Niếp Thanh Lân nghe
nói
thế, ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Vệ Lãnh Hầu, nhất thời
không
hiểu được
ẩn
ý trong câu
nóicủa
hắn, liền cẩn thận mở miệng: “Thuở
nhỏ
thân thể Trẫm ốm yếu, đến thư phòng đọc sách cũng chậm hơn các hoàng huynh khác. Khi còn sống mẫu phi cũng từng trách cứ lễ nghi của Trẫm với người khác có phần thiếu sót, nếu có chỗ nào thất lễ, kính mong Vệ hầu đừng kiêng kỵ lễ nghĩa quân thần, hãy cứ chỉ ra, sau này Trẫm tất
sẽ
chú ý hơn.”
Chẳng biết tại sao giọng của thiếu niên này lại có chút khàn khàn, kèm theo chút ngọt ngào của trẻ con. Lời
nói
có chút kiên cường phun ra từ miệng của đứa trẻ này,
không
ngờ lại có nét mềm mại của người đất Ngô vùng Giang Nam, thổi vào tai khiến người ta tê dại.
Vệ Lãnh Hầu thoáng nhíu mày, trước nay nam tử hoàng tộc Niếp thị đều có vóc dáng cao lớn cường tráng. Ví như tiên hoàng, mày rậm râu đen, lưng hùm vai gấu, nhưng riêng vị Thất hoàng tử này, tướng mạo và điệu bộ lại giống Lệ phi đến từ Giang Nam kia, hơn nữa còn là gã “Thiên tàn”, bẩm sinh
đã
khiếm khuyết, hầu kết cũng chưa lộ ra, nếu chỉ nghe giọng
nói
độc đáo này, thực
không
phân biệt được là trai hay
gái.
Vốn nghĩ thiếu niên này hẳn có chút thông minh, lập làm Đế e rằng
sẽ
để tồn tai họa, sát ý vừa bốc lên trong đầu Vệ Thái phó, liền bị giọng
nói
mềm mại dịu dàng như tơ dập tắt.
Loại mặt hàng mềm mại
không
rõ
trai
gái
này, dù có đưa lên vị trí cửu ngũ chí tôn cũng khó mà phục chúng.
Nghĩ như vậy, Vệ Lãnh Hầu cũng lười
nói
nhiều với đứa trẻ vô dụng sớm muộn gì cũng chết này, ngồi sừng sững
trên
loan giá rộng rãi, hơi híp mắt, chẳng biết
đang
nghĩ chuyện sâu hiểm khó dò gì.
Niếp Thanh Lân co rụt ở
một
góc loan giá, sau khi kiểm điểm thấy vẻ hồi hộp của mình còn chưa đủ, bèn nhích cơ thể lại gần hơn chút, bày ra dáng vẻ chờ nghe dạy.
Quả nhiên sau khi cẩn thận mười phần, tế tổ tiến hành vô cùng trót lọt.
Thông thường sau khi tế tự xong, đám quần thần
sẽ
thân thiết phân chia thịt cúng tế, đóng gói mang về nhà.
Nhận thịt là hưởng được phúc của hoàng gia, xưa nay sau tế tổ, việc này đều bị tranh giành sống chết.
Ai có vận may trở thành sủng thần, chức quan của ai sắp tuột
không
phanh, chỉ cần nhìn độ lớn
nhỏ
của tảng thịt và đĩa điểm tâm trong hộp là hiểu ngay.
Thế nhưng hôm nay, sau khi hoàn tất lễ tiết cúng tế, đám quần thần tán gẫu vài câu rồi tứ tán như chim bay thú chạy.
Bức tranh tiên hoàng chết thảm còn chưa khô mực đâu đấy! Tế phẩm bày trước mặt ông ta oán khí quá nhiều, phỏng chừng ăn cũng chả được chút phúc nào, mà xui xẻo nửa đời sau là
không
thể thiếu.
Song tân hoàng lại chẳng thèm để ý đến quỷ thần, sớm
đã
nhìn chòng chọc vào miếng thịt nướng to tướng đỏ hồng phát sáng kia. Chủ tế vừa dứt lời, liền căn dặn tiểu thái giám bên người nhặt thịt tươi nóng hổi mang về cung.
