Chương 24

An Xảo Nhi phát

hiện, ngày đó Hoàng thượng và Thái phó đại nhân từ cổng chào

đi

xuống, mặc dù

trên

mặt vẫn là biểu tình bình thường, gần như

không

nhìn ra điều gì, nhưng nàng là người hiểu



chủ tử nhất, vẫn cảm thấy có chuyện gì đó

đã

xảy ra.

Như là,

hiện

tại Hoàng thượng giống như

đang

trốn tránh Thái phó đại nhân. Nhưng Thái phó lại như mèo con thấy thịt, trước ngày đó vẫn luôn lãnh đạm, nay lại thường xuyên chạy theo.

Giống như

hiện

tại, sau khi Thái phó đại nhân lâm triều xong, lại coi như

không

có việc gì thong thả

đi

đến tẩm cung Hoàng đế,

không

phải để giám sát Hoàng thượng luyện chữ, cũng

không

phải đứng sau phê bình chữ viết

không

đủ lực, mà chỉ đứng phía sau Hoàng thương, bình thản mềm mỏng

nói

chuyện đại

sự

với Hoàng thượng.

An Xảo Nhi nhìn cũng thấy sốt ruột, nhưng

không

có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt

không

được tự nhiên của Hoàng thượng bị Thái phó ôm vào trong ngực.

Cuối cùng, Thái phó vung tay lên, đem các nàng đuổi ra ngoài, cũng

không

biết tiểu chủ tử ở bên trong

sẽ

bị hành hạ như thế nào...

“Thái phó đại nhân, trẫm mệt mỏi, cũng

không

nên trì hoãn thời gian của ngài nữa, thỉnh Thái phó

đi

thong thả.” Bị nam nhân vây chặt, Niếp Thanh Lân cảm thấy hít thở

không

thông,

nói

xong, nàng muốn đứng dậy. Nhưng đôi tay như sắt vẫn

không

dịch chuyển.

Vệ Lãnh Hầu nghe vậy khêu mày rậm:”Hoàng thượng

đang

đuổi vi thần?”

Niếp Thanh Lân làm thế nào cũng thoát khỏi đôi bàn tay to

đang

bám vào người mình, chỉ có thể miễn cưỡng làm cho thân thể tránh xa l*иg ngực nóng rực rắn chắc kia, cắn cắn môi dưới cười khổ

nói: “Thái phó đại nhân là trọng thần phụ chính,

đi

lại trong cung như chỗ

không

người, trẫm làm sao dám đuổi Thái phó chứ?”

Vệ Lãnh Hầu làm sao

không

nghe ra

sự

tức giận trong lời

nói

của Long Châu tử chứ, cười khẽ dán sát vào vành tai mềm mại của Hoàng đế

nói: “khôngbiết miệng lưỡi của vi thần khi vào trong quấy phá như

đi

vào chỗ

không

người, Thánh Thượng có vừa lòng

không?”

Niếp Thanh Lân bị câu hỏi này làm dỏ ửng cả mặt

Nàng

không

nghĩ rằng nam tử như tiên nhân này bình thường mặt lạnh cũng có lúc bá đạo vô lại như vậy.

Nụ hôn

trên

cổng chào đêm hôm đó, quả thực làm cho người ta hít thở

không

thông, cuối cùng nàng cũng

không

thể làm được gì chỉ có thể để mặc cho đầu lưỡi của nam nhân kia tùy ý ra vào, cuối cùng bên trong miệng của mình toàn là hơi thở mang đầy mùi rượu mạnh mẽ của nam nhân kia...

Niếp Thanh Lân chưa từng có quan hệ thân mật như vậy với bất cứ người nào, bởi vì mình có bí mật, nên từ

nhỏ

vị Thập tứ hoàng tử này

đã

có thói quen giữ khoảng cách với người khác.

Những hoàng tử khác dù

không

được mẫu phi âu yếm,

thì

ít nhất cũng có bà vυ" ôn nhu làm bạn, nhưng từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, cũng chưa từng được người khác âu yếm vuốt ve, hôn má...

Khi nam nhân kia mạnh mẽ hôn lên môi

anh

đào của mình, nàng cảm thấy mình bị xúc phạm nhiều hơn là cảm nhận nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt.

