân sư. Khi thiên hạ ổn định,

hắn

đăng cơ

sẽ

nghênh ái nữ của ân sư vào cung.

hiện

nay, tuy phu quân của mình

không

để ý đến tình nghĩa vợ chồng, rời nhà mà

đi, nhưng

một

mình bà còn phải duy trì thể diện vương phủ, đợi nữ nhi của mình nhập cung, mặt mũi lão vương phi

đã

mất có thể tìm về rồi.

Cho nên lần này con

gái

tiến cung nhận sắc phong, lão vương phi càng coi trọng, từ đầu đến chân đều là cách ăn mặc tinh xảo nhất. Nhìn nữ nhi của mình,

thật

sự

là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, chỉ mong

trên

triều lúc Thái phó nhìn thấy con

gái

không

còn vẻ trẻ con ngây thơ, nhớ tới ước định với ân sư, sớm đón con

gái

vào phủ làm chính thê, về sau là chủ hậu cung, mẫu nghi thiên hạ.

Lần này sắc phong các vãn bối quận chúa, lão vương phi

đã

đi

bái kiến từng phủ.

không

phải là làm mẫu thân

thì

không

công bằng, mà

thật

sự



không

có ai xuất sắc hơn nữ nhi của mình. Về phần công chúa lưu lạc trong miếu kia, tuy chưa thấy qua, chỉ nghe

nói

là cũng gầy teo yếu ớt như Hoàng đế. Có lẽ bộ dáng cũng được, nhưng lớn lên trong am, nhất định là chưa thấy qua việc đời,

không

tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa như con

gái

mình. Hơn nữa

một

muội muội của phế đế, nhất định là công chúa tiến cung vắng vẻ



quạnh, sao giống con

gái

được nuông chiều của mình?

Lão vương phi cảm thấy hôm nay con

gái

làm kinh động triều đình, mê hoặc tâm Thái phó là chuyện đương nhiên.

Giờ lành

đã

đến, tiểu thái giám truyền nhóm thế tử quận chúa vào điện nhận phong.

Triều thần và đám thế tử công chúa mặc hoa phục chia làm hai bên, chờ Hoàng thượng và Thái phó vào điện.

Đến khi Hoàng đế ngồi phía sau rèm, Thái phó đại nhân mặc triều phục đẹp đẽ sang trọng ngồi ngay ngắn ở ghế giao long. Lâm Diệu Thanh khẽ ngẩng đầu, si mê nhìn nam tử

anh

tuấn ngồi ở ghế giao long, chỉ cảm thấy tâm hồn thiếu nữ run lên, trong

một

thoáng liền ngây người. Thái phó chỉ hơi quét mắt liếc thế tử quận chúa, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển đến bên ngoài cửa cung.

Đúng lúc này, Nguyễn công công thấy Thái phó ra hiệu, liền cao giọng tuyên: “Tuyên… Đế cơ Vĩnh An công chúa Đại Ngụy tiến điện!”

Đồng thời,

một

chiếc kiệu

nhỏ

xuất

hiện, chậm rãi

đi

về phía chính điện.

Trong hoàng thành, trước chính điện, ngoại trừ Hoàng thượng và Thái phó,

không

người nào có tư cách ngồi kiệu liễn. Lại

không

nghĩ rằng

một

công chúa

không

quan trọng, rời cung nhiều năm lại ngồi kiệu liễn

đi

đến ngoài chính điện mới dừng lại.

một

nữ tử cẩm y hoa phục được cung nữ bên ngoài nâng chậm rãi xuống kiệu.

Các vị triều thần cũng chỉ nghe

nói

đến công chúa có ngoại hình giống hoàng thượng, tập trung nhìn, cả đám có hơi ngây ngẩn.

Vị Đế cơ Vĩnh An công chúa

đang

mặc

một

chiếc váy dài đẹp đẽ sang quý, cũng

không

biết là dùng sợi tơ hiếm có nào dệt thành, dưới ánh mặt trời tràn ngập các màu sắc. Lúc công chúa bước

đi, quần áo kia

không

ngừng biến đổi bảy màu.

Quả nhiên công chúa có bộ dạng rất giống Hoàng đế, nhưng

không

giống nữ tử chỉ có bộ dáng kiều mỵ. Tóc dài đen nhánh chỉ chải đơn giản, tóc mai thanh nhã, tóc được búi lêи đỉиɦ đầu lại phối hợp với bộ trâm Khổng Tước Linh bảy sắc, những giọt nước dao động va vào nhau bên tai.

Công chúa đúng là rất xinh đẹp, nhất là ý vị ở khóe mắt đuôi lông mày.

trên

triều đình uy nghiêm,

không

nói

đến những thị vệ mặc kim giáp đội nón trụ nhiều như rừng, chỉ triều thần và nhóm thế tử công chúa nhìn sang cũng phải khiến cho tiểu nữ tử chưa thấy

sự

đời run lên,

đi

đường

không

vững.

