Chương 4

thật

ra

thì, Thái phó đúng là có hơi đói.

Mới tờ mờ sáng

đã

bò dậy thượng triều, tiếp đó là dùng hết buổi sáng vá cái vương triều Đại Ngụy rách nát, lại

đi

bộ trong gió rét nửa ngày, vài ngụm cháo gà nhân sâm húp vội lúc sáng sớm

đã

tiêu hóa hết rồi. Chẳng qua nếu

đã

có lòng

đi

châm biếm tên tiểu Hoàng đế chưa hiểu việc đời này, đương nhiên cũng chướng mắt vài miếng bánh bao để qua đêm, nhấc tay, nện cả cái khay đựng bánh bao bằng đồng xuống đất.

Khay rơi loảng xoảng xuống đất lăn vài vòng, rộn ràng lăn thẳng tới cửa.

Tất cả thị nữ thái giám đứng ngoài cửa đều im thin thít,

không

dám thở mạnh, sợ bị Thái phó

đang

trong cơn thịnh nộ nghe thấy.

An Xảo Nhi càng thêm căng thẳng, cái gã nguy hiểm này, ngay cả tiên đế về sau cũng có chút sợ hãi, mới

không

nhịn được muốn nhổ cỏ tận gốc, lại rước lấy họa sát thân.

Đứa bé kia mới bao nhiêu tuổi, nay là

một



nhi

không

cha

không

mẹ, còn bị cái gã Diêm Vương sống này mặc sức làm nhục, vừa nghĩ vậy,

đã

khôngnhịn được, nước mắt tuôn rơi.

Niếp Thanh Lân vân vê góc áo, thân trong miệng lửa, cảm nhận được lửa giận cuồn cuộn thiêu đốt, len lén giương mắt liếc nhìn vẻ mặt vẫn lạnh như băng của Thái phó, đột nhiên nhớ tới cái gì đó,

nhẹ

nhàng bước qua đống ngổn ngang dưới đất, nhón chân lấy

một

đĩa mứt táo khô từ trong cái tủ bên cạnh, dùng chiếc thìa

nhỏ

gần đó thành thạo móc bỏ hạt táo, đặt táo vào chén

nhỏ, lại thành thạo rưới nước trà

đã

được An Xảo Nhi đun nóng lên

trên.

Sau đó bưng đến trước mặt Thái phó, mềm mại mở miệng, “Bánh bao này hơi cứng,

sẽ

gây hại cho dạ dày, cái này rất tốt, còn hơi nóng, lúc uống nên thong thả

một

chút.”

nói

một

câu

thật

lòng, phản ứng của tiểu Hoàng đế, Thái phó có hơi bất ngờ.

Đúng là bộ dạng của

một

đứa

nhỏ

không

hiểu đời! Đắc tội với người ta, lấy món quà vặt mà mình thích ra hòng lấy lòng họ.

Nhưng nó

không

nhìn xem người nó muốn lấy lòng là ai sao?!

Lăn lộn lâu trong thùng thuốc nhuộm danh lợi, quen nhìn vật hối lộ

không

mỹ nhân cũng châu báu, tiểu Hoàng đế

không

theo lề thói

thật

gây ra chút cảm giác mới mẻ. Từ rất lâu rồi chưa ai dùng phương pháp cực kỳ ngây thơ này lấy lòng Vệ Thái phó quyền thế ngút trời. Lửa giận ngập trời của Vệ Lãnh Diêu, bị

một

chén trà mứt táo do Hoàng đế

ngự giá thân ‘pha’

chặn họng.

Niếp Thanh Lân nâng chén trà nửa ngày, cánh tay

nhỏ

khẽ run lên, trộm liếc Vệ Hầu đại nhân

không

biết

đang

trầm ngâm cái gì. Lòng thầm hô hỏng bét, nước trà này vừa mới đun xong, nếu mà bị hất

sẽ

không

khỏi chịu bỏng,

không

biết thuốc mỡ trong hộp của An Xảo Nhi có còn

không, giờ có muốn xin Tiết Quản của Thái y viện chắc phải phí chút tâm tư rồi.

đang

suy nghĩ miên man, cái đĩa trong tay chợt

nhẹ. Thái phó đại nhân bỗng dưng nhận lấy chén trà kia, chẳng qua

không

uống liền, mà chỉ híp mắt nhìn mứt táo xoay tròn trong chén.

