Chương 25

Cũng khó trách người đến nổi giận.

hắn

vốn đặt trước trà lâu này từ ba ngày trước, nhưng chưởng quầy mắt

nhỏ, nhìn mấy vị khách đều là y phục bình thường, nhưng bên hông người phu xe treo biển hiệu phủ Thái phó, trong lòng liền biết



đây là khách quý mà ngày bình thường muốn nịnh bợ đều nịnh bợ

không

được, lại ham bạc mà Thái phó trả gấp ba lần liền nhận lời, suy nghĩ lát nữa

sẽ

đem tiền đặt cọc của khách trả lại

một

chút là được.

Nghĩ đến liền đau đầu,

đã

nói

là gian lầu này do người khác bao, lại

không

chịu buông tha, cứ thế

đi

lên.

Sau khi Hưu Đồ Liệt sững sờ nhìn Niếp Thanh Lân, mặt sáng ngời, ôm quyền thi lễ với Niếp Thanh Lân: “Tại hạ

không

biết

trên

lầu có nữ quyến, có chỗ lỗ mãng, kính xin



nương thứ lỗi!”

Thị vệ bên cạnh Niếp Thanh Lân

đã

sẵn sàng bày trận địa đón quân địch nghe vậy

không

chịu được hét lớn: “Mắt các ngươi bị mù sao? Đừng nhục nhã công tử nhà ta!”

Hưu Đồ Liệt lại

không

cho là đúng, chỉ cho là thiên kim quý phủ nhà ai ham chơi, cải trang nam

đi

du ngoạn

không

muốn bị người khác nhìn thấu, liền

không

xoay quanh đề tài này nữa, tiến lên vài bước chuẩn bị ngồi xuống đối diện Niếp Thanh Lân.

Thị vệ bên cạnh làm sao để người

không

có thân phận



ràng này lỗ mãng tiếp cận, lập tức rút đao tập kích,

không

nghĩ tới mấy tráng hán sau lưng cũng

không

phải loại ăn chay.

một

lát liền bắt hết thị vệ trói rất chắc, dẫm nát dưới chân.

Trong lòng Niếp Thanh Lân cũng có chút bối rối, nhưng cảm xúc của nàng cũng

không

lộ ra ngoài, biết



hiện

tại bọn đạo tặc này đến

không

có ý đồ gì tốt. Đầu lĩnh kia

nói

chuyện coi như khách khí, nếu cùng

hắn

đánh nhau,

không

biết chưởng quầy dưới lầu có thông minh nhìn tình cảnh này mà báo quan hay

không.

Lần này

không

có trở ngại, thân thể cao lớn của Hưu Đồ Liệt ngồi xuống đối diện tiểu Hoàng đế, cười

nói

với Niếp Thanh Lân: “không

biết



nương ở quý phủ nào, có hôn phối chưa?”

Niếp Thanh Lân nhìn người mày rậm, mắt sâu, mũi cao, nếu

không

kể đến lời

nói

và hành động càn rỡ thô lỗ của

hắn

thì

đây cũng là

một

người dị tộc

anh

tuấn. Dù có thể

nói

được tiếng Hán nhưng hơi cứng. Xem xét đến việc

hắn

không

cùng tộc, nhưng phương thức

nói

chuyện lớn mật trực tiếp như vậy cũng

không

chống đỡ được, trì hoãn chậm rãi hỏi: “không

biết tại hạ đắc tội công tử ở đâu, khiến cho công tử làm khó dễ hạ nhân?”

trên

thảo nguyên nữ nhi đều lớn mật và trực tiếp, đến giờ Hưu Đồ Liệt vẫn thấy dáng vẻ

không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh của tiểu nữ tử này, cùng với dáng vẻ nữ tử Trung Nguyên nhăn nhó chế nhạo mà bình thường

hắn

vẫn thấy,

thì

khác nhau

một

trời

một

vực, trong lòng

không

khỏi ưa thích thêm vài phần, lập tức hạ quyết tâm: Cho dù



gái

này có hôn phối rồi cũng phải băm nát phu quân của nàng, đem giai nhân đoạt đến doanh trướng của mình, giúp mình sinh con dưỡng cái!

