Chương 19

Đến dưới thành lâu, tiểu Hoàng đế bước xuống loan giá, liếc mắt liền nhìn thấy Thái phó đại nhân đứng bên dưới chờ mình

đang

vươn cánh tay dài, chuẩn bị đỡ thánh thượng xuống loan giá.

Bình tĩnh mà xem xét, Thái phó vận trang phục võ tướng rất ư là thích hợp. Quân phục khôi giáp lạnh lẽo càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng trang nghiêm

trên

dung mạo của

hắn. Đám võ sinh

trên

võ đài dù có bản lĩnh vững chắc hơn nữa, cũng luyện

không

ra cái loại khí chất được thấm đẫm trong núi đao biển máu như của Vệ Lãnh Hầu.

Cũng khó trách từ đại



nương tới tiểu tức phụ cả thành đều say mê cái vẻ lạnh lùng bên dưới khôi giáp ấy của Thái phó đại nhân.

Niếp Thanh Lân

đang

sinh lòng cảm khái, Thái phó

đã

mở miệng

nói

chuyện: “Bậc thang của thành lâu hơi dốc, hoàng thượng lên lâu nhớ cẩn thận chút.”

Tiểu Hoàng đế thoạt nhìn cũng là tỉ mỉ ăn mặc

một

phen, hôm nay triệu kiến đều là võ tướng, nghe Nguyễn công công

nói, ai nấy toàn là lưng hùm vai gấu, vì thế tiểu Hoàng đế từ sáng sớm

đã

cố ý lệnh cho nội thị giám đưa tới lưu miện được sửa lại cho cao thêm chút, dưới đế giày cũng chèn thêm

một

miếng lót

thật

dày, rất sợ đứng giữa

một

đám hán tử dũng mãnh,

không

lộ ra được uy nghiêm của Thiên tử.

Chỉ là chút tâm tư

nhỏ

bé ấy, hiển nhiên

đã

suy nghĩ

không

chu toàn. Chiếc lưu miện to lớn kia đội

trên

cái đầu

nhỏ

nhắn, ngọc châu dài như màn cửa va vào nhau lách cách trước mặt. Hoàng đế

một

lòng nghĩ tới đám ngọc châu kia đừng có quất vào mặt, nên

không

chú ý đến dưới chân, mới nghiêng qua

một

chút mà thiếu chút nữa

đã

ngã sấp xuống.

Vệ Lãnh Hầu trong bụng cảm thấy buồn cười, nhìn tiểu Hoàng đế sau khi ổn định thân hình, vẫn là

một

bộ dạng

không

yên lòng,

không

khỏi mở miệng nhắc nhở.

Niếp Thanh Lân vội vàng tươi cười cảm ơn Thái phó nhắc nhở, dưới

sự

nâng đỡ của tiểu thái giám, rốt cuộc cũng đứng được

trên

đỉnh cao của cổng thành.

Lúc giương mắt nhìn xuống cổng thành, Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên

đã

dẫn hắc kỳ quân đến dưới cổng thành rồi.

Mấy đại tướng quân

đi

đầu rất quen mắt, hẳn là đám người theo Thái phó đêm khuya xông vào hoàng cung, ai nấy đều vận khôi giáp đen bóng, uy phong lẫm liệt. Đối lập với vẻ tươi tắn của các tướng quân thắng trận, chính là những họ hàng hoàng thất dòng họ Niếp của nàng rồi.

Liếc mắt nhìn sang, trong xe tù phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc.

trên

đường

đi, Du Bắc vương

không

ngừng chửi bới, lúc đến được cổng thành

thì

bị người ta lấy vải rách nhét vào họng. An Tây Vương Vương phi có vài thế tử, đều là những người trước kia

đã

gặp qua trong tẩm cung Thái hậu. Chỉ là lúc ấy đều là cẩm y hoa phục, quý khí bức người, còn bây giờ

thìlại mặc tù phục bị nhốt trong xe tù, ai nấy đều khóc sưng cả mắt, nào còn nửa điểm uy nghiêm của con cháu cao tổ?

Nhìn thấy bọn họ như thế, Niếp Thanh Lân khó tránh khỏi sinh ra chút thương cảm thỏ chết cáo sầu, xót thương đồng loại.

Thế nhưng nỗi thương cảm kia còn chưa phun ra khỏi miệng, khóe mắt

đã

quét tới Thái phó

đang

nhìn về phía mình.