Phải biết rằng, nhiều ngày nay trong bụng tân hoàng đều là chay lạt.
không
biết đám đầu bếp ngự thiện phòng có
đang
thương tiếc tiên hoàng hay
không
mà mùi vị cũng thê thảm theo, độ lửa cũng
không
chính xác, liên tục mấy ngày, ngự thiện gì mà miếng thịt hiếm hoi lẫn trong đám rau xanh mỏng
không
dính nổi lên đầu đũa, cho dù kiên trì nhai nuốt, cũng chỉ vài ngụm là sạch
sẽ, Niếp Thanh Lân thở dài
một
tiếng, cái chức hoàng thượng này còn
không
dễ chịu bằng gã hoàng tử bị vứt bỏ trước kia nữa.
Những năm mẫu phi bệnh tật triền miên, tâm tư tranh sủng cũng nhạt dần. Cuộc sống của mình cũng dễ chịu hơn nhiều, thậm chí trong xó xỉnh tại tiểu viện sâu trong Thiên cư mình cũng có được
một
cái bếp nho
nhỏ, thứ nhất là để đung chén thuốc cho mẫu phi,
không
phải chịu ánh mắt của bọn nô tài chuyên đội
trên
đạp dưới; thứ hai là làm được chút thức ăn ngon miệng cho mình.
An Xảo Nhi là thị nữ được Lệ phi mang từ nhà mẹ đẻ tới, tay nghề
không
tệ.
Lệ phi có xuất thân từ thương nhân, nhà mẹ đẻ có vài tửu lâu rất nổi danh tại Giang Nam, lúc bấy giờ được hoàng thượng thịnh sủng, ăn uống đều rất ngon lành tinh xảo.
Sau này
không
còn ân sủng nữa, cái khác có thể nhịn nhưng riêng việc ăn uống lại
không
thể nhịn được.
Niếp Thanh Lân
không
thừa hưởng tính tình của Lệ phi, nhưng giọng
nói
mềm mại lại giống hệt mẫu phi. Hơn nữa phải giả thành nam tử, Lệ phi sợ nàng ăn nhiều
sẽ
trưởng thành quá nhanh, lộ ra đường cong của nữ nhi, cho nên vẫn chỉ cho ăn năm phần no.
Nếu số lượng
đã
không
đủ, vậy phải dùng độ ngon miệng bù vào.
Mặc dù bản tính trời sinh của Niếp Thanh Lân là luôn tích cực, nhưng trong lòng tự biết lúc này tính mạng của mình
sẽ
không
kéo dài. Sinh mệnh ngắn ngủi nếu so với
một
ngày ba bữa, thời gian
một
năm cũng giống như sợi mì non mềm, càng kéo càng dài.
Thiếu niên Thiên tử tự nhận là mình
không
có thủ đoạn lật gió gây mưa như Vệ Thái phó, chỉ có thể
thật
thà ăn
một
ngày ba bữa, mới giữ vững tinh thần làm tốt vai trò con rối.
Nguyên liệu dụng cụ nấu ăn trong tẩm cung Hoàng đế
không
bằng trong Quang Ân cung lúc xưa, quan trọng nhất là cũng
không
có cái bếp
nhỏ
nào.
May mà sắp vào đông, nội thị giám
đã
đưa chậu than tới. Chỉ cải tạo
một
chút, hâm nóng thức ăn cũng
không
khó khăn gì.
Sau ngày tế tổ, trận tuyết đầu đông phủ xuống.
Niếp Thanh Lân vốn
đã
sớm rời giường rửa mặt chải đầu sửa sang quần áo, tóc cũng
đã
buộc xong,
đang
vén tay áo chờ lên loan giá
đi
lâm triều. Nhưng giày vò
một
trận xong, lại
không
chờ được loan giá của Thái phó.
Sau khi An Xảo Nhi bảo tiểu thái giám
đi
thúc giục,
một
đại thái giám chạy vặt mới lười biếng
đi
đến truyền khẩu dụ của Thái phó,
nói
là trời lạnh đường trơn,
không
tốt cho thân thể hoàng thượng,
không
cần phải tự mình lâm triều.
Đây
rõ
ràng là
không
để tân hoàng vào mắt! Nếu là con trai ngoan của tiên hoàng, nhất định
sẽ
vô cùng buồn bực đau thương, mắng Thái phó là kẻ lòng muông dạ thú.
Nhưng Niếp Thanh Lân chỉ thản nhiên, thay áo mũ, khoác chiếc áo
đã
cũ, ngồi trước chậu than đọc sách giải trí.