Nghĩ vậy, liền bắt lấy bàn tay mềm mại của giai nhân: “Tiểu thư nếu trả lời trung thực, tất nhiên ta

sẽ

thả bọn chúng, dùng lễ đối đãi, đến quý phủ cầu hôn. Nếu như nàng

không

trả lời, tại hạ đành phải đường đột, mang nàng

đi

trước, ngày sau chịu tội với nhạc phụ nhạc mẫu vậy…”

Mấy thị vệ bị bắt nghe được đều muốn hộc máu. Hoàng đế Đại Ngụy bị người ta xem là đàn bà để đùa giỡn. Cho dù chỉ là Hoàng đế bù nhìn cũng là ném

đi

thể diện của cả nước Đại Ngụy. Nếu tiểu Hoàng đế

thật

sự

bị mấy người dị tộc lỗ mãng này bắt

đi, nhà mấy người bọn

hắn

không

thoát khỏi bị tịch thu tài sản truy sát cả nhà.

Nghĩ vậy,

một

trong những thị vệ bị áp lên mặt bàn hung ác cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ xô vào người đàn ông

đang

giữ mình, chạy thẳng va mạnh vào cửa sổ, từ lầu hai ngã xuống.

Dưới lầu là phố xá phồn hoa, tiếp đến là

một

người từ

trên

không

phi xuống, đám người bắt đầu ầm ĩ, rất nhanh liền truyền đến cửa Quốc Tử Giám.

một

trong những thị vệ thϊếp thân của Thái phó

đang

chờ ở cửa, thấy được trà lâu ở xa xa

đang

rối loạn, lập tức biến sắc, vội vàng chạy

đi

thông báo cho Thái phó.

Vệ Lãnh Hầu nghe xong, sắc mặt biến đổi, chạy như mũi tên ra ngoài. Thị vệ của

hắn

đều được huấn luyện nghiêm chỉnh,

không

cần Thái phó phân phó, lập tức móc khẩu tiếu thổi vang báo hiệu.

Khẩu tiếu là do sắt tinh luyện tạo thành, lớn bằng nắm tay của người trưởng thành,

một

khi thổi,

âm

thanh sắc nhọn chói tai, vài dặm chung quanh đều có thể nghe thấy, tiết tấu khác nhau là những địa điểm khác nhau trong kinh thành.

Chỉ chốc lát liền nghe được tiếng khẩu tiếu ở những khu vực lân cận nhao nhao vang lên, như là lửa tín hiệu đem tin tức truyền khắp kinh thành.

mộtnhóm quân tinh nhuệ do đích thân Thái phó bồi dưỡng chạy về hướng Quốc Tử Giám.

Lúc đội nhân mã tập trung tại trà lâu

thì

Vệ Lãnh Hầu

đã

tiến vào trà lâu được vài bước, nhìn chưởng quỹ té xỉu bên quầy như nhìn thứ bẩn thỉu, tiểu nhị bị dọa lạnh run người trốn dưới mặt bàn.

Hai nam tử dị tộc

đang

giữ cửa nhìn thấy có người đến liền ra tay chặn lại. Thái phó

không

muốn dây dưa lâu với bọn họ, ra tay cực kỳ hung ác, đánh vào chỗ tuyệt tử tuyệt tôn giữa hai chân, đau đến mức hai người đàn ông cao lớn thô kệch nằm thẳng ra đất lăn qua lăn lại,

một

tiếng cũng

không

kêu được.

Đến khi Thái phó lên lầu, nhìn thấy bàn tay

nhỏ

bé của Long Châu bị

một

người nam nhân cưỡng ép lôi kéo, mưa gió cuồn cuộn tụ ở trong mắt, lực đạo trong tay càng thêm thâm độc, sau khi nhào lên gỡ cánh tay hai người, nam tử cưỡng ép lôi kéo tay Hoàng đế cuối cùng cũng buông ra, nhưng lại nhìn chằm chằm vào người mới đến, ánh mắt sáng ngời.