Lúc Niếp Thanh Lân ngẩng đầu lần nữa,

trên

mặt chỉ còn lại vẻ kính sợ: “Thái phó, hắc kỳ quân quả nhiên dũng mãnh phi thường. Trẫm từ

trên

cổng thành nhìn xuống mà vẫn có chút kinh hồn bạt vía nữa là.”

Vệ Lãnh Hầu

đã

có chút hiểu



tính tính

không

có tim gan của Niếp Thanh Lân, nhìn bức rèm châu vung vẩy trước mặt tiểu Long Châu,

thì

lại buồn cười, nhàn nhạt

nói: “Thánh thượng cũng có lúc sợ hãi, thực

sự

là hiếm có mà.”

Đúng lúc này đám người Lỗ Dự Đạt

đã

tung mình xuống ngựa, tướng sĩ phía sau quỳ xuống đất, nhất tề hô lên: “Hoàng thượng vạn tuế vạn, vạn tuế!”

Tiếp đó, chúng tướng sĩ nguyên khí rung động, đề tăng khẩu khí, dùng thanh

âm

còn lớn hơn nhất tề hô: ““Định quốc hầu! Thiên tuế thiên thiên tuế!”

Tiếng hô mạnh mẽ vang dội kia xông thẳng lên trời, đám văn võ bá quan

đi

theo phía sau tiểu Hoàng đế nghe đến run rẩy trong lòng, chỉ cảm thấy bầu trời tại kinh thành mây đen cuồn cuộn, trong mơ hồ cảm thấy con

yêu

Giao đảo mây làm mưa kia hình như sắp mọc sừng hóa rồng rồi...

Niếp Thanh Lân cảm thấy đám tướng sĩ kêu lớn tiếng như thế, nhất định là miệng khô lưỡi đắng. Sau khi được Thái phó ra hiệu, bèn thưởng rượu cho chúng tướng sĩ, vai trò của mình cũng coi như

đã

hoàn thành.

Sau khi nghênh đón hắc kỳ quân, trở lại trong cung, chính là tiết mục mở tiệc ăn mừng.

Lúc Hoàng đế ngồi

trên

Long ỷ cao cao, thực

sự

đã

bắt đầu kinh hồn bạt vía rồi.

hiện

tại nàng xem như

đã

rõ, Vệ Thái phó mặc dù

anh

minh thần võ, khí chất cao ngạo lạnh lùng, thế nhưng tửu lượng

thì

lại quá kém, chuyện lần trước say rượu cùng đám võ tướng xông vào hoàng cung vẫn còn sở sờ trước mắt.

Hôm nay, Vệ Thái phó rốt cuộc cũng

đã

làm giảm

đi

nhuệ khí của đám Phiên vương mắt cao hơn đầu kia, nộ khí ứ đọng nhiều ngày

đã

giải, nếu như vui vẻ uống thả phanh, rồi lại say rượu lên cơn điên lần nữa

thì... Cảnh ngộ của bản thân nàng

sẽ

còn thê thảm hơn cả đám họ hàng trong xe tù kia.

Vì thế, nàng lặng lẽ vươn cổ nhìn cái bàn trước mặt Thái phó, quả nhiên chung rượu

trên

bàn rất nhiều, mùi rượu nồng nặc lan đến tận bên này.

Sau khi Vệ Lãnh Hầu cùng đám tướng sĩ gạt chung đổi chén, liền trở lại

trên

điện, ngồi xuống cạnh tiểu Hoàng đế, mỉm cười: “Thánh thượng cứ nhìn mãi vào chung rượu của vi thần, có phải là thèm rượu rồi

không?”

Niếp Thanh Lân từ trước đến nay

không

có tửu lượng, nghe Thái phó hỏi như thế, liền vội vàng đong đưa bức rèm châu rào rạo

nói: “Từ

nhỏ

Trẫm

đãkhông

uống được rượu, chỉ uống

một

ngụm thôi cũng

sẽ

nôn mửa

không

ngừng... Chỉ là Trẫm mới vừa rồi nhìn thấy Thái phó chưa ăn lấy được

mộtmiếng, cứ uống thả cửa thế này, e rằng

sẽ

làm thương tổn tỳ vị, Thái phó vẫn nên uống ít

một

chút

đi

mới tốt.”

Thái phó thấy tiểu Hoàng đế ngay cả loại chuyện vặt mình uống rượu cũng để vào mắt, lòng bỗng mềm nhũn ra, vốn định uống đến

không

say

khôngvề, nay lại thay đổi chủ ý dưới thanh

âm

ôn nhu

nhỏ

nhẹ

thoáng chút khàn khàn kia.