Khi đọc tới đoạn tài tử giai nhân uống rượu hoa quế, ăn bánh trung thu dưới trăng sau đó chui vào màn che
trên
giường, ván giường rung kẽo kẹt, nàng chợt ngẩng đầu, phát
hiện
ngoài phòng mặt trời
đã
ngả về Tây, bỗng cảm thấy bụng có chút trống rỗng.
Vì thế bèn gọi An Xảo Nhi đem miếng thịt cúng tế đêm trước xắt ra vài miếng
thật
mỏng, sau khi ướp chút mỹ tửu lâu năm
trên
tế tự, nhét vào cái bánh bao cũng xắt thành những miếng
thật
mỏng, nướng
một
lúc
trên
chậu than, đợi đến khi hai mặt đều vàng óng, vỏ bánh ngoài cháy trong mềm, hương rượu đậm đà lẫn cùng nước thịt –
không
lãng phí mà thấm vào bánh bao, cắn
nhẹ
một
miếng, chẳng những
không
có mùi hôi của thịt để qua đêm, trái lại còn có mùi vị thơm ngon tươi sống hòa vào trong miệng lưỡi.
đang
vui vẻ cắn hai miếng thịt ngon, tiểu thái giám canh cửa bỗng run rẩy hô to, “Vệ Thái phó yết kiến.”
Lời còn chưa dứt, nam nhân cao lớn
đã
vén rèm cửa bước vào trong điện.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nam nhân vận
một
chiếc áo lông màu đen rộng rãi, bông tuyết còn đọng cả lớp
trên
vai, toàn thân toát ra hàn khí bức người, khuôn mặt tuấn tú mê người tràn đầy buốt giá.
Thái phó đại nhân vừa nhịn đầy
một
bụng tức
trên
triều, sau khi hạ triều liền
đi
tìm tiểu Hoàng đế xui xẻo. Vốn nghĩ hôm nay
không
cho đứa trẻ lên triều, chắc hẳn
đang
thấp thỏm trong điện,
không
ngờ vừa vào điện lại bắt gặp cảnh tượng khác hẳn.
Những món trang trí quý giá trong điện sớm
đã
bị nội thị giám có mắt nhìn lấy
đi, nội điện trống rỗng
không
còn chút khí thế xa hoa lãng phí nào như khi còn tiên hoàng, ngay cả chậu than dùng để sưởi ấm cũng
không
phải là than trắng tinh xảo trong đại nội mà là than đen bốc khói, thế nhưng con rối
nhỏ
kia lại còn vui mừng sung sướиɠ. Nằm bên mép giường ôm chăn bông, chậu than đặt bên chân,
trên
chậu than đặt mấy thanh trụ bằng đồng
đã
được cải tạo, dẫn làn khói đen đặc ra ngoài cửa sổ.
trên
cái bàn
nhỏ
cạnh giường bày
một
đĩa hoa quả và nước trà vơ vét
trên
bàn thờ hôm qua.
Hôm nay, đứa trẻ gầy gò này mặc
một
chiếc áo choàng ngắn bằng vải bông mặt
trên
đã
cũ, bên dưới mặc
một
cái quần màu xanh xám, chân mang giày vải màu trắng lông thỏ lỏng lẻo, lộ ra mắt cá chân như được tạc từ ngọc, trắng đến có chút chói mắt.
Thấp thỏm chỗ nào, là rất nhàn hạ rảnh rỗi ấy chứ!
Tế phẩm này quả nhiên dính toàn xui xẻo! Vừa mới vào miệng, liền gọi được Diêm vương đòi mạng tới. Niếp Thanh Lân
không
ngờ Vệ Thái phó lại đột nhiên xông vào, vội vàng kéo chăn bông, che lại bộ ngực của mình, tiếp đó hơi điều chỉnh hô hấp, cười
nói
với Vệ hầu: “Vệ Hầu gia, ngài ăn chưa?”
Vệ Lãnh Hầu cởϊ áσ khoác lớn,
không
thèm quan tâm đến câu hỏi ân cần của tân hoàng, thong thả bước tới trước giường, lạnh lùng nhìn tiểu Hoàng đế nửa nằm nửa dựa,
không
nhẹ
không
nặng
nói: “Hoàng thượng
thật
quá an nhàn, quả nên để đường huynh An Tây Vương của ngài nhìn
một
chút, xem vi thần
đã
bạc đãi hoàng thượng chỗ nào?”
nói
xong vứt
một
quyển sớ vào mặt Niếp Thanh Lân.