Đêm đó sau khi trở lại trong cung, hiếm khi nàng lại bị mất ngủ. Vốn định như cũ, chỉ cho là Thái phó đại nhân say rượu, nên

không

nhắc lại chuyện quân thần bội lễ đêm hôm đó.

Nhưng có vẻ như Vệ Lãnh Hầu quyết tâm

không

để cho mọi chuyện

nhẹ

nhàng trôi qua như thế.

Trước đây Thái phó dùng thái độ lạnh lùng để đối đãi với mình nay đột nhiên lại thay đổi, từ

nhỏ

nàng

đã

quen với

sự

lạnh lùng nay lại tự nhiên trở nên ấm áp khiến nàng

không

biết phải làm như thế nào. Mà

đã

nhiều ngày nay, nam nhân này luôn đến những lúc

không

có ai ở đây, sau đó liền ôm nàng vào trong ngực, bữa bãi hôn môi, khí thế hung mãnh, như hận

không

thể cho nàng vào trong bụng.

Cho dù mình

đã

từng biểu lộ rất



ràng mình

không

phải

Long Dương chi hảo*, nhưng cũng

không

ngăn được

yêu

giao kia tác quái. Nếu

không

phải cảm xúc khó chịu của mình biểu

hiện

được



ràng,

thì

không

biết gã nịnh thần cả gan làm loạn này còn

không

biết

sẽ

làm đến chuyện gì đây nữa!

*đồng tính nam

Trong lòng Niếp Thanh Lân rầu rĩ

một

trận, nếu còn tiếp tục như vậy,

một

khi nam nhân kia

đã

ăn nghiện

không

biết còn có thể làm ra những hành động quá phận nào khác với mình nữa đây, đến lúc đó chỉ sợ...

Chưa kịp nghĩ xong, chóp mũi kiên đĩnh của nam nhân

đã

chậm rãi tới gần,

một

lần nữa bá đạo hôn lên cái miệng

nhỏ

của nàng...

Đúng lúc này, Nguyễn công công ở bên ngoài tẩm cung

nhẹ

giọng

nói

nhỏ: “Thái phó đại nhân, Binh Bộ Thị Lang ở Thượng Thư phòng cầu kiến!”

Lúc này Thái phó mới

không

tình nguyện buông người trong lòng ra, mỉm cười bước nhanh ra khỏi tẩm cung.

An Xảo Nhi thấy Thái phó

đi

rồi, mới quay người

đi

vào thư phòng, phát

hiện

bộ dạng đỏ mặt của tiểu chủ nhân, trong mắt

không

kiềm chế được nóng lên.

Niếp Thanh Lân cười cười

nói: “Xảo Nhi, nhân lúc rảnh rỗi,

đi! Kiểm kê thử xem gia sản của trẫm còn bao nhiêu?”

nói

về các hoàng tử Đại Ngụy, ai cũng có sở trường riêng, Niếp Thanh Lân tự nhận mình là người có thể tích trữ được gia sản. Khi mẫu phi Lệ phi còn sống, vì lo lắng đường lui cho mình sau này, nên

đã

vụиɠ ŧяộʍ tích góp được

không

ít của cải.

Sau khi Mẫu phi qua đời, bản thân lại bị nhốt trong tẩm cung này, tuy hàng ngày

không

thể có thêm bao nhiêu bạc, nhưng cũng

không

vứt bỏ truyền thống tốt mà Mẫu phi lưu lại. Ví dụ như ngày lễ hội l*иg đèn, nàng

đã

chia bạc trong phần thưởng ra nên

đã

tiết kiệm được

không

ít.

An Xảo Nhi thấy nàng hỏi vậy

thì

sửng sốt: “Hoàng thượng muốn làm gì?”

Niếp Thanh Lân xoay người sang chỗ khác, khẽ vuốt ve đôi môi có chút sưng đỏ của mình, than

nhẹ

một

tiếng: “Xem thử có thể mua cuộc sống yên ổn

một

chỗ được hay

không...”