“Nếu Thánh thượng và vi thần còn ở

trên

điện, e rằng các vị tướng sĩ

sẽ

không

thể tận hứng thoải mái chè chén, chi bằng bệ hạ và thần sớm thối lui trước, cũng để cho các vị ái khanh tự nhiên hơn?”

Lời này của Thái phó, đúng ngay mong muốn của Niếp Thanh Lân, sớm tránh xa khỏi đám hán tử bét nhè này mới là hành động sáng suốt.

Nàng liền vội vàng gật đầu đáp ứng, đợi Thái phó cùng các vị tướng sĩ

nói

xong lời xã giao, liền bị TháipPhó dẫn ra khỏi điện.

Niếp Thanh Lân vốn muốn nhanh chóng quay về tẩm cung cho xong chuyện, khuôn mặt bị bức rèm châu quất nửa ngày sắp đỏ cả lên rồi. Vì thế lúc Thái phó thỉnh ra khỏi điện, nàng liền ngoan ngoãn

đi

theo phía sau.

Ra chính điện, Niếp Thanh Lân tỏ ý sắc trời

đã

tối, muốn hồi cung nghỉ ngơi.

Thế nhưng Thái phó lại giơ tay giữ nàng lại, ôn nhu

nói: “Mới ăn nhiều như thế, Thánh thượng

đã

đi

nằm liền,

không

sợ

không

tiêu sao?”

nói

xong, liền kéo nàng

một

mạch tới noãn các trong ngự hoa viên.

Noãn các này là công trình cuối cùng do tiên hoàng Ngụy Minh Đế lúc còn tại thế hạ chỉ xây dựng, nay được trùng tu lại cách đây

không

lâu.

Lầu các được xây cách mặt đất rất cao, bên dưới là que cời, than củi được đặt bên

trên, khiến sàn nhà trong noãn các rất ấm áp. Toàn bộ sa trướng bên trong đều là tầng tầng lớp lớp, các tấm sa trướng được thêu thùa tinh mỹ, nhưng ở đây

không

có giường hay ghế, chỉ cần ngồi bệt xuống đất và cảm nhậận hơi ấm bốc lên dưới thân.

Vệ Lãnh Hầu bước vào trong noãn các,

không

khỏi

không

cảm khái tên hôn quân kia ở phương diện hưởng lạc

thật

đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp.

Vào đông hàn khí bức người, cho dù trong điện có đặt noãn lô, mành bông,

thì

vẫn rất lạnh. Cùng phi tần vui đùa, chỉ lăn lộn trong chăn gấm khó tránh khỏi mất hứng thú.

Nhưng bước vào trong noãn các này

thì

lại khác. Noãn các tuy

không

rộng, nhưng lại tỏa hơi ấm bức người, khiến người ta hận

không

thể cởi sạch

sẽ. Mang theo sủng phi vào trong noãn các, nhìn giai nhân mồ hôi đầm đìa, y sam cởi sạch, hơn nữa bốn bề xung quanh đều là nước, tuyết trắng bao phủ, rất có cảm giác mênh mông giữa trời đất,

yêu

đương vụиɠ ŧяộʍ nơi hoang dã.

Đợi đến khi mặt trời lặn trăng lên cao,

thì

thật

đúng là có ý cảnh “Hương nhai bảo mã tê tàn nguyệt, noãn các giai nhân khốc hiểu phong”, còn giai nhân vì cớ gì lại khóc,

thì

chính là ngầm hiểu với nhau mà thôi.

Thứ noãn các hoang da^ʍ như thế này, Thái phó vốn

đã

muốn hủy

đi.

Nhưng hôm nay

hắn

lại thay đổi chủ ý, đặc biệt là khi thấy Long Châu tử tiến vào noãn các,

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng như tuyết ấy toát ra

mộtlớp mồ hôi mỏng, đỏ thắm tựa như được thoa

một

lớp mật đào.

hắn

hiếm khi nào đồng lòng với tiên hoàng, cảm thán noãn các này thực “khéo léo tuyệt vời”.

Niếp Thanh Lân bị Thái phó đại nhân kéo vào noãn các liền thầm kêu

không

ổn, thái giám cung nữ

đi

theo sau lưng

đã

bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa

thật

dày ở phía xa kia.

Hơi nóng bên trong gian phòng xông cả vào mũi, chiếc áo khoác

trên

người

không

lâu sau

đã

thấm ướt dán vào lưng.

Thái phó mới vừa uống rượu, mình mẩy đẫm mồ hôi

thì

lại vô cùng dễ chịu, do đó vừa vào

đã

cởi ngoại y, để lộ cơ ngực rắn chắc phía sau nội y.