Nhưng vị công chúa được nuôi dưỡng trong núi sâu, trời sinh long chủng, tuổi còn

nhỏ



không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh, đôi mắt sáng hơi thu lại, thân thẳng tắp, vững vàng

đi

tới, như

đang

rong chơi

trên

đường mòn hoa cỏ mùa xuân, rất an nhàn tự tại. Đến khi

đi

tới trước điện, mới chậm rãi quỳ xuống đệm tròn mềm mại mà tiểu thái giám lấy ra, dập đầu lễ hoàng thượng, chậm rãi

nói: “Thần muội bái kiến. Hoàng thượng vạn vạn tuế, Thái phó thiên thiên tuế”

Mọi người nhìn đến ngây người, trong lòng Thái phó lại chau mày, thầm nghĩ:



ràng

đã

dặn Đan ma ma cho Long Châu ăn mặc diễm lệ rêu rao, đừng để cho quần thần quá chú ý đến mặt mũi của nàng.

Lại

không

nghĩ rằng, cho dù

đang

mặc Thất Thải Long Tước dệt thành thải y vẫn

không

che được khuôn mặt

nhỏ

nhắn thanh lệ thoát tục. Nhìn đám thế tử si ngốc nhìn Vĩnh An công chúa, Thái phó

không

khỏi hơi ảo não, là mình bỏ sức hơi lớn. Vốn nghĩ là quang minh chính đại để Long Châu thể

hiện

thái độ trước quần thần, tránh về sau quần thần nghi kỵ. Lại

không

nghĩ tới chỉ cần vừa lộ mặt bé con lại lộ ra tài năng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đúng là nên giấu trong khuê phòng

không

thể lộ ra! Ánh mắt Thái phó tối tăm, phiền muộn nghĩ.

Đợi cho công chúa đứng dậy lĩnh phong, chậm rãi ngồi xuống ghế mềm, Lâm Diệu Thanh chỉ cảm thấy

một

nỗi sợ hãi

không

rõ, trang phục hôm nay của mình là được mẫu phi chuẩn bị từ sớm, chỉ lấy ra

một

thứ cũng đều là thứ tinh xảo quý giá. Nàng vốn cho rằng nhất định hôm nay mình

sẽ

áp đảo toàn bộ quận chúa. Thế nhưng khi công chúa từ trong am xuất

hiện, toàn bộ triều đình đều điểm tô cho nàng,

sự

quý khí nàng giống như trời sinh, ngay cả người luôn lạnh nhạt với người khác như Thái phó cũng bị công chúa hấp dẫn.

không

phải là…

không

có khả năng! Nghĩ đến chuyện mẫu phi từng

nói

Thái phó sớm muộn gì cũng trèo lên đế vị, lòng Lâm Diệu Thanh dần ổn định. Sớm muộn gì Thái phó cũng thay thế Hoàng thượng, vận mệnh của Hoàng thượng là được ban cho cái chết, dù Thái phó

yêu

sắc đẹp, làm sao có thể cho

một

nữ tử giống Hoàng thượng làm phi?

Công chúa này thà luôn trốn trong am còn hơn! Hôm nay trở về cung, cho dù may mắn thoát khỏi khó khăn

hiện

tại, thoát chết, vận mệnh chỉ là bị nam nhân đùa giỡn rồi bị vứt bỏ! Nghĩ vậy, lòng Lâm Diệu Thanh dần mềm xuống, sắc mặt hơi khinh miệt đồng tình với mỹ nhân có khí chất cao nhã kia.

Đồng thời, trong lòng Cát Thanh Viễn

đang

đứng

một

bên cũng

đang

dậy sóng.

Ánh mắt

hắn

chắm chú nhìn chằm chằm vào công chúa, trong ánh mắt ngoại trừ kinh diễm còn có

sự

nghi ngờ rất sâu.

trên

thuyền rồng,

hắn

đã

nghe Hoàng thượng

nói

chuyện, mà giọng

nói

đặc biệt này thỉnh thoảng còn quanh quẩn bên tai.

Nhưng ngày ấy trước miếu, Hoàng đế kêu

một

tiếng “Ai ôi!”

không

hề giống

âm

thanh

trên

thuyền, mà vị công chúa xinh đẹp này,

âm

thanh nũng nịu

nhỏ

vụn xuyên vào nhau như chuông

nhỏ

lọt thẳng vào tai, làm người ta căng thẳng trong lòng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cát Thanh Viễn chuyển về mảnh vải phía

trên

điện Kim Loan. Rốt cuộc là ai

đang

ngồi ở chỗ đó?