Hưu Đồ Liệt biết người nam tử

anh

tuấn vừa lên lầu này, hơn nữa có thể

nói

là khắc cốt ghi tâm!

Năm đó,

một

quan văn Đốc Quân Đại Ngụy dẫn đầu

một

đội quân

nhỏ, ngàn dặm tập kích, gϊếŧ đại soái của Hung Nô, lấy thủ cấp như

đang

ở chỗ

không

người.

Năm đó Hưu Đồ Liệt

đang

ở trong quân rèn luyện kinh nghiệm, ngoài phẫn nộ ra

thì

còn có hiếu kỳ, thường xuyên trà trộn vào thành trấn biên thùy của Đại Ngụy, cách

một

đám người thấy được Vệ Đốc Quân

đang

cưỡi ngựa.

Lúc ấy Hưu Đồ Liệt liền hạ quyết tâm,

sẽ



một

ngày

hắn

san bằng Đại Ngụy, đem nam tử

đang



trên

lưng ngựa kia đè xuống chém thủ cấp mới có thể quên

đi

chuyện nhục nhã ngày đó.

không

nghĩ tới, hôm nay trong trà lâu này giáo huấn chưởng quầy

không

giữ chữ tín lại kinh động đến Vệ Thái phó

hiện

giờ quyền khuynh cả vương triều Đại Ngụy. Nữ tử vô song này chẳng lẽ là… Xem ra việc băm phu quân của nàng chắc

sẽ

gặp trắc trở

một

chút!

Nhớ đến mục đích mình đến kinh thành, Hưu Đồ Liệt biết



không

nên trở mặt cùng Vệ Lãnh Hầu, lập tức ôm quyền

nói: “Tại hạ là sứ giả được vua Hung Nô Hồ Luân Thiên Vu được cử đến để nghị hòa.

không

biết các hạ là…”

không

nghĩ tới

hắn

còn chưa

nói

dứt lời, Vệ Lãnh Hầu đột nhiên chuyển động đánh đến, chiêu chiêu hiểm độc làm người ta

không

thể chống đỡ được.

Hưu Đồ Liệt cũng

không

phải dạng ngồi

không, vội vàng tránh né, lại bị quyền phong xoẹt qua má làm cho đau đớn, lửa giận cũng bốc lên,

không

hề yếu thế mà phản kích lại.

Thoáng qua chiêu này, Hưu Đồ Liệt mới phát

hiện, đừng nhìn biểu

hiện

bên ngoài Vệ Lãnh Hầu có vẻ nhã nhặn, cách đánh

không

tầm thường, mỗi

một

chiêu đánh đến, ngươi

không

chết

thì

cũng tàn phế. Cách đánh này

hắn

cũng rất quen thuộc, đó là những loại chiêu thức của nam nhân

đã

từng trải qua chiến trường đẫm máu, giẫm lên xác người mới có thể tôi luyện ra. Đó chính là

không

có chiêu thức, kết quả chỉ có

một,

không

phải ngươi chết

thì

là ta mất mạng!

Hưu Đồ Liệt đánh tàn nhẫn cũng

đã

trúng mấy quyền, bị đánh

một

lúc cũng tức, nhưng

hắn

cũng chưa quên sứ mạng của mình, ra tay hơi do dự, lần này rơi vào thế yếu,

hắn

cắn răng chống lại quyền phong, móc ra tấm thẻ trong ngực: “Ta chính là sứ giả Hung Nô, Thái phó đại nhân muốn châm ngòi chiến tranh ở biên cảnh hay sao?”