“Ra nhiều mồ hôi thế này, Thánh thượng cũng cởi bớt y phục ra

đi.”

hắn

vừa cởi y bào của bản thân, vừa

nói

với Hoàng đế.

Niếp Thanh Lân

đã

từng chứng kiến hình ảnh đám võ tướng của Thái phó cởi trần bơi lội giữa mùa đông, vì thế theo bản năng mà so sánh, thế nhưng vóc người Thái phó so với đám nam nhân đầy lông ngực kia lại tốt hơn rất nhiều.

Tuy nhiên vóc người cường tráng mặc dù có thể sắc đẹp thay cơm, nhưng ý tứ của Thái phó



ràng chính là “có qua có lại mới toại lòng nhau”, Thái phó cởi thống khoái như thế,

thì

Thánh thượng hẳn cũng phải lột y sam ra.

trên

trán Niếp Thanh Lân tuôn mồ hôi hột, mà hột nào hột nấy

thì

cực to.

Phụ hoàng, người xây noãn các này, là muốn đặt hài nhi lên đây, nướng đến ngoài cháy trong mềm phải

không?

Nếu là hai nam tử, sau khi rượu chè say sưa, mồ hôi chảy ròng ròng, cởϊ áσ nới thắt lưng cho mát chẳng qua cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng Hoàng đế

thật

sự

không

có cách nào tự nhiên như

không

mà làm thế với cận thần được.

Đến khi ngón tay thon dài của Thái phó vươn tới, chuẩn bị giúp mình nới cổ áo ra, Niếp Thanh Lân biết rằng chuyện tiếp theo hoặc là y sam bị cởi sạch, hoặc là thẳng thắn khai sạch cho tên Diêm Vương này biết,

đã

như vậy,

thì

chỉ có thể bằng bất cứ giá nào cũng thẳng tay

một

trận. Nàng bèn ổn định tinh thần, bỗng mở miệng hỏi: “Thái phó có phải là long dương chi hảo

không?”

Điển cố “long dương chi hảo” này xuất phát từ “Sách Ngụy”, Quốc quân Ngụy quốc và Long Dương quân giao tình rất thân thiết, chung giường chung gối, rất ư ân ái.

một

ngày kia, Ngụy vương và Long Dương quân cùng ngồi thuyền

đi

câu cá, lúc Long Dương quân câu được hơn mười con cá

thì

đột nhiên khóc rống lên, Ngụy vương hỏi vì sao lại khóc,

thì

y trả lời rằng: Thế nhân khi câu được con cá đầu tiên

thì

rất vui sướиɠ, thế nhưng đến khi câu được những con to hơn, lại vứt bỏ con cá

nhỏ

đầu tiên mà mình

đã

câu được.

Ngụ ý chính là

trên

đời này người có diện mạo xinh đẹp còn nhiều hơn cả cá trong hồ, rất sợ Ngụy vương có được mỹ nhân khác,

sẽ

vứt bỏ y, vì thế bi thương khôn nguôi. Còn Ngụy vương

thì

lại thề với trời xanh: Quyết

không

phụ khanh!

Giờ đây, Niếp Thanh Lân hỏi câu này, ý muốn hỏi Thái phó thực

sự

có phải là đoạn tụ chi phích hay

không.

Thái phó nghe vậy, mắt phượng híp lại, nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn hiếm khi nào nghiêm túc thế này, chỉ cho là nàng lo lắng bản thân

sẽ

trở thành con cá bị vứt bỏ, liền cười trả lời: “Cá bơi trong nước tuy nhiều, nhưng bản Hầu chỉ thương mỗi con cá

nhỏ

là ngươi.”

Nghe Thái phó trả lời như thế, lòng Niếp Thanh Lân rơi thẳng xuống đáy cốc. Nàng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt to nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Lãnh Hầu: “Thái phó tuy có tấm lòng thành của Ngụy vương, nhưng Trẫm lại

không

phải Long Dương đa tình kia... Trẫm tuy cơ thể khiếm khuyết, nhưng vẫn ao ước cùng nữ tử hợp ý cầm sắt chi minh...”

Ý cười đông lại trong mắt Vệ Lãnh Hầu, khóe miệng

hắn

nhếch lên: “Lời Hoàng thượng

nói

chính là lời trong lòng?”