Niếp Thanh Lân như nhớ tới điều gì, ngồi xuống cạnh Thái phó, cũng

không

lấy lại, dựa vào cánh tay Thái phó, xán gương mặt

nhỏ

nhắn đến, ngậm miệng chén nhấp

một

ngụm lớn, rồi bảo, “Độ ấm vừa đủ, Thái phó có thể uống rồi.”

Vệ Lãnh Hầu chưa bao giờ tùy tiện dùng cơm bên ngoài, kẻ địch vậy quanh, đứng nơi cao phải chịu rét lạnh, khó tránh việc đề phòng bị bỏ thuốc hạ độc. Ban nãy đều do giọng

nói

mềm mại của thằng nhóc Hoàng đế quấn lấy, nhìn gương mặt

nhỏ

nhắn trẻ con ửng đỏ,

sự

sáng suốt liền chết non, hơn nữa bộ dạng pha trà cũng

thật

đơn thuần đáng

yêu, có chút thú vị của đệ đệ bé

nhỏ

nhà bên, cứ thế mà ma xui quỷ khiến nhận lấy chén trà, nhưng vừa cầm lấy,

hắn

liền có chút chán nản, nhưng vẫn

không

ném

đi.

Kẻ nhìn như thứ đồ bỏ ngu ngốc kia, lúc này lại có chút thông minh, hiểu được nổi băn khoăn của

hắn, tự mình nếm trước.

Kỳ thực Vệ Lãnh Hầu tiến thân từ nghề võ, sau đó trời xui đất khiến mà bước vào quan văn, nhưng trong xương cốt vẫn có thói quen của người luyện võ, sau lại ra biên ải làm Đốc quân vài năm, cho nên việc ăn uống hàng ngày

không

quá chú trọng đến tiểu tiết.

Nếu tiểu Hoàng đế lộ ra

một

chút căm hận, hoặc khóc lóc nỉ non hô to oan uổng, có thể khiến Vệ Thái phó chán ghét gài thêm vài tội danh làm khó. Nhưng đối mặt với loại nhục nhã quá mức này của

hắn, tân đế lại thản nhiên tiếp nhận, có chút mơ mơ hồ hồ, giống như nắm đấm đánh vào gối bông, làm tiêu tan hứng thú gây khó dễ.

Nếu tiểu Hoàng đế

đã

chủ động xóa bỏ nghi ngờ, hơn nữa lại

đang

rất đói, Vệ Thái phó chả thèm khách sáo,

một

ngụm uống sạch trà mứt táo thơm nức mũi kia.

không

biết tiểu Hoàng đế có cố ý

không, trước kia Vệ Lãnh Hầu cực kỳ

yêu

thích vị táo, luôn thích pha trà táo, chỉ là mấy năm này có nhiều việc cần dốc hết tâm huyết, nhiều thói quen cũng

đã

thay đổi, nghĩ đến đây, chắc chỉ là trùng hợp.

Đợi khi bụng bắt đầu ấm lên, Niếp Thanh Lân lén quan sát thấy hình như trọng thần phụ chính kia

đã

không

còn nóng nảy nữa, liền mềm mại

nhỏ

nhẹnói, “Niếp Phác kia... Trẫm

không

nhớ



lắm, chỉ nhớ lúc Trẫm tám tuổi,

hắn

ta theo An Tây vương

đã

tạ thế vào cung thỉnh an Thái hậu lúc đó vẫn còn khỏe mạnh,

không

biết thế nào, sau đó lại

nói

lời khó nghe gì đó trong cung Thái hậu, bị Tiên hoàng đuổi ra ngoài, về sau Trẫm và vị Đường huynh này

không

gặp nhau nữa,

không

dễ gì mà An Tây Vương vẫn còn nhớ nhung tới Trẫm, chỉ là cái tật

nói

hưu

nói

vượn này hình như vẫn chưa sửa được...”

Nghe giọng

nói

non nớt mềm mại độc đáo của riêng tiểu Hoàng đế kia, vừa vặn dạ dày cũng bắt đầu ấm dần lên, người cũng thả lỏng rất nhiều,

đangdựa lên giường

nhỏ

nghỉ ngơi, Vệ Lãnh Hầu bỗng giật mình,

không

nhịn được lại nhìn tiểu Hoàng đế

hắn

luôn

không

quá coi trọng này

một

lần nữa.

trên

gương mặt

nhỏ

nhắn hơi lộ vẻ yếu ớt kia, là

một

đôi mắt to long lanh ngấn nước, hơi thở đầy nét ngây thơ, chỉ là

một

đứa bé chỉ thuận miệng

nóira những lời con trẻ.