Thái phó làm như

không

nghe thấy, đợi đến khi vẻ mặt

anh

tuấn của Hưu Đồ Liệt

đã

trúng mấy quyền Thái phó mới dừng lại, nhìn thẻ

trên

tay

hắn, liền ôm quyền: “thì

ra các hạ biết bản Hầu, sao

không

nói

sớm? Nếu là khách quý từ Hung Nô, bản Hầu

thật

sự

đã

mạo phạm rồi, chỉ là hiểu lầm mong được tha thứ!”

Hưu Đồ Liệt tức giận, trong lòng thầm mắng: Còn biết giả vờ! Mình

không

nói

sớm lúc nào?



ràng

hắn

cố ý giả bộ

không

nghe thấy!

Đúng lúc này, đám nhân mã dưới lầu ồn ào. Lữ Văn Bá mang theo phần đông quan binh chạy nhanh tới, nhìn mấy tên thủ hạ bị trói chặt

trên

lầu, sợ hãi trong lòng liền biến mất, vội vàng quỳ xuống

nói: “Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội! Thỉnh Thái phó thứ tội!”

Niếp Thanh Lân

đang

trốn ở

một

bên, bị trận đánh nhau này làm cho kinh hãi, nhất là Thái phó, ra tay

thật

sự

là quá độc ác, mỗi lần đấm là có thể nghe thấy

âm

thanh nứt xương của đối phương. Nghĩ đến đôi bàn tay lớn đánh người kia gần đây nhiều lần ôm mình, lực đạo kia giống như muốn nghiền nát người khác,

không

khỏi có chút sợ hãi.

hiện

tại

thật

tốt, nàng bây giờ chỉ muốn thu binh, nhanh chóng hồi cung cho bớt hoảng sợ, cũng

không

muốn

nói

chuyện nhiều, lách qua Thái phó

yêuma

đi

xuống lầu lên xe ngựa.

Nhìn thấy bé con kia



ràng còn muốn trốn tránh mình, đôi mắt Thái phó nhắm lại, lạnh lùng hừ

một

tiếng.

Ngược lại Hưu Đồ Liệt nghe vậy cả kinh: Hoàng thượng? Ai là Hoàng đế Đại Ngụy? Chẳng lẽ lại là… Cái này

thật

sự

là còn đau hơn việc trúng vài quyền! Giai nhân xinh đẹp như vậy,

thật

sự

là nam tử hay sao?

Vệ Lãnh Hầu nhìn thấy vẻ mặt Hưu Đồ Liệt, nhàn nhạt

nói: “Người

không

biết

không

trách, chắc hẳn các hạ cũng

không

biết thân phận Hoàng thượng, bằng

không

thì

cũng

không

lỗ mãng như thế, Hoàng thượng

sẽ

tha thứ,

không

đem việc

nhỏ

ấy ở trong lòng. Chốc nữa các ngươi lén lút trở lại dịch quán của sứ giả, đừng để lộ ra, nếu

không

thì

cho dù ta và ngươi muốn kết tình hữu hảo hai nước

thì

dân chúng Đại Ngụy biết được Hoàng đế chịu nhục

thì

lòng dân

sẽ

không

chịu để yên đâu!”

Những lời này mặc dù

nói

cực kỳ uyển chuyển nhưng Hưu Đồ Liệt lại hiểu



ràng ý tứ trong đó đại khái là: Tuy ngươi biểu lộ thân phận trước, nhưng trận đòn hôm nay ngươi nhận cũng là đáng đời, việc hợp đàm chúng ta vẫn tiếp tục, nếu ngươi bám vào chuyện này

không

buông

thì

dù cả nước chúng ta có phải dốc hết lực cũng muốn huyết chiến với các ngươi đến cùng!

thật

đúng là bị đánh rớt hàm răng mà vẫn phải đem máu nuốt xuống, Hưu Đồ Liệt lau vết máu ở khóe miệng, bên ngoài cười trong lòng

không

cười

nói: “Lời Thái phó

nói, ta

sẽ

nhớ kỹ trong lòng, còn nhiều thời gian, ta cáo từ trước”

Vệ Lãnh Hầu

đã

diễn xong, “cung kính” tiễn sứ giả Hung Nô, liền ngồi xuống hỏi mấy thuộc hạ bị trói: “Người Hung Nô kia vừa

nói

với Hoàng thượng cái gì?”