Niếp Thanh Lân túm lấy cổ áo

đã

hơi mở ra,

âm

thanh mềm mại tiếp tục vang lên: “Trẫm từ

nhỏ

đã

lớn lên bên cạnh mẫu phi, vì thế

không

quá thân cận với các vị huynh trưởng thúc bá, nhưng trong lòng lại rất ngưỡng mộ những nam tử trưởng thành. Ở trong lòng trẫm, Thái phó đại nhân hệt như các vị thúc bá khiến người ta kính trọng, trừ điều này ra,

không

còn cái khác...”

Lời

nói

nhu nhu nhược nhược kia, lập tức xua tan bầu

không

khí nhu tình mật ý trong noãn các.

Vệ Lãnh Hầu, là nam tử kiêu ngạo thế nào?

hắn

mặc dù xuất thân là thường dân, nhưng trong nhà mấy đời đều buôn bán với nước ngoài, vào Nam ra Bắc, mặc dù

không

tiếng tăm, nhưng lại rất giàu có sung túc.

Gia thế như vậy nên dù có là thường dẫn nhưng vẫn có thể so với quý công tử nhà Vương hầu, tính tình

hắn

cũng cực kỳ tùy ý. Hơn nữa từ

nhỏ

dung mạo

hắn

đã

xuất chúng, luôn tự cho mình ở vị trí rất cao,

trên

phương diện tình cảm nam nữ chưa bao giờ chủ động.

Cho dù năm đó Thượng Vân Sơ tài mạo xuất chúng như thế, cũng là sau khi nàng ta chủ động lấy lòng,

hắn

mới thư từ qua lại.

Vệ hầu

không

cần, cũng chưa từng phải chủ động lấy lòng bất cứ nữ tử nào, giai nhân mỹ mạo luôn

sẽ

có người thay

hắn

chuẩn bị thỏa đáng, hoặc là chủ động ôm ấp

yêu

thương.

Do đó ví như Thượng Vân Sơ, bản thân

hắn

có chút động lòng, nhưng vào lúc nàng ta thay lòng đổi dạ nhập cung,

thì

chẳng qua trong lòng chỉ hơi lạnh lẽo, xem nàng ta như lá khô rơi trúng vai mình, phủi

đi

là được, lúc gặp lại, nữ tử kia cũng

đã

là người xa lạ, sao lại vì nàng ta mà phẫn nộ tức giận?

Dù cho lần này

đã

động tình với tiểu Long Châu, cũng là dưới tình huống Thái phó nghĩ rằng Hoàng thượng có ý với mình. Thậm chí

hắn

cảm thấy bản thân mình thấy bé con đáng thương, vì thế mới thương hại bố thí cho nàng chút tình

yêu

mà thôi.

Vừa nghĩ đến

sự

thương tiếc ấy của mình ngược lại trở thành phương tiện để bé con nhục nhã bản thân, kiêu ngạo như Thái phó đại nhân, làm sao chịu nổi loại vũ nhục khi bị người ta từ chối tình cảm thẳng thừng như thế?

Lần đầu tiên trong đời động tình với nam tử, lại bị xem như ông chú già đoạn tụ chi phích...

hắn

lạnh lùng cắt đứt lời Hoàng đế: “Vi thần xuất thân tầm thường, tuổi tác cũng

không

tương xứng,

không

dám có con cháu thiên kim quý thể như hoàng thượng.

trên

yến tiệc vừa rồi vi thần uống rượu hơi nhiều, nếu như say rượu lỡ lời, thỉnh hoàng thượng bao dung thứ lỗi cho.”

Dứt lời, Thái phó đại nhân ngay cả y phục cũng

không

mặc, quần áo xốc xếch, lộ ra l*иg ngực suýt phun lửa,

một

cước đạp cổng lớn noãn các đến suýt long ra, đỉnh đầu bốc khói ngùn ngụt sải bước ra khỏi ngự hoa viên.

Niếp Thanh Lân chậm rãi thở hắt ra, đặt mông ngồi xuống chiếc đệm trong noãn các. An Xảo Nhi bảo tiểu thái giám ở ngoài chờ, còn mình

thì

vội vàng

đi

vào, ngồi xuống bên cạnh tiểu Hoàng đế

nhỏ

giọng hỏi: “Hoàng thượng... có khỏe

không?”

Niếp Thanh Lân nhận lấy khăn tay lau mồ hôi tuôn đầy đầu, cười khổ mà rằng: “Xảo Nhi, lát nữa hồi cung

thì

nhớ tàng trữ nhiều đồ ăn than củi chút, hôm nay Trẫm chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, sau này cuộc sống trong cung

sẽ

không

còn dễ chịu nữa đâu.”