Tuy rằng lễ hội đèn l*иg

đã

trôi qua, nhưng hoàng thân quốc thích cũng chưa rời

đi,

một

là hiếm có khi được vào kinh, tất nhiên

sẽ

ở lại thưởng ngoạn cho thỏa thích. Hai là, có rất nhiều thiên kim quý nữ đến tuổi cập kê đều mượn cơ hội này tìm

một

người chồng tốt ở kinh thành.

Mấy ngày nữa, chính là khoa thi mùa xuân, đến lúc đó

sẽ

có rất nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú vào kinh, muốn được

Ngự Dược Long Môn*, kim bảng đề danh

không

uổng công học hành.

*Cá chép hóa rồng

Đây cũng là phúc lợi lớn nhất khi vào kinh ngắm đèn.

Niếp Thanh Lân vui mừng phát

hiện, bản thân phải chịu

sự

khinh bạc từ hạ thần nhưng đồng thời cũng có chút phúc lợi. Ít nhất, khi Thái phó đại nhân hạ triều,

sẽ

dẫn mình

đã

cải trang

đi

dạo

một

vòng trong kinh thành, như thế giúp nàng tăng thêm rất nhiều kiến thức.

Nhóm người vào kinh dự thi, phần lớn là tìm nhà trọ ở xung quanh Quảng Ân Tự, cho nên khi đến khoa thi mùa xuân nơi này lúc nào cũng rất náo nhiệt. Tuy nhiên đám sĩ tử này cũng có tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi

một

số người gặp sắc sinh ra lớn mật.

Mặc dù Thái phó dẫn tiểu Long Châu đến giải sầu, nhưng cũng có ý định mặc thường phục để khảo sát Quảng Ân Tự bên cạnh Quốc Tử Giám,

hắn

rất coi trọng khoa thi này, dù sao triều đình vừa mới trải qua

một

lần thanh trừ lớn, cần gấp rất nhiều nhân tài, nhất là nhân tài để

hắn

sử dụng.

Cho nên khi đến Quảng Ân Tự liền tìm

một

tửu lâu thanh nhã yên tĩnh. Sau khi dặn đám thị vệ bảo vệ tốt cho Hoàng thượng, Thái phó đại nhân liền xuống lầu bất ngờ

đi

đến Quốc Tử Giám.

Từ trong căn phòng

trên

lầu hai Niếp Thanh Lân có thể nhìn thấy phía ngã tư đường, rộn ràng nhốn nháo rất náo nhiệt.

Đây là quán trà có giá cả cao nhất trong kinh thành, uống

một

ấm trà Ô Long bình thường, tiền đó cũng đủ cho

một

gia đình nghèo khó sống được trong ba tháng. Cho nên khách nhân cũng

không

nhiều lắm.

Đúng lúc Niếp Thanh Lân định ăn Phù Dung cao vừa mới mang ra, đột nhiên dưới lầu truyền đến

một

trận huyên náo lớn.

Bởi vì vừa nãy Thái phó mới bao toàn bộ các phòng

trên

lầu hai, cho nên sớm

đã

có thị vệ đứng ở cầu thang, ngăn

không

cho những người

không

liên quan

đi

lên.

Nhưng người tới cũng rất bá đạo, nghe giọng

nói

kia, giống như là của nam nhân quan ngoại, ở dưới chân thiên tử cũng

không

biết thu liễm lại, đầu tiên là tranh cãi với thị vệ vài câu, thấy thị vệ

không

có, liền

một

cước đá bay các thị vệ cao thủ đại nội

đã

được huấn luyện.

Khi nam tử cao lớn khôi ngô dẫn bảy, tám người hầm hừ

đi

lên

trên

lầu, ngước mắt nhìn thấy có người

đang

ngồi bên cửa sổ, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy

một

vị thiếu niên thân mặc bạch sam im lặng ngồi trước cửa sổ,

một

chiếc khăn búi tóc màu trắng quấn quanh búi tóc đen huyền, làn da trắng thuần, môi đỏ như hoa đào,

một

đôi mắt to khẽ lưu động, mặc dù thấy mình đột nhiên xông lên, nhưng thiếu niên xinh đẹp kia cũng

không

thấy hoảng sợ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như nhìn thấy tiểu nhị quán trà lên thêm nước vậy...

Mỹ nhân!

Hưu Đồ Liệt tham lam nhìn thiếu niên, trong đầu

hiện

ra ý niệm này...