Mấy người

không

may được nới lỏng dây trói, nhưng sắc mặt cũng như tro tàn,

không

dám giấu giếm Thái phó, do dự thấp giọng

nói: “Tên… tên Hung Nô mắt chó,

hắn…

hắn

nói

muốn kết hôn với Hoàng thượng…”

Mắt phượng của Thái phó híp lại,

nói: “Mấy người các ngươi hộ giá

không

được, vốn là đáng chết, niệm tình các ngươi liều mạng dốc toàn lực, tự mình đến Hình bộ lĩnh phạt

đi, nếu

không

bị đánh chết

thì

đi

biên cương làm người hầu ở Tật Phong doanh, đổ chút ít mồ hôi và máu mới

không

bị chịu nhục với lũ thủ hạ man di như vậy!”

Mấy thị vệ biết



tội mình ngày hôm nay, vốn là tội chết, nghe Thái phó

nói

vậy tất cả đều cảm kích vô cùng, trong lòng cũng xấu hổ vạn phần với

sựbất lực của mình, liền tạ ơn lui ra.

Lữ Văn Bá đứng bên cạnh

nhỏ

giọng

nói: “Mấy nô tài

không

thể bảo vệ được chủ tử, sao Thái phó lại trách phạt

nhẹ

vậy?”

Vệ Lãnh Hầu nhận lấy khăn mặt lau vết máu

trên

tay, bình thản

nói: “Ngươi nghĩ đối thủ của bọn

hắn

là người Hung Nô lỗ mãng tầm thường sao? Người dẫn đầu kia là con

nhỏ

nhất của Hồ Luân Thiền Vu Hung Nô, Hưu Đồ Liệt.”

Lữ Văn Bá theo Thái phó đánh giặc tại biên quan, tất nhiên biết



tin tức bên kia, nghe vậy hơi chấn động: “Hưu Đồ Liệt? Chính là vương tử Hung Nô

một

mình gϊếŧ chết trăm người, tiêu diệt ba vạn quân tinh nhuệ của Đại Ngụy ta ở biên thành?”

Vệ Lãnh Hầu

nhẹ

gật đầu, mới đầu

hắn

có chiếm được chút ưu thế, nhưng cũng có hơi vất vả, nếu đối phương

không

có điều cố kỵ,

thật

đúng là

không

biết hươu chết

sẽ

về tay ai, dũng sĩ đệ nhất Hung Nô quả nhiên danh bất hư truyền.

Thái phó

không

nói

gì thêm, quay người xuống lầu chuẩn bị tiến cung thăm Long Châu bị kinh hãi.

Tiểu tử này bản lãnh khác

thì

không

có, ngược lại công phu trêu hoa ghẹo nguyệt lại là số

một, tự dưng lại đưa tới

một

mãnh hổ trong rừng đến.

Tuy

đã

đánh

một

trận, nhưng trong lòng Thái phó vẫn cảm thấy phiền muộn, loại cảm xúc

không

đè nén được này từ trước đến giờ

hắn

chưa từng có.

Hồi cung, Niếp Thanh Lân nằm ở

trên

giường ngủ

một

giấc, thu lại

sự

kinh hãi, hơi buồn ngủ

thì

chợt nghe bên ngoài hô Thái phó yết kiến, chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt ra, cuốn theo cả chăn bông

đi

ra bên ngoài.

Lúc Thái phó tiến đến liền nhìn thấy tóc Hoàng thượng rối tung, mắt to mê ly, đầu thò ra khỏi chăn bông.

Bộ dáng kia… Cũng khó trách vương tử Hung Nô nhận nhầm,

thật

sự

giống thiếu nữ như hoa

đang

chờ sủng ái…