Nhưng trong lúc lơ đãng, đứa trẻ này nhắc tới chuyện cũ thực chất là

đang

nhắc nhở

hắn.

Việc trong cung Vệ Lãnh Hầu biết rất nhiều, đương nhiên biết đoạn bí sử này. Gã Niếp Phác kia là

một

kẻ háo sắc gan trời, khi đó thừa dịp các phiên vương vào kinh diện thánh, hình như

đã

ngủ với

một

vị hoàng tẩu nào đó thuộc dòng dõi Hoàng thất trong tẩm cung của Thái hậu.

Chuyện xưa đó vốn

không

đáng nhắc đến, nhưng đột nhiên nhắc đến đảo mắt nghĩ kỹ ra, Vệ Lãnh Diêu ngay lập tức thầm nảy ra

một

ý. An Tây Vương dám làm xấu mặt Vệ Lãnh Hầu

hắn, hừ hừ, vậy

hắn

sẽ

khiến dòng dõi An Tây Vương tan thành mây khói!

Suy nghĩ ác độc đảo quanh trong đầu, liền

không

hơi đâu mà dây dưa với tiểu Hoàng đế, ngay cả

một

câu “Vi thần xin cáo lui” cũng lười

nói,

hắn

đá văng bánh bao lăn đầy đất rồi rời

đi.

Nguyễn công công

một

đường theo tới, đứng ở cửa tẩm cung, vốn tưởng rằng lát nữa

sẽ

nghe thấy tiếng Hoàng đế rêи ɾỉ cầu xin, lòng

đang

thầm cảm khái!

Dù sao

trên

triều hôm nay, Vệ Thái phó

không

chút lưu tình tịch thu tài sản gϊếŧ chết cả nhà Ngự sử

nói

hộ thay An Tây Vương, là

cựu thần

đã

làm quan hai mươi năm đó, cởi mũ xuống liền bị kéo ra ngọn môn chém đầu.

Lúc hạ triều, ông đứng cạnh thấy rất

rõ, cơn giận vẫn chưa tan đâu,

đi

bộ nửa ngày trong tuyết, đỉnh đầu lại bốc hơi nóng hầm hập, đáng sợ tới mức đám thị vệ phía sau

không

dám thốt lên

một

tiếng.

Đến khi Vệ Thái phó rẽ vào tẩm cung Hoàng đế, Nguyễn công công thầm kêu

một

tiếng, “Hỏng bét, đứa bé kia tránh

không

thoát rồi.”

Dù sao cũng là lão nhân trong cung, Thập tứ hoàng tử trước nay chưa từng bộc lộ tài năng gì trong cung, Lệ phi điêu ngoa độc ác, tính tình kiêu ngạo, mấy chuyện này nọ trước kia, khiến

không

ít người ghen ghét. Khi còn bé, Thập tứ Hoàng Tử

không

ít lần bị mẫu thân liên lụy, lớn hơn

một

chút liền như người vô hình, chẳng ai còn nhớ tới.

Thầm nghĩ đứa bé kia cũng thân bất do kỷ như phần lớn mọi người trong cung, là

một

kẻ chịu khổ, bị Hoàng gia bỏ rơi, nay lại bị đưa đến vị trí kia, cũng

thật

đáng thương.

Đáng tiếc nay

đang

thời loạn thế, đều thân ai nấy lo, đâu ai rảnh rỗi mà

đi

thương xót kẻ khác, chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn

một

cọng cỏ yếu ớt

không

gốc rễ bị giày xéo.

Nhưng đâu ngờ, trong đại điện ngoại trừ ban đầu có

âm

thanh của khay đổ,

thì

không

còn tiếng động nữa.

một

lát sau,

đã

nhìn thấy Vệ Thái phó

nhẹnhàng thoải mái

đi

ra, tiếp đó

không

quay đầu lại liền rời cung.

Nguyễn công công lau mồ hôi lạnh, ngoảnh đầu lại nhìn nhìn cái vị tiểu Hoàng đế

đang

đứng ở cửa đại điện vẻ mặt nhún nhường cung tiễn phụ chính đại thần kia,

không

khỏi thầm cảm thán, “Trong thâm cung này, đúng là ngọa hổ tàng long, nhìn như bình thường,

không

chừng lại là nhân tài!”