Gương mặt bị đập trúng có hơi đau, Niếp Thanh Lân từ từ ngồi thẳng dậy, bước khỏi giường, kéo chặt áo khoác, cầm quyển sớ lên liếc mắt nhìn, lập tức
đã
hiểu được đại khái.
An Tây Vương Niếp Phác này là con trưởng của Ngũ đệ hoàng thượng, thừa kế tước vị của phụ thân, là vương gia được phân đất phong lớn nhất, có quân đội mạnh nhất trong đám chư hầu.
Trước kia trong mấy dịp tụ họp hoàng tộc, Niếp Thanh Lân có gặp thằng nhãi này vài lần, chắc hẳn vị An Tây Vương này căn bản cũng chẳng nhớ
rõnàng dài méo ra sao.
Nhưng
rõ
ràng trong tấu chương này, lại như vô cùng thân thiết với tân hoàng, đại khái có ý là tân hoàng lén viết thư cho vị đường huynh là
hắn
ta, lên án Thái phó bạo ngược đủ kiểu, hôm nay
hắn
ta vì Thiên tử ra lệnh chư hầu, ngóng trông các vị Vương huynh sớm ngày diệt kẻ phản phúc, cứu tân hoàng trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Niếp Thanh Lân chỉ liếc vài dòng, mí mắt
đã
bắt đầu giựt giựt. Đường huynh à, chúng ta đều họ Niếp, hà tất đâm nhau nhanh thế?
Cái cớ sứt sẹo thế này, cho dù nàng có lòng muốn tìm viện trợ từ bên ngoài phụ tá chính tông Niếp thị, nhưng hôm nay hoàng cung này
đã
đổi thành họ Vệ, đừng
nói
thư từ, cho dù là thổi
một
ngụm long khí cũng
không
ra tới ngoài điện được.
Tên Niếp Phác này, ỷ mình có binh hùng tướng mạnh, mà lúc này Vệ Lãnh Hầu cũng
không
tiện động vào phiên Vương các nơi, liền tùy tiện tìm
mộtcái cớ đường đệ đau lòng Hoàng đế, cự tuyệt
không
tiến cống, đánh triều thần do triều đình phái xuống thu cống thuế đến gần chết, ném ra ngoài thành.
Đây là ra oai phủ đầu với Vệ Lãnh Hầu, muốn dùng danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản của Niếp Phác này ư,
không
có cửa đâu!
Vệ Lãnh Hầu cũng biết tâm tư bẩn thỉu của Niếp Phác, hiển nhiên cũng hiểu
rõ
hắn
ta
sẽ
không
quản chuyện Hoàng đế phế vật này.
Nhưng có Niếp Phác này khơi mào, Phiên Vương các nơi nhất định
sẽ
hùa theo như cỏ dại sau mưa, cống nạp hôm nay
không
lấy được, các tướng sĩ đóng ở biên ải kinh thành
sẽ
đói bụng.
Giang sơn vạn dặm này sớm
đã
bị Ngụy đế ngu ngốc vô năng giày vò mài mòn tổn thương quá nửa, ván cờ tàn này nên
đi
thế nào, nếu gian thần
không
có chút bản lĩnh, e rằng
đã
thành ván cờ chết rồi.
Nghĩ đến đây lại hận trước kia khi gϊếŧ tên hôn quân đó thực
sự
nên đâm thêm vài đao,
không
nên để ông ta chết dễ dàng dứt khoát như thế.
Vệ Lãnh Hầu vừa hạ triều, cũng
không
lên xe ngựa, cứ như vậy thong thả dạo bước trong cung gần nửa ngày,
đã
sớm nghĩ ra kế sách đối phó, đúng lúc
đi
tới tẩm cung của Hoàng đế, lửa giận đè nén vì lão tiên đế kia, vừa vặn đổ lên đầu đứa con trai xui xẻo của ông ta cũng
không
tính là phí phạm.
Sau khi biết
rõ
ngọn nguồn, Niếp Thanh Lân nhìn nhìn sắc mặt của Vệ Lãnh Hầu, nhủ thầm trong bụng cửa ải hôm nay
thật
không
tốt lành gì! Đợi đến khi Vệ Lãnh Hầu ngồi xuống giường nơi nàng
đã
nằm trước đó, liền dè dặt hỏi, “Thái phó đói bụng
không? Có muốn nếm thử bánh bao thịt vừa mới nướng xong
không
